Mặt trời lên cao, làn da lỏa lồ bên ngoài áo tù bị tia tử ngoại chiếu đến đau đớn, Đoạn Tập nâng tay lên xoa mồ hôi đã chảy tới mắt, đầu não mơ màng, cảm giác đói khát từ bụng làm tầm mắt anh ta thẳng tắp xuyên qua đầu người phía trước, dừng trên chiếc nồi to đựng đầy cháo loãng.
Anh ta liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, từ sau khi thoát khỏi Ngũ gia, anh ta đã chỉ là một tù nhân bình thường, mỗi ngày đều phải tiêu lượng lớn tinh lực đi qua đi lại mà khuân vác đồ vật, hơn nữa còn thường xuyên đối mặt với ức hϊếp và nhục nhã, anh ta đã sớm mất đi tính cách tiêu sái ánh mặt trời trước kia, chỉ cần một chén cháo, anh ta đều đã coi nó là cứu rỗi.
Rốt cuộc lãnh được chén cháo thuộc về mình, Đoạn Tập thật cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, cúi đầu tận lực giảm đi cảm giác tồn tại, bước nhanh đi đến một góc, mới vừa ngồi xổm trên mặt đất uống lên hai miếng, đã đột nhiên bị người từ phía sau một chân đá lăn ra một bên, cháo cũng đổ đầy mặt đất.
Đoạn Tập cuối mặt xuống, còn chưa kịp bò dậy đã bị người một chân đạp lên trên ót, còn ác ý xoa hai cái, mấy tên đàn ông chung quanh cười ha ha, Đoạn Tập mặt bị hạt cát chà sát đến đau rát, trong lòng biết sẽ trốn không khỏi, đơn giản dùng sức quay đầu đi, hung tợn nhìn chằm chằm tên đầu trọc phía trên mắng: “Tao *beep* cả nhà mày!”
Nghĩ đến cơm trưa bị đổ, một trận lửa giận trong lòng Đoạn Tập ứa ra, một giò đánh tới trên chân tên kia, lật lại người đứng lên, anh ta lay động vài cái, lại bị một tên khác hung hăng đá vào cẳng chân, nháy mắt chống đỡ không được mà nửa quỳ trên mặt đất.
“Nha, anh Cường, thằng tiểu bạch kiểm(*) này còn rất ngoan cố, xem ra là chưa chịu đủ giáo huấn rồi.”
(*)Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi.
Tên đầu trọc được gọi là anh Cường lớn lên lưng hùm vai gấu, từ trên cao nhìn xuống Đoạn Tập, không có ý tốt mà cười cười, vung tay lên, mấy tên đàn ông vây quanh lên liền bắt đầu một trận đánh đá.
Lúc Đoạn Tập bị vây ẩu, các tù phạm khác phần lớn là thờ ơ uống cháo của mình, còn có một bộ phận bày ra bộ dáng xem kịch vui, chỉ có vài người mặt lộ vẻ không đành lòng. Cảnh ngục đứng canh gác ở nơi xa, cũng làm như không thấy. Cá lớn nuốt cá bé, vốn dĩ chính là pháp tắc ở nơi này, chỉ cần không làm ra mạng người, bọn họ cũng tùy bọn tù phạm này muốn làm gì thì làm, vừa lúc tiêu hao một chút thể lực tràn đầy của bọn họ.