Người Tình Oan Gia

Chương 31: Lời khai làm chứng

Toàn bộ thế giới dường như rơi

vào trong bóng đêm vì biến cố vừa

xảy trên du thuyền.

Trong căn phòng kín mít, rất yên

lặng, bên ngoài còn có đặc cảnh

canh gác, bởi vì Thủ tướng đã ra lệnh

nghiêm túc điều tra chuyện Thị

trưởng phu nhân rơi xuống biển cho

nên cấm tiệt tất cả không cho ai lại

gần Lại Ngọc Lan, bao gồm cả Nhã

Tuệ, cô đứng ở bên ngoài cục cảnh

sát, nhìn đặc cảnh vây chặt chỗ đó,

trong lòng nóng như lửa đốt.

Trần Đức Viễn sau khi nghe

chuyện liền thục mạng chạy đến,

năm lần bảy lượt cầu xin Thủ tướng

mới được đặc biệt cho phép đi vào

căn phòng đó, nhìn bộ dạng của cô

ngồi đó, im lặng không lên tiếng.

Lại Ngọc Lan nhìn lên bức tường

trắng lấp kín trước mặt, ngồi trong

này chỉ mới một lúc cũng đã cảm

giác cả người tang thương, đột

nhiên nghĩ tới lúc cha đi vào trại

giam, có phải trong lòng cũng tuyệt

vọng như thế này hay không, cuộc

sống bị đoạn lìa, rũ xuống trên mặt

đất, từ từ chờ sinh mạng kết thúc, cô

thở dài chớp hai mắt, nhớ tới cảnh

tượng Hà Tuệ Trinh rơi xuống biển

thật kinh khủng, trái tim của cô chợt

bóp chặt, chặt đến nổi muốn tràn máu.

Ánh mắt Trần Đức Viễn hơi lóe

lên, cảm nhận được tâm trạng của

cô, liền chậm rãi thở dài, đưa tay nhẹ

nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo…

Trần Đức Viễn đau lòng nhìn về

phía Lại Ngọc Lan, nhìn bộ dáng cô

đáng thương uất ức khổ sở, kéo một

nụ cười, an ủi nói: “Không có chuyện

gì. Không có chuyện gì, cô không

đẩy cô ấy xuống, cho nên… Không

phải sợ… Sự thật luôn chỉ có một,

nếu như thật sự đến mức đó, tôi sẽ

tìm luật sư giúp cho cô…”

Lại Ngọc Lan nghe lời này, mặt

đầy lạnh lẽo, không ngừng nói: “Bọn

họ thật không tin tôi sao? Thật…

Muốn cho tôi ngồi tù sao? Sau đó…

Tôi sẽ giống như cha tôi, ngồi vào xe

tù, đi đến nơi đáng sợ đó phải

không?”

Trần Đức Viễn đau lòng nhìn cô,

vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé,

đưa lên khóe miệng hôn, cam kết

nói: “Sẽ không! Nhất định sẽ không!

Có tôi đây! Tôi luôn tin cô! Yên tâm!”

“Cứu tôi… Tôi đã không có

người thân rồi, tôi không thể liên lụy

Nhã Tuệ, Trần Đức Viễn, cứu tôi…”

Lại Ngọc Lan nhìn vào mắt anh.

Trần Đức Viễn cắn chặt răng,

thở gấp gáp, nhìn về phía cảnh sát ở

đầu kia nói: “Mở cửa! Cho cô ấy ra

đi! Mở cửa!”

Cảnh sát trưởng bất đắc dĩ

đứng ở một bên, nhìn Trần Đức Viễn

nói: “Thật xin lỗi, Cậu chủ Trần… Thủ

tướng căn dặn cho dù là ai cũng

không thể can dự…”

Trần Đức Viễn cắn răng nắm

quyền đấm vào song sắt một cái, tức

giận nói không ra lời!

Người cảnh sát cũng hoảng sợ

đến không dám lên tiếng.

Lại Ngọc Lan nắm chặt tay Trần

Đức Viễn, khổ sở nói: “Đừng làm khó

họ, vả lại, tôi cũng không thể cầu

cạnh anh để ra ngoài, tôi phải đợi

người minh oan cho tôi.”

“Bây giờ là lúc nào rồi, tôi không

thể nhìn cảnh cô bị giam lỏng như tội

phạm như thế này được.”

“Không, tôi sẽ đợi.” Ngọc Lan

lấy lại vẻ kiên quyết thường thấy,

“Anh có thể giúp tôi được không, tôi

muốn minh oan.” cô nhớ tới bộ dáng

tức giận của Tưởng Quang Long,

dường như muốn gϊếŧ mình tới nơi,

“Nếu không tôi sống cũng không

yên.”

“Được, tôi sẽ đi điều tra, cô hãy

đợi tôi.” Đức Viễn chắc chắn nói,

xong rồi đi khỏi căn phòng.

Chuông điện thoại nhanh chóng

vang lên, cảnh sát trưởng lập tức

cầm điện thoại lên, hỏi: “Có tin tức

của Thị Trưởng phu nhân?”

Lại Ngọc Lan vừa nghe thấy lời

ấy, từ dưới đất lập tức đứng dậy, hai

tay nắm chặt song sắt, nhìn ra phía

ngoài…

“Cảm ơn trời đất, cô sống lại rồi,

tôi không thể thiếu mạng cô được…

” Lại Ngọc Lan bi phẫn thầm nói, nhớ

tới năm đó cha mẹ tuyệt vọng quỳ

trên mặt đất, sụp đổ khóc rống, bộ

dáng đáng thương, nước mắt từng

viên lăn xuống.

Nhã Tuệ gấp rút lập tức quay

mặt sang nhìn cảnh sát trưởng nói: “

Nếu Thị trưởng phu nhân đã được

cứu sống, vậy tạm thời để Lại Ngọc

Lan đi ra trước? ”

“Tạm thời không thể. Thần trí

của Thị Trưởng phu nhân còn chưa

tỉnh, không thể lấy lời khai chứng

minh cô ấy trong sạch. Bởi vì Thị

Trưởng phu nhân rơi xuống nước là

sự thật.” Cảnh sát trưởng vẫn giải

quyết theo công việc.

“Cái gì?” Nhã Tuệ tức giận nhìn

Cảnh sát trưởng.

Bên trong bệnh viện!

Thủ tướng tự mình đứng ở trước

mặt bác sĩ, nghe báo cáo tình trạng

thân thể của Hà Tuệ Trinh, đã kiểm

tra mọi mặt, cũng chứng minh thân

thể cô không có việc gì, nhưng vì sặc

nước có khả năng bị viêm phổi, cho

nên tối nay phải ở lại bệnh viện theo

dõi, Thủ tướng nghe nói như thế, liền

nghiêm nghị bảo viện trưởng nhất

định phải chăm sóc tốt cho Thị

Trưởng phu nhân, bởi vì Thị Trưởng

Lê Vĩ làm học trò của ông nhiều năm,

vẫn luôn tận trung cương vị công

tác, Thị Trưởng rất lao tâm lao lực,

hôm nay phu nhân xảy ra chuyện

này, nhất định phải chăm sóc tốt đề

cho Thị Trưởng yên tâm!

Viện trưởng cùng các giáo sư,

bác sĩ đứng ở một bên, đáp lời:

“Vâng”

Thủ tướng gật đầu, liền cùng

thư kí trưởng đi vào đại sảnh phòng

bệnh đặc biệt, bên trong phòng bệnh

là bốn bức tường thanh nhã, nhìn

thấy Hà Tuệ Trinh đã tỉnh lại, đang

tựa vào trong ngực chồng, nhìn về

phía Tưởng Quang Long và Trang

Văn Nhiên thăm hỏi, khẽ cười một

tiếng.

Sắc mặt của Hà Tuệ Trinh tái

nhợt nhìn về phía Thủ tướng, mỉm

cười nói: “Thủ tướng… Làm phiền

ngài nhọc lòng.”

Thủ tướng cười nói: “Cô không

có việc gì chính là an ủi lớn nhất của

tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa

thấy Lê Vĩ vì sự nghiệp quốc gia mà

kích động lo lắng như thế.”

Hà Tuệ Trinh nghe vậy, hơi

ngầng đầu lên nhìn về phía chồng.

Lê Vĩ bất đắc dĩ cười nói: “Thủ tướng…”

Tưởng Quang Long đứng ở một

bên, im lặng không lên tiếng, hơi

nhắc mí mắt nhìn về phía Hà Tuệ

Trinh đang ngầng đầu lên dịu dàng

nhìn chồng, ngay sau đó anh nắm

chặt quả đấm không lên tiếng.

“Được rồi, tôi ở lại nơi này không

tiện, đã gặp Hà Tuệ Trinh rồi, tôi cũng

không quấy rầy nữa, nghỉ ngơi thật

tốt.”, Thủ tướng nói xong, đã thấy

cảnh sát trưởng mặc cảnh phục dẫn

theo cấp dưới, mỉm cười đi tới, chào

quân lễ với Thủ tướng!

“Các người…” Thủ tướng nhìn

cảnh sát trưởng.

Cảnh sát trưởng lập tức cung

kính nói với Thủ tướng: “Thủ tướng!

Tôi tới để điều tra vụ án Thị Trưởng

phu nhân rơi xuống nước, bởi vì Lại

Ngọc Lan bị nghi ngờ mưu hại Thị

Trưởng phu nhân, vẫn bị giam giữ ở

trong trại tạm giam…”

Tưởng Quang Long nghe nói

như thế, hơi nghiêng mặt chột dạ.

Trang Văn Nhiên nghe vậy cũng

khẩn trương nhìn về phía Hà Tuệ

Trinh, vô cùng trịnh trọng hỏi cô: “

Hà Tuệ Trinh! Cô nói cho tôi biết, tối

nay tại sao cô rơi xuống biển? Có

phải có liên quan đến nhân viên

phòng ăn ngự tôn chúng tôi là Lại

Ngọc Lan hay không? Chuyện này

quan hệ rất lớn. ”

Cảnh sát trưởng cũng mỉm cười

tiến lên, nói với Hà Tuệ Trinh: “ Đúng

vậy! Thị Trưởng phu nhân, xin hỏi

xuất phát từ tình huống nào cô bị rơi

xuống biển? Có phải người bị nghỉ

ngờ là Lại Ngọc Lan cố ý tạo ra tình

thế hoặc làm ra động tác tay chân

đầy mạnh cô rơi vào trong biển hay

không? “

Tưởng Quang Long cũng căng

thằng nhìn Hà Tuệ Trinh!

Hà Tuệ Trinh ngẩng đầu lên nhìn

về phía cảnh sát trưởng, căng thẳng

lắc đầu một cái nói: “Tôi… tôi…”

chẳng lẽ cô lại có thể nói rằng tự

mình đâm đầu xuống biển.

“Xin lỗi cảnh sát trưởng, nhưng

phu nhân tôi vừa mới tỉnh lại, cơ thể

còn yếu, có thể để chuyện này ra sau

không?” Lê Vĩ khó chịu lên tiếng.

“Được, được, nhưng mà…” cảnh

sát trưởng trong phút chốc có chút

bối rối, đột nhiên điện thoại reo lên,

căng thẳng nghe điện thoại, nghe

xong liền hướng về phía họ nói,

“Chắc không cần phiển đến phu

nhân nữa, đã có một nhân viên trên

du thuyền làm chứng rằng chính mắt

nhìn thấy phu nhân sơ sẩy tự rơi

xuống biển, là cô gái đó đã nhảy

theo sau cùng.”

Hai mắt Tưởng Quang Long

mãnh liệt chớp động.

“Có đúng vậy không?” Thủ

tướng hỏi Hà Tuệ Trinh. Cô ta thoáng

chớp mắt rồi cũng gật đầu, “Là do tôi

đã bất cần, cô ấy không có can dự gì,

nói cho cùng, là tôi liên lụy cô ấy.

Mau thả cô ấy đi, có thời gian, tôi

nhất định tự mình tới nhà nói xin lỗi.

Cảnh sát trưởng nghe xong,

cũng yên lòng mỉm cười nói: “Cảm

ơn Thị Trưởng phu nhân đã cho lời

khai, cô gái kia trong sạch, khó trách

được cậu chủ Trần bởi vì chuyện này

căng thẳng cả buổi tối.”

Thủ tướng nhìn về phía cảnh sát

trưởng nói: “Nó đang ở đó?”

Tưởng Quang Long cũng hơi

ngầng đầu lên nhìn về phía Cảnh sát

trưởng.

“Vâng!” Cảnh sát trưởng lập tức

nói: “Cậu chủ Trần vẫn rất lo lắng

cho vị tiểu thư kia, luôn ở cùng với cô

ấy. Cho nên tôi muốn sớm làm rõ sự

thật, không thể oan uổng người tốt.

Cũng may là cậu chủ Trần làm việc

mau lẹ, đã có thể tìm được người làm

chứng.”

Thủ tướng nghe xong liền gật

đầu nói: “Nếu đã tra sự thật thì thả

cô ấy kia đi, đừng làm cô ấy sợ.”

Cảnh sát trưởng lập tức gật đầu

nói: “Vâng!”

Thủ tướng mỉm cười đi khỏi, Lê

Vĩ lập tức đứng lên cùng với Thủ

tướng đi ra ngoài, bởi vì anh theo

Thủ tướng nhiều năm, cũng biết có

chuyện qua trọng căn dặn, liền rất

dịu dàng nói với vợ: “Em nghỉ ngơi

một lúc, trò chuyện cùng Quang

Long và Trang Nhiên, anh đi ra ngoài

tiễn chân Thủ tướng… Lập tức trở

về…

Hà Tuệ Trinh nhìn chồng, mỉm

cười gật đầu, dịu dàng nói: “Em biết

rồi, anh đi đi.”

Lê Vĩ mỉm cười, liền nhìn Tưởng

Quang Long và Trang Văn Nhiên một

cái, mới xoay người đi ra khỏi phòng

bệnh.

Tưởng Quang Long im lặng

bước lên trước, đi tới bên giường

bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô,

ánh mắt anh lộ ra đau lòng, ngón tay

hơi run rầy, từ từ đưa ngón trỏ, nhẹ

chạm vào sống mũi cô.

Hà Tuệ Trinh mỉm cười cúi đầu.

Tưởng Quang Long đau lòng

nhìn cô nói: “Tại sao phải làm như

vậy?”

Trang Văn Nhiên hơi nghiêng

mặt cũng nhìn về phía Hà Tuệ Trinh.

Vẻ mặt của Hà Tuệ Trinh ửng đỏ,

hai mắt di động, có chút không biết

xấu hồ nói: “ Em… em… em ghen… ”

Tưởng Quang Long nhìn cô, bất

đắc dĩ cười một tiếng, hai mắt lại lộ

ra tình cảm nồng đậm cưng chiêu,

dịu dàng nói: “Cho nên em uống

rượu, say đến nỗi rơi xuống biển?”

Hà Tuệ Trinh không dám lên

tiếng, khẽ cắn môi dưới.

Trang Văn Nhiên thở dốc một

hơi, cũng bật cười nhìn về phía

Tưởng Quang Long nói: “Không

bằng thẳng thắn một chút! Nói cho

cô ấy biết, anh và Diệu Hiền là như

thế nào?”

Tưởng Quang Long đứng ở bên

giường bệnh, hai mắt mãnh liệt chớp

lóe, nhớ tới Diệu Hiền, trong ngọn

lửa cháy hừng hực, khuôn mặt hơi

lạnh lùng, sâu kín nói: “Không có gì cả…

Hà Tuệ Trinh nhìn về phía Tưởng

Quang Long, vẻ mặt lộ ra một chút

mềm mại nói: “Có thật không?”

“Ừ.” Tưởng Quang Long nhìn Hà

Tuệ Trinh, gật đầu lên tiếng trả lời.

Hà Tuệ Trinh hài lòng cúi đầu mỉm cười.

Tưởng Quang Long đau lòng

nhìn Hà Tuệ Trinh, lại nhẹ nhàng duỗi

ngón tay sờ khuôn mặt lạnh lẽo,

chân thực, thâm tình chậm rãi nói:

“Cô bé ngốc, sau này không nên như vậy.”

Trang Văn Nhiên không đề ý đến

bọn họ, chỉ nhấc cổ tay nhìn thời

gian, nói: “Được rồi! Lúc này không

còn sớm, chúng ta cũng nên đi.”

Tưởng Quang Long mỉm cười,

khẽ nâng bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo

của Hà Tuệ Trinh, trên mặt lộ vẻ bất

đắc dĩ, có chút đau lòng nói: “Tối nay

nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai

anh tới thăm em, nếu có gì không

thoải mái, đừng chịu đựng một mình

rồi làm chuyện không đâu!”

Hà Tuệ Trinh bất đắc dĩ cười một

tiếng, nhìn về phía Tưởng Quang

Long, mềm nhũn gật đầu nói:

“Vâng…”

Trang Văn Nhiên không có cách

nào thằng bước đi ra ngoài, nhìn

Tưởng Quang Long đi nhanh ra hành

lang, bước chân nặng nề, anh cũng

lạnh lùng đi theo sát, chậm rãi nói:

“Thu lại vẻ mặt của anh đi!”

Tưởng Quang Long chợt quay

đầu, hung hằng nhìn anh!

Tối nay Trang Văn Nhiên hết sức

mệt mỏi, không muốn nói chuyện,

liền lướt qua bên cạnh Tưởng Quang

Long, sải bước đì khỏi.