Người Tình Oan Gia

Chương 29: Khổ nhục kế của Hà Tuệ Trinh

Laurence sau buổi trình diễn

rượu quý cho tất cả quan khách,

ngay sau đó quay lại kho rượu, đi vào

bên trong, nhưng thấy trống không,

ông ta giật mình hỏi: “Cô gái lúc nãy

ở chỗ này đâu rồi?”

Quản lí mỉm cười đi lên trước,

hướng về phía Laurence dịu dàng

nói: “Mới vừa rồi cô ấy có chuyện

quan trọng, đi về trước. ”

Laurence nghe vậy, im lặng

không nói gì, một lúc sau mới nói:

“Không phải… bảo cô ấy ở lại chỗ

này chờ tôi sao?”

“Có thể thật sự có chuyện quan

trọng gì đấy? Tôi cũng bảo cô ấy ở

lại, nhưng cô ấy không nói được.”

quản lí lại cung kính nói.

“Thật tiếc…“ Laurence chép miệng.

Lại Ngọc Lan nhìn theo bóng

lưng của Hà Tuệ Trinh nhàn nhạt đi

đến bên mạn tàu, cái ly thủy tỉnh

trong tay cô ta đột nhiên rơi xuống

boong thuyền, lăn đến bên chân của

Lại Ngọc Lan, Ngọc Lan ngạc nhiên

dừng bước chân, cúi đầu liếc mắt

nhìn cái ly kia lại nhìn về phía trước,

Hà Tuệ Trinh đang đứng ở đầu kia,

có chút căng thẳng và đau lòng,

nhưng vẫn mỉm cười, từng bước

từng bước đi tới phía cô.

Lại Ngọc Lan nhìn thấy Hà Tuệ

Trinh, trong lòng chợt căng thẳng,

theo bản năng lo sợ, mới vừa rồi cô

có nhìn thấy cái gì hay không?

Hà Tuệ Trinh mỉm cười đi tới

trước mặt của Ngọc Lan: “Thật xin

lỗi… Lúc nãy tôi đi ngang qua, tay

không nắm chặt, làm rơi cái ly.”

Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cười

cười, lập tức khom người cúi đầu,

nhặt lên cái ly thủy tỉnh, sau đó đứng

lên, lại nhìn thấy Hà Tuệ Trinh đã

đứng ở trước lan can boong thuyền,

nhìn biển rộng tối tăm nơi xa xăm,

hai mắt xẹt qua đau lòng, cô khẽ run

lên một chút, cầm cái ly đi tới bên

cạnh Hà Tuệ Trinh, xin phép nói: “Cô

tỉnh táo chứ, Thị trưởng phu nhân,

cái ly này hay là tôi cầm giùm cô?”

“Trò chuyện với tôi, được

không?” Hà Tuệ Trinh mỉm cười quay

đầu nhìn Ngọc Lan, thật chân thành

nói. “Cuộc sống của cô có vui vẻ

không?”

Lại Ngọc Lan nghe vậy, miễn

cưỡng cười cười, đành cất bước đi

về phía lan can, cùng với cô nhìn về

phía bờ biển xa xăm nói: “Những

người như tôi cũng không có cảm

giác vui vẻ bao nhiêu, tôi không biết

nên nói với cô những gì, nhưng tôi có

thể nghe tôi nói…”

Hà Tuệ Trinh khẽ thở dài, quay

đầu cười nói: “Lúc tôi còn nhỏ, là một

cô nhi, tôi không thích cô nhi viện,

những đứa bé nơi đó, tất cả đều rất

đáng sợ, tranh giành tình thương của

nhau, đánh đập nhau.”

Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lên

giọt lệ, khổ sở nói: “Tôi không thích

hoàn cảnh như vậy. Tôi thật sợ hãi

nơi đó, tôi tự nói với mình, tôi nhất

định phải chạy trốn! Nhất định phải

chạy trốn! Một ngày không chịu nổi

nữa, tôi phát điên chạy ra khỏi cô nhi

viện, sau đó chui vào bụi cỏ, vừa

khóc vừa lợi dụng bóng đêm, bò qua

hàng rào, chạy ra bên ngoài! Mỗi

buổi tối, núp ở một góc tối phía dưới

cầu thang, nghe tiếng người đi trên

thang lầu, trái tim của tôi đập dữ

dội… Nghe có người nói chuyện, tôi

lo sợ muốn khóc, ban ngày tôi núp ở

nơi không có ánh mặt trời, mờ mờ,

trong không gian thu hẹp, buổi tối,

chạy đến bên cạnh gian hàng trái

cây, đứng ở một góc tối, chờ người

ta ném trái cây hỏng sang một bên,

tôi nhặt ăn như điên… Sau đó trốn về

cái hẻm nhỏ, chờ người khác mở

cửa, đi vào gầm cầu thang để

ngủ…Có lúc cứ có cảm giác mình

không tỉnh lại nữa…”

Hai mắt Ngọc Lan đỏ bừng xoay

đầu lại nhìn cô.

Hà Tuệ Trinh rơi nước mắt, cười

khổ nói: “Cho đến khi tôi cho rằng

cuộc đời của tôi sẽ phải sống nơi cầu

thang nho nhỏ đó, đột nhiên có một

buổi tối, mưa ướt đẫm, có một ông

chú rất hiền lành phát hiện ra tôi…

ông ấy nhìn thấy tôi trốn ở góc tối rất

đáng thương, liền hỏi tôi, nhà ở nơi

nào? Cha mẹ ở nơi nào? Tại sao một

mình ở chỗ này? Tôi không trả lời, chỉ

lắc đầu, theo bản năng cảm thấy ông

chú rất thân thiện, không nhịn được

bám theo ông ấy…”

Ngọc Lan quay đầu, nhìn về phía

Hà Tuệ Trinh, đồng cảm với cảnh ngộ

của cô, liền căng thẳng hỏi: “Sau đó

thì sao?”

“Sau đó…” Rốt cuộc trên mặt Hà

Tuệ Trinh hiện lên một chút vui vẻ,

nói: “Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôi

ra khỏi cái hẻm nhỏ ẩm ướt đó, mời

tôi đến một phòng ăn rất đẹp, ăn một

bữa cơm, sau đó nói muốn đem tôi

đưa đến viện mồ côi rất tốt, lúc ấy tôi

hoảng sợ, liều mạng lắc đầu, khóc

nói tôi không muốn đi, sau đó tôi quỳ

gối trước mặt của ông ấy, xin ông ấy

chứa chấp tôi, mỗi ngày cho tôi một

chén cơm ăn, tôi làm cái gì cũng

được, cái gì tôi cũng chấp nhận…

Ngọc Lan vội vàng nhìn cô, nói:

“Vậy ông chú đó…”

“Ông chú đó chính là cha nuôi

của tôi, hiện tại cha chồng của tôi.”

Hà Tuệ Trinh mỉm cười nói: “Ông ấy

dắt tay của tôi, dẫn tôi về nhà, từ đó

cuộc đời của tôi đã thay đồi. Tôi trở

thành con gái nuôi được cưng chiều

nhất nhà họ Lê, có mấy người giúp

việc hầu hạ tôi, mặc váy xinh đẹp

nhất, ăn thức ăn ngon nhất, còn có

một anh trai. Anh ấy là người chồng

của tôi sau này… Khi đó, tôi thật sự

rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, cuộc

sống giống như trong mơ…Những

ngày sau đó, cha tôi dẫn tôi đến một

nơi, lại mở ra một cánh cửa tình yêu

mộng ảo… Tôi gặp được Quang

Long…” Trên mặt Hà Tuệ Trinh, rốt

cuộc nở nụ cười ngọt ngào.

Lại Ngọc Lan sâu kín nhìn về

phía cô.

“Cô biết không, lúc tôi vừa bắt

đầu biết Quang Long đã rất bá đạo

rồi, ăn cái gì, không ăn cái gì, muốn đi

nơi nào, không đi chỗ nào, mặc quần

áo gì, cài tóc loại gì, anh ấy đều nhất

định buộc tôi phải nghe theo anh

ấy.” Hà Tuệ Trinh nhớ lại Quang Long

trước kia, trên mặt không nhịn được

sáng lên nụ cười dịu dàng, nói:

“Nhưng tôi rất hạnh phúc, tựa vào

trong ngực của anh ấy, lái xe, cuộc

sống rong chơi buông thả…”

Lại Ngọc Lan yên lặng lắng

nghe.

Hà Tuệ Trinh lại mỉm cười nói:

“Tôi cho rằng… Cuộc đời của tôi cứ

trôi qua ngọt ngào như vậy, ở trong

tình yêu thương, che chở, bảo vệ của

anh ấy… Nhưng không nghĩ tới… Tôi

phải lấy Lê Vĩ.”

Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn về

phía Hà Tuệ Trinh. “Vì sao?”

Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lên

giọt lệ, hối hận lúc ban đầu nhất thời

mềm lòng, nước mắt lăn xuống,

nghẹn ngào nói: “Tôi không thể cãi

lời họ được, họ là ân nhân của tôi,

nhưng tôi cũng không phải cố ý

muốn tổn thương Quang Long, tôi

thật sự không cố ý, tôi thật sự rất

yêu thương anh ấy, tôi thấy anh ấy

đính hôn, tôi sắp phát điên! Tôi thật

hận, hận Diệu Hiền, để cho tôi mất đi

tình yêu của Quang Long… Lần đầu

tiên anh ấy lạnh lùng với tôi như thế,

tôi không thể chịu nổi nữa.”

“Cô yêu anh ấy như vậy, sao

không dứt khoát trở về bên anh ấy?”

hai mắt Lại Ngọc Lan chợt lóe.

“Tôi không thể…”

“Chẳng lẽ cô không cảm thấy

mình quá tham lam hay sao?”

“Có gì mà tham lam, anh ấy vốn

là của tôi, tôi vẫn còn chung trinh với

anh ấy, anh ấy đừng hòng bén mảng

đến người phụ nữ khác.”

“Vì anh ấy, cô thậm chí có thể

hãm hại người vô tội hay sao?” Ngọc

Lan run rầy nói, “Bất cứ phụ nữ nào

đến gần Tưởng Quang Long, cô đều

muốn hại họ?”

“Dù còn hơn như thế, dù là bất

cứ ai, bất cứ điều gì, tôi cũng sẽ làm,

miễn là có thề khiến anh ấy luôn luôn

ở bên cạnh tôi.”, Hà Tuệ Trinh nói

như mê sảng.

“Cô điên rồi…” Ngọc Lan nói.

“Đúng tôi điên rồi, tôi sẽ phải

khiến cho anh ấy phải ở bên cạnh tôi,

các người đừng hòng ai tranh anh ấy

với tôi.” nói rồi cô ta ném chai rượu

ra xa, tan thành những mảnh vụn.

“A…” Một tiếng kêu đau đớn

tuyệt vọng, kinh khủng truyền đến!

Gió biển mênh mông thổi đến!

Lại Ngọc Lan cảm thấy thuyền

bắt đầu chuyển động, cô hoảng sợ

thân thể rét lạnh run rầy, cắn chặt

răng, đưa tay về phía thanh lan can

màu trắng trước mặt, nhưng vẫn còn

cách một chút, cô thở mạnh một hơi,

khϊếp sợ nhìn thân thể Hà Tuệ Trinh

chợt nhanh chóng rơi xuống mặt

biển sâu…

“A…” Tiếng kêu thê lương, tuyệt

vọng từ phía đáy thuyền truyền đến!

Ngọc Lan kinh ngạc, hoảng sợ

trợn to hai mắt, nắm chặt lan can

màu trắng, rốt cuộc ý thức được Hà

Tuệ Trinh đã rơi xuống biền.

Cô ngỡ ngàng đến sắc mặt

trắng bệch, trong phút chốc, lòng cô

rối loạn đến cực điểm, không biết

chính bản thân nên làm gì, cô ta chết

rồi, chẳng phải cô sẽ rất vui sướиɠ

sao, những thứ cô ta làm, cô ta sẽ

phải gánh lấy, đúng không?

Tiếng quẫy đạp dưới nước càng

thêm mạnh, Lại Ngọc Lan trân trân

nhìn Hà Tuệ Trinh ngụp lặn giữa làn

nước đen ngòm, không ngừng

hướng về phía cô kêu, “Cứu, cứu,

mau kêu người đi.”

Cô ta tin tưởng Ngọc Lan sẽ gọi

người cứu cô ta sao?

Đúng là đồ xảo trá. Ngọc Lan

nhìn chằm chằm xuống dưới, cô ta

đã quẫy đến kiệt sức, sắp bị dòng

nước nhấn chìm.

Không thể để cho cô ta chết

như vậy được. Quá dễ dàng cho cô

ta.

“Mau cứu, có người nhảy xuống

biển rồi.” Lại Ngọc Lan hét lên, giây

kế tiếp, nhảy ùm xuống biển đen.