Cục cảnh sát!
Rạng sáng, cục cảnh sát vô
cùng náo nhiệt, Tổ chống mại da^ʍ
và Tổ phòng chống tội phạm cũng
nhanh chóng chạy về, vừa đi vào,
nhìn thấy gần trăm vệ sĩ nhà họ
Tưởng rối rít đứng ở bên ngoài cục
cảnh sát, giống như binh sĩ chờ đợi
ra trận!
Ba thư ký của Tưởng Quang
Long đứng ở bậc thang bên ngoài
cục cảnh sát, khẩn cấp gọi điện thoại
của mình, căn dặn các bộ phận hành
tay oan gia} Chương 4 Yêu câu lạ lùng
chính, ngăn chặn truyền thông! Còn
phải gọi điện thoại đến Nhà họ
Tưởng, báo cáo tình hình cho ông
chủ, bà chủ!
Bên ngoài Cục cảnh sát căng
thằng bày ra trận địa thật lớn, nhưng
bên trong cục cảnh sát lại vô cùng
yên tĩnh!
Bên trong đại sảnh thẩm vấn!
Tưởng Quang Long mặt lạnh
ngồi ở trên ghế, hơi ôm vai nghiêng
mặt nhìn Lại Ngọc Lan ở bên cạnh!
Lại Ngọc Lan đi vào cục cảnh
Sát, ngược lại cả người tỉnh táo lại,
trong ngực vẫn ôm tây trang của
Tưởng Quang Long, dùng tây trang,
đem chai rượu đỏ bí mật, bao bọc
cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ người khác
nhìn thấy lại sinh ra rắc rối.
“Tưởng tiên sinh… Vẻ mặt
Trưởng cục cảnh sát có chút căng
thẳng đi vào, cảnh phục cũng mặc
không tốt lắm, cà vạt thắt hơi lệch,
anh ta nhìn thoáng qua mười người
trong đoàn luật sư của Nhà họ
Tưởng, sau đó khom lưng mỉm cười
nói: “Tôi là Lưu Văn Chí, cục trưởng
cục cảnh sát phụ trách thầm tra vụ
án này!”
“Ừm!“ Tưởng Quang Long nhàn
nhạt đáp lời!
“Vậy bây giờ, trước hết để cho
(Gu” Gan vía CN Ưng s seu cau lạ TỚI
đồng nghiệp chúng tôi ghi chép một
chút, mời ngài hỗ trợ điều tra.“ Cục
trưởng như đang nịnh nọt, cười nói
với Tưởng Quang Long: “Chỉ là hỗ
trợ điều tra…”
Dường như Tưởng Quang Long
mới là cấp trên của cục cảnh sát,
ngửa mặt nói: “Bắt đầu đi.”
“Vâng…” Cục trưởng lập tức gật
đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp
dưới.
Cấp dưới hiểu, ngay lập tức gật
đầu, lấy ra bút máy, mở ra bản ghi
chép, hỏi: “Tên họ nữ?”
“Lại Ngọc Lan !“ Lại Ngọc Lan
_—.
đáp lời.
“Số tuổi?”
SÀN”
“Nghề nghiệp?”
“Nhân viên tạp vụ Quán bar “
“Tên họ nam?”
“Tưởng Quang Long!”
“Số tuổi?”
köỢ:.
“Nghề nghiệp?”
“Chủ tịch tập đoàn khách sạn
quốc tế Á Châu!”
Lại Ngọc Lan nghe xong ánh
mắt sáng lên, lập tức quay đầu nhìn
Tưởng Quang Long, nhớ tới lời dặn
của người đàn ông kia: “Giúp tôi tự
mình mang nó giao tận tay cho
Tưởng lão Tổng Tài Tập đoàn khách
sạn quốc tế Á Châu! Nhớ kỹ! Tuyệt
đối không thể qua tay người khác!
Cho dù là người thân cũng không
cho: phép!“ Ánh mắt của cô nhấp
nháy, đột nhiên ôm chặt chai rượu
đỏ trong ngực, không biết nên làm
sao cho phải.
Tưởng Quang Long lập tức quay
đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Lại
Ngọc Lan như vậy, hỏi: “Thế nào?
Biết tôi à?“
“Không biết!“ Lại Ngọc Lan lập
tức ôm chặt chai rượu đỏ trong
ngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quay
đầu nhìn anh nói, “Anh… Có phải cha
của anh được gọi là Tưởng lão Tổng
Tài hay không?” Con ngươi của Lại
Ngọc Lan trừng lớn nhìn Tưởng
Quang Long, rất sốt ruột hỏi!
“Không phải!“ Tưởng Quang
Long lập tức quay đầu lại nhìn Lại
Ngọc Lan, sắc mặt lạnh lẽo nói!
Lại Ngọc Lan không lên tiếng,
cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chút
kì quái! “Vậy ai là Tưởng lão Tổng
Tài?” Lại Ngọc Lan lại quay đầu nhìn
Tưởng Quang Long, hỏi!
Tưởng Quang Long đột nhiên có
chút khó hiểu nhìn cô, nghỉ ngờ nói:
“Thế nào? Chẳng lẽ cô có thân thế
mờ mịt? Là con gái ruột của cha tôi,
hay là cháu gái ruột của ông nội tôi?
Sau đó, có phải cô muốn trích máu
nhận người thân hay không?”
Lúc đầu Tưởng Quang Long còn
có chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ông
nội và cha, anh có chút không vui.
“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết,
ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha của
anh sao?” Lại Ngọc Lan quay đầu lại
nhìn Tưởng Quang Long.
Sắc mặt của Tưởng Quang Long
lạnh lếo, đôi tay nắm chặt tay vịn
chiếc ghế, quay đầu lại nhìn cô nói:
“Không thể trả lời!”
“Thì thôi!” Lại Ngọc Lan không
dám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chai
rượu đỏ, suy nghĩ một số chuyện.
Viên cảnh sát có chút không
vui!
“Ai kiện ai vô lễ?“ Cảnh sát cầm
bút lên, tiếp tục giải quyết công việc.
“Lúc nãy anh ta vô lễ với tôi, Còn
xé rách tay áo của tôi!” Lại Ngọc Lan
lập tức nhìn về phía cảnh quan, có
chút tức giận nói!
Cảnh sát giải quyết công việc
chung, liếc nhìn Lại Ngọc Lan một
cái, cầm bút lên chỉ về phía cô nói:
“Cô có chứng cứ gì?”
“Lúc nãy tôi đi vào phòng, anh
ta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôn
tôi, đè tôi ở trên bàn trà, còn kéo váy
của tôi! Anh nhìn xem, áo sơ mi cũng
bị anh ta xé rách!” Lại Ngọc Lan lập
tức nghiêng người tới trước, kéo áo
Sơ mi trên vai của mình bị xé nát,
nhìn cảnh sát thật thà nói như học
sinh tiểu học!
Cảnh sát liền quay đầu nhìn
Tưởng Quang Long !
Tưởng Quang Long lạnh lùng
đáp: “Đúng vậy!”
Trưởng cục cảnh sát và cảnh sát
điều tra có chút giật mình nhìn anh,
thư ký vừa muốn tiến lên nhưng
Tưởng Quang Long ngắn cản, tự
mình có thể ứng phó nói: “Một mình
tôi ở trong phòng bao riêng nghỉ
ngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấy
rây. Bởi vì tôi muốn yên lặng chờ bạn
gái của tôi tới, ai biết cô ấy thân là
nhân viên tạp vụ quán bar cũng
không gõ cửa, cứ như vậy đi vào, tôi
lầm tưởng cô ấy là bạn gái của tôi
nên ôm lấy cô ấy, làm chuyện thân
mật mà người bình thường muốn
làm với người yêu là bình thường!“
Cảnh sát xoay đầu lại nhìn Lại
Ngọc Lan.
Ánh mắt của Lại Ngọc Lan nóng
lên, tay vỗ vào trên bàn, nhìn anh nói:
“Tôi làm sao biết anh nói thật hay
giả? Hai vợ chồng kết hôn, người
chồng vẫn không thể cưỡng ép
người vợ dấy? Anh nói thế nào thì
chính là thế đó à? Mặc dù dáng dấp
tôi xinh đẹp, nhưng không thể cưỡng
ép tôi như vậy a, cưỡng ép xong lại
không chịu nhận nợ?”
Cả cục cảnh sát cũng lặng lẽ cúi
đầu cười trộm.
Tưởng Quang Long đột nhiên
cười lạnh, quay đầu nhìn Lại Ngọc
Lan nói: “Vậy tôi hỏi cô, lúc ấy ở
trong bóng tối, tôi nhào về phía cô thì
tôi có hỏi cô là ai không?“
Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn về
phía anh, nói: “Có!”
Tưởng Quang Long hỏi tiếp:
“Sau khi tôi biết rõ cô không phải là
bạn gái của tôi, tôi có cưỡng ép cô
không?”
“Không có…” Lại Ngọc Lan lại
cúi đầu, giống như có chút nhàm
chán cầm tay áo tây trang của anh,
đem chai rượu đỏ quấn chặt hơn.
“Nếu như tôi có ý đồ với cô, bây
giờ cô còn có thể ngồi ở trước mặt
cảnh sát, lên tiếng phê phán tôi
sao?” Tưởng Quang Long tức giận
hỏi.
Lại Ngọc Lan chớp mắt một cái,
không biết nên nói gì.
Cảnh sát tỉnh táo nhìn Lại Ngọc
Lan nói: “Cô có lời muốn gì nói
không?”
Trên mặt Lại Ngọc Lan có chút
không nén được tức giận.
Cảnh sát lại nói: “Bởi vì ở bên
ngoài phòng đã bật đèn đỏ miễn
quấy rầy, cô đi nhầm phòng của
người khác nên gây ra hiểu lầm, hơn
nữa sau khi anh ấy phát hiện thân
phận thật sự của cô cũng không
cưỡng ép cô, đây là sự thật. Cho nên
cũng không tạo thành hành động vô
lễ, cô còn có chứng cứ khác
không?”
Lại Ngọc Lan quay đầu, mở
trừng hai mắt, nhìn người bên cạnh.
Cảnh sát nhìn lại Lại Ngọc Lan
nói: “Cô nghĩ rõ ràng chưa? Nếu thật
sự không có, chuyện này chỉ là một
hiểu lầm, án kiện vô lễ, tôi đề nghị hai
người giải hòa thôi.”
Lại Ngọc Lan nghe lời này cũng
chỉ nói: “Cho dù hiểu lầm thì hiểu
lầm đi, lần sau đừng hành động bừa
bãi như vậy! Không nên hở một chút
lại nhào trên người người ta, vội vã
như vậy làm gì?”
Sắc mặt của Tưởng Quang Long
cứng ngắc!
Cảnh quan nhìn Lại Ngọc Lan
một cái, cúi đầu tiếp tục ghi chép,
hỏi: “Tiếp theo, vụ án thứ hai, người
nào kiện người nào hút bạch phiến,
hút ma túy?”
Tưởng Quang Long lập tức quay
đầu lại nhìn Lại Ngọc Lan hỏi: “Cô
nhìn thấy tôi hút bạch phiến, hút ma
túy không?”
“Tôi…” Lại Ngọc Lan có chút
căng thẳng nhìn Tưởng Quang Long,
lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái,
đột nhiên nhíu mày thật chặt, giống
như đầu thật đau, vươn tay, nhẹ
chống trán của mình, thở mạnh, hơi
thở yếu ớt nói: “Ôi chao, đầu đau
quá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớ
tới, lúc ấy dường như phát hiện anh
giấu một bọc bạch phiến ở phía dưới
ghế salon…”
Sắc mặt của Tưởng Quang Long
tối sầm lại, nhìn người này.
“Còn có…” Lại Ngọc Lan đưa
tay chống trán, lại giả bộ nhức đầu
xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đau
khổ nói: “Dường như tôi còn nhớ…
Anh còn có một túi ma túy, giấu ở
trong bình sứ màu lam…”
Tưởng Quang Long ngửa mặt
lên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiên
vươn tay, nắm chặt bả vai của cô, để
cho cô tựa vào trong ngực của mình
nhìn cô, vẻ mặt co quắp nói: “Cô
muốn dây dưa không ngớt với tôi
sao?”
Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,
nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có
chút chột dạ cười nói: “Ôi chao,
không phải ý này á. Nhưng anh
không biết, trí nhớ của tôi nhất định
rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén
nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm
trong quán rượu, nhất định sẽ đυ.ng
phải một số khách hút bạch phiến,
hút ma túy, có lúc, bọn họ muốn giấu
một vài thứ, chúng tôi nhất định biết!
Nhưng mà… Trí nhớ của tôi không
quá tốt, không nhớ rõ của người
khách nào để, tôi tùy tiện nói một
muốn dây dưa không ngớt với tôi
sao?”
Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,
nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có
chút chột dạ cười nói: “Ôi chao,
không phải ý này á. Nhưng anh
không biết, trí nhớ của tôi nhất định
rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén
nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm
trong quán rượu, nhất định sẽ đυ.ng
phải một số khách hút bạch phiến,
hút ma túy, có lúc, bọn họ muốn giấu
một vài thứ, chúng tôi nhất định biết!
Nhưng mà… Trí nhớ của tôi không
quá tốt, không nhớ rõ của người
khách nào để, tôi tùy tiện nói một
muốn dây dưa không ngớt với tôi
sao?”
Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,
nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có
chút chột dạ cười nói: “Ôi chao,
không phải ý này á. Nhưng anh
không biết, trí nhớ của tôi nhất định
rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén
nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm
trong quán rượu, nhất định sẽ đυ.ng
phải một số khách hút bạch phiến,
hút ma túy, có lúc, bọn họ muốn giấu
một vài thứ, chúng tôi nhất định biết!
Nhưng mà… Trí nhớ của tôi không
quá tốt, không nhớ rõ của người
khách nào để, tôi tùy tiện nói một
người… không ai có thể bắt tôi…”
Ánh mắt của Tưởng Quang Long
nheo lại, nhìn cặp mắt to linh động
của cô, chợt nhíu mày lông hỏi: “Cho
nên thế nào?”
Lại Ngọc Lan lập tức liếʍ liếʍ
môi, nhìn anh, ngọt ngào, mềm mại,
lấy lòng cười nói: “Đưa tôi một đoạn
đường!”
Tưởng Quang Long không hiểu
nhìn cô.
Lại Ngọc Lan nhìn gương mặt
lạnh lùng của Tưởng Quang Long,
hơi miễn cưỡng cười, nói: “Tôi không
có tiền thuê xe, đã trễ thế này, không
có cách nào…”
“Ý của cô là…” Tưởng Quang
Long nghe Lại Ngọc Lan nói xong,
nhìn cô nói: “Lúc nãy cô đi nhầm vào
phòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnh
sát nói tôi vô lễ với cô, sau đó còn
kiện tôi hút ma túy, sau khi giằng co
với tôi một buổi tối, bây giờ muốn tôi
tiễn cô về nhà? Còn có… Nếu như tôi
không tiễn cô về nhà, cô muốn vu
cáo tôi, giấu bạch phiến?” Tưởng
Quang Long chậm rãi cúi đầu, nhìn
cô, lông mày nhướng lên nói: “Cô có
bệnh à?”
“Chẳng lẽ anh chê tôi không đủ
bản lĩnh làm anh bẽ mặt một trận?”
Bộ dáng cô vô cùng kiên quyết, cô
gấp gáp nhìn mấy kẻ đàn ông nơi
bóng tối, đang gắt gao nhìn chằm
chằm vào mình, giống như chỉ cần
mình rơi vào trong tay bọn họ, sẽ
đem mình băm ra! Dưới tình thế cấp
bách, cô bị buộc bất đắc dĩ, lại một
lần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìn
gương mặt đẹp trai của Tưởng
Quang Long, nói ra yêu cầu.
Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui,
cũng đứng ở đó châu đầu ghé tai.
Nơi xa, mấy người đàn ông áo
đen càng thêm nghỉ ngờ nhìn bộ
dáng Lại Ngọc Lan , âm thầm nói:
“Cô gái này không phải là người phụ
nữ của Tưởng Quang Long chứ?”
Tưởng Quang Long ôm vai, l*иg
ngực tức giận đến muốn nổ tung
ngồi ở trong xe Rolls Royce, hai mắt
rối rắm rũ xuống, rốt cuộc mở miệng
nói: “Lên xe!”
Vẻ mặt của Lại Ngọc Lan thu lại
ngầng đầu lên, có chút không thể tin
nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tưởng
Quang Long bên trong xe, đột nhiên
cảm động cười một tiếng, ôm chai
rượu đỏ, chui tọt vào xe, thành công
thoát khỏi đám người bám đuôi.