Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 1: Lần đầu đến Tiết phủ.

Edit: Hanna

Beta: Heulwen

Tiết lão phu nhân và vài vị phu nhân đứng dưới bậc thềm nghênh đón vị nữ quan giáo tập do đích thân Hoàng Hậu nương nương tuyển chọn.

“Vị cô cô này có lai lịch rất lớn, chưa tới mười lăm tuổi đã được hầu hạ bên người nương nương, cực kỳ am hiểu các lễ giáo trong hoàng cung. Lát nữa các ngươi phải để tâm đối xử thật tốt với cô cô cho ta.”

“Nhưng mà lão phu nhân à, con nghe nói vị cô cô này trời sinh có nhan sắc xấu xí, vì thế nên ba mươi mấy tuổi cũng chưa gả được ra ngoài.”

“Hình như tính tình cũng rất kỳ lạ, nghe nói có người giới thiệu gia đình kia cho cô thì đều bị cô mắng xối xả mà chạy……”

“Cho dù tính tình kỳ lạ hơn nữa mà có thể dạy dỗ cho tiểu thư nhà mình thật tốt thì không phải được rồi à?”

Cỗ kiệu được nâng tới cửa lớn của Tiết phủ, Minh Trăn vén rèm lên rồi chậm rãi đi xuống dưới. Nhìn thấy vài vị phu nhân đang đứng trước cửa, nàng lập tức đi đến trước mặt bọn họ rồi uốn gối hành lễ.

“Nô tỳ Minh Trăn xin thỉnh an các vị phu nhân.”

“Gần đây lão thái thái có khỏe không? Cũng lâu rồi ta không gặp Hoàng Hậu nương nương, trong lòng ta vô cùng nhớ thương.”

“Khỏe khoẻ, dạo này xương cốt già cỗi của lão thái thái được chăm sóc rất tốt, đa tạ lão phu nhân quan tâm.”

“Minh cô cô, mau vào trong thôi. Tiểu Phúc Tử, còn không nhanh mang đồ đạc vào phủ!”

Minh Trăn mặc váy áo màu xanh sẫm, dáng người thon gọn, khuôn mặt thanh tú trắng nõn hình trứng ngỗng, đôi mắt cong cong mang theo ý cười. Nàng đi theo phía sau Tiết đại phu nhân để đi dạo trong vườn, nghe vị phu nhân lải nhải kể ra những vấn đề của các tiểu thư trong phủ.

“Nhạn Nhi tính tình cứng nhắc, nói chuyện quá thẳng thắn, cho dù nói gì với nó thì nó đều có thể phản bác khiến mình á khẩu không nói được gì, chọc người vô cùng tức giận!”

“Như Nhi thì ngoan ngoãn, bớt làm người khác lo lắng. Nhưng lại hoàn toàn tương phản với tỷ tỷ của nó, mỗi ngày đều giống như cái hũ nút không chịu nói lời nào, đôi khi cũng có thể khiến người khác lo muốn chết đi được.”

“Còn có nữ nhi Châu Nhi của Liễu di nương, khá ngốc nghếch, khó dạy bảo……”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến Lan Viên. Tiết đại phu nhân lại dặn dò thêm vài câu, thu xếp vài hạ nhân ở lại rồi nhanh chóng rời đi, nhưng mới tới cửa lại xoay người quay lại, đắn đo một lúc.

“Minh cô cô à, cách vách Lan Viên này là nơi ở của Tiết Thành. Chắc cô cô cũng biết điều đó rồi.”

“Nhưng cô cô yên tâm, nó không thường xuyên ra ngoài đâu.”

Hai người không nói thêm gì nữa.

Minh Trăn đi dạo xung quanh Lan Viên, đi đến phía trước bức tường ngăn loang lổ, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ vào vách tường.

Người trong lòng của nàng, đang ở ngay cách vách.

Sắc trời càng ngày càng tối, Minh Trăn ăn cơm xong rồi trở lại phòng mình, ngồi trước bàn lật xem sách.

Vào mùa xuân năm sau, Thái tử sẽ nghênh thú trưởng nữ của Tiết gia. Minh Trăn chủ động xin thay thế ma ma trong cung đi đến Tiết gia, dạy dỗ cung quy lễ giáo cho Thái tử phi tương lai.

Hoàng Hậu nương nương nói muốn thả nàng về nhà gả chồng nhưng nàng không chịu.

Hoàng Hậu chỉ thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Minh Trăn, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.

“Ngươi tội gì phải như vậy?”

“Hiện tại dáng vẻ của hắn thế kia, cũng không còn tương lai có thể tiếp tục vì triều đình nữa.”

“Minh Trăn của ta cũng trở thành gái lỡ thì mất rồi.”

Minh Trăn vẫn quỳ ở đó đến nỗi không dậy nổi, cuối cùng cũng khiến Hoàng Hậu đồng ý.

Đầu tháng tư, Minh Trăn ngồi kiệu, lần đầu tiên rời khỏi hoàng cung đi tới Tiết phủ.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง