Cô Vợ Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 9: Cháu Tên Mộ Tuyết

"Các người là vòng cuối cùng, hy vọng, trong số các người có thể có một người ở lại nhà họ Kỳ, nếu như có thể ở lại thì nhà họ Kỳ tự nhiên sẽ không bạc đãi!"

Lâm Mạn nói, "Làm sao mới tính là làm cho cô chủ nhỏ vui vẻ?"

Quản gia nhìn cô một cái, cao ngạo nói, "Hễ cô thấy cô chủ nhỏ, nếu cô chủ nhỏ có thể nói với cô một câu thì coi là đạt chuẩn!"

Yêu cầu thấp như vậy sao?

Trong đám người, có người lần lượt đi lên lầu, rất nhanh lại có người mặt mày ỉu xỉu đi xuống lầu.

Vốn dĩ trong đám người có không ít người đắc ý nhưng khi mang đầy tự tin đi lên lầu thì lại ăn canh bế môn.

Rốt cuộc đến lượt Lâm Mạn.

Lâm Mạn lên lầu, được người giúp việc mang đến cửa phòng, sau đó người giúp việc liền rời đi.

Phòng cũng không có đóng cửa.

Lâm Mạn đẩy cửa đi vào liền thấy trong phòng ngủ công chúa rộng lớn, cửa sổ màu hồng bay phấp phới, bốn trụ giường màu trắng, cả phòng đều trải thảm, xinh đẹp ấm áp giống như một thế giới trẻ thơ.

Một cô bé đang ngồi ở trên thảm.

Dáng vẻ cô bé rất đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, tinh xảo giống như một món đồ sứ.

Lâm Mạn ngơ ngẩn.

Cô bé này, mặt mày có mấy phần tương tự với Bắc Bắc.

Đây chính là cô con gái năm đó cô sinh cho Kỳ Hàn Lâm và Dịch Thanh Vũ sao?

Là em gái của Bắc Bắc!

Đây là cục cưng cô mang thai mười tháng, hết lòng thương yêuu!

Nghĩ tới đây, Lâm Mạn đi tới bên cạnh cô bé, xếp chân ngồi xuống ở đối diện, dịu dàng hỏi, "Tiểu công chúa, cháu tên là gì thế?"

Cô bé đang cúi đầu, căn bản không để ý tới cô.

Lâm Mạn lại là dịu dàng dỗ mấy tiếng nhưng đứa bé vẫn không nói tiếng nào.

Quản gia nói cô bé bị mắc chứng tự bế nặng, không thích nói chuyện, không quan tâm ai.

Quả nhiên khó giải quyết.

Lâm Mạn có chút mất mác cúi đầu xuống, vô thức lục lọi túi một chút muốn xem có quà vặt nào hay không.

Trẻ nít đều thích kẹo.

Cô đột nhiên tìm thấy một hộp thẻ trúc.

Đây là thứ cô mua ở trạm xe lửa.

Bắc Bắc thích cùng cô chơi chọn thẻ trúc.

Đây là trò chơi Lâm Mạn thích nhất khi còn bé, sau khi cô cùng Bắc Bắc chơi một lần sau thì Bắc Bắc cũng thích.

Lâm Mạn cầm hộp thăm trúc kia ra, trải lên trên giường.

Cô bé không khỏi bị những thẻ trúc đầy màu sắc này hấp dẫn.

Là cô chủ nhỏ nhà họ Kỳ cho tới bây giờ cẩm y ngọc thưc, chi phí ăn mặc dĩ nhiên là xa hoa nhất, nhưng nào thấy qua loại đồ chơi đơn sơ này?

Cho tới bây giờ cô bé chưa từng thấy qua.

Lâm Mạn nói, "Trò này rất dễ, muốn chơi với cô không?"

Cô bé nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, tựa như đang dùng ánh mắt im lặng hỏi, chơi thế nào?

Lâm Mạn nói, "Cô chơi trước một lần, cháu nhìn cho rõ nhé!"

Cô bắt đầu làm mẫu.

Cô bé bị cách chơi của cô hấp dẫn, trong lúc nhất thời sinh ra vẻ say mê, hứng thú.

Trong phòng chất đầy đồ chơi tinh xảo và đắt giá.

Nhưng những đồ chơi này, cô bé căn bản không có hứng thú mà ngược lại rất say mê những thẻ trúc chỉ đáng giá năm đồng này.

Lâm Mạn thấy cô bé háo hức muốn thử, nắm nắm tay thì trong bụng cười thầm.

Không hỗ là hai anh em!

Đồ Bắc Bắc thích thì em gái cũng thích!

Cô nói với cô bé, "Cháu có muốn thử không?"

Cô bé lặng lẽ gật đầu một cái, coi như là đáp lại cô!

Lâm Mạn cảm động không thôi.

Mặc dù cô bé không muốn nói chuyện, nhưng ít nhất sẽ đáp lại cô.

Đứa trẻ rất thông minh, nhìn Lâm Mạn chơi qua một lần liền hiểu rõ quy tắc, lại chơi rất rành rõi.

Lâm Mạn đang nhìn nhập thần thì đứa trẻ đột nhiên mềm mại lên tiếng, "Mộ Tuyết."

Thanh âm non nớt và hồn nhiên, lại hết sức dễ nghe.

Giống như tiếng chuông gió.

Lâm Mạn không phản ứng kịp, "Hm?"