Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ

Chương 52

Quyển 2 - Chương 52
Trong một góc tối, Liền Tịch Tịch đi tới bên cạnh cửa sổ để thưởng thức cảnh đêm.

Bóng hồng lập loè, ánh sáng ảm đạm, làm cho cô nhớ tới khi còn bé ở quê, trời vừa tối thì những ngôi sao trên bầu trời đã rực sáng lên, trên mặt đất thì đầy những ngọn đèn dầu sáng rực.

Thế nhưng hôm nay tại nơi náo nhiệt trong thành phố như thế này, dường như bầu trời cũng giống như ngày đó.

Trên trời là những vì sao, trên mặt đất thì có những ngọn đèn đầy màu sắc sáng rực rỡ.

Hít sâu một hơi, không khí ban đêm tại nơi cao tầng như thế này không giống như không khí đầy bụi bẩn trên mặt đất, cô lập tức cảm thấy hậm hực trong lòng vơi đi không ít.

Lẳng lặng nhìn lên trời thật lâu, đột nhiên một tiếng rêи ɾỉ truyền vào lỗ tai của cô.

Cô có chút không yên mà đi tới nơi phát ra âm thanh, ngay tại chỗ rẽ cầu thang đầy u ám, một người phụ nữ cùng một người đàn ông dính chặt với nhau tại một chỗ, bởi vì ánh sáng rất yếu, cô không thấy rõ mặt của hai người.

“Thân ái, hôm nay là tiệc rượu mừng chồng của em đưa công ty ra mặt thị trường, chúng ta như vậy, nếu như bị hắn ta biết, em nói hắn có thể hay không tức giận đến nỗi tăng huyết áp mà chết không?”

Người đàn ông một bên vận động, một bên thở hổn hển nói ra, nghe thanh âm, hẳn là rất trẻ.

“Hắn tức chết rồi không phải tốt sao, dù sao công ty này của hắn là do em mở, đến lúc đó chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng .”

Người phụ nữ yêu mị cười, thanh âm lanh lảnh như dao găm mà đầy cay nghiệt.

Liền Tịch Tịch nghe được lời nói hai người, tâm của cô từng đợt rớt xuống.

Nghe thanh âm người phụ nữ kia, tuổi có lẽ cũng khoảng trung niên, hình như đó là người vợ thứ 2 của Chu Vạn Lý, không nghĩ tới lá gan của người phụ nữ này thật lớn, dám ở dưới con mắt của chồng mình mà hồng hạnh xuất tường. (*hồng hạnh xuất tường: chỉ người phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ)

Vuốt vuốt lên ngực để ổn định lại nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình, Liền Tịch Tịch mặt đỏ tới mang tai xoay người thoát đi.

Cửa ra vào hội trường, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lý Triệt một thân tây trang thẳng phong độ nhẹ nhàng từ trong thang máy đi ra, phía sau của anh, Chương Hiển lúc nào cũng nhìn chằm chằm phía trước.

Liền Tịch Tịch chỉ lo hướng vào trong hội trường mà trốn, căn bản chưa kịp thấy rõ người trước mắt, kết quả thẳng tắp mà ngã vào trên người Lý Triệt . . . . . .