Cứ thế một bên bị huấn luyện viên Doãn dạy dỗ, một bên bị Doãn tiên sinh đùa giỡn, cuối cùng đến lần thức hành thứ mười thì Hứa Bội cũng học được cách…… Nổi trên mặt nước đạp nước.
Dù vậy Hứa Bội vẫn vô cùng vui vẻ. Bởi vì Doãn Thiếu Khanh đã đồng ý với cô rằng chỉ cần cô có thể bơi liên tục 10 mét thì anh sẽ xuống nước dạy cô.
Còn…… bơi được 10 mét như thế nào?
Hì hì, quá đơn giản, mặc dù cô không biết quạt tay, nhưng chỉ cần dùng chân đạp nước cũng có thể làm được mà, thế nên…… Nín thở một hơi rồi bơi một phát 10 mét là xong rồi còn gì?
Cơ mà…… Doãn Thiếu Khanh mặc nguyên bộ đồ “Dạo biển” nhảy xuống nước là sao? Anh không cần thay đồ bơi à???
“Doãn Thiếu Khanh, anh chơi đểu!” Hứa Bội ôm phao lên án: “Sao anh cứ mặc thế mà xuống nước vậy!”
“Đây là bể bơi nhà anh, có làm sao đâu?” Doãn Thiếu Khanh thản nhiên rút phao của cô ra.
“Anh anh anh trả em phao…… Khụ khụ…… Phao đây……”
Tay chân Hứa Bội khua loạn xạ bơi về phía Doãn Thiếu Khanh, định há miệng chửi thề lại bị sặc nước, cuối cùng đành phải ôm chặt cái phao làm từ người kia, ngượng ngùng không nói gì, chỉ biết yên lặng.
……
Từ đó, chuyện này trở thành chấp niệm của Hứa Bội. Thật ra cô vốn chỉ tò mò bình thường thôi, nhưng nhiều lần không thực hiện được, càng không được xem thì càng muốn xem, cuối cùng ngày càng nghiêm trọng, tò mò đến mức muốn bùng nổ, đủ kiểu ám chỉ trong tối ngoài sáng cũng chẳng hiệu quả.
Tất nhiên Doãn Thiếu Khanh đã nhìn ra ý định của Hứa Bội, chẳng qua anh cố tình giả vờ không biết, cho cô chết thèm.
Mỗi khi cô thay áo tắm rồi ra ngoài gặp anh, đôi mắt to tròn khẽ cụp xuống giống như con chó đáng thương cụp đuôi đi tới bể bơi, tự giác xuống nước tập luyện, trông cô lúc ấy vô cùng đáng yêu, ngẫm lại có vẻ tình thú.
Cho đến tận bây giờ đã là buổi tập thứ hai mươi, Hứa Bội bơi đã ra dáng bơi hơn, dài nhất cũng được 25m…… Nếu không tính mấy lần dừng lại nghỉ ngơi.
Tuy nhiên đối với Hứa Bội thì đó đã là sự tiến bộ vượt bậc. Xét thấy biểu hiện của cô rất tốt, Doãn Thiếu Khanh quyết định tặng cho cô một phần thưởng nho nhỏ.
Sau mấy lần bơi qua bơi lại đứt quãng, Hứa Bội bám hai tay lên thành bể, thân hình tương đối nhỏ xinh, cho dù đứng thẳng ở chỗ nông nhất thì nước vẫn dâng đến cằm, khá khó hít thở, lúc nghỉ ngơi, cô kiễng chân vươn người lên làm mặt nước dậy sóng.
Doãn Thiếu Khanh nằm dưới tán ô, hai chân bắt chéo, một tay gối đầu, một tay cầm điện thoại lướt web, nhàn nhã xem gì đó, ánh mắt chứa chan ý cười.
“Thiếu Khanh Thiếu Khanh, trời nóng thế này mà anh không xuống bơi ư?” Hứa Bội bâng quơ nhìn trời, thuận miệng hỏi. Cô chỉ quen miệng hỏi một câu, biết rõ anh không đồng ý, bởi vì từ trước đến giờ cô chưa từng thành công……
“Thế thì bơi vậy.”
Thấy chưa, lại từ chối…… Hả? Khoan! Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Bấy giờ Hứa Bội mới phản ứng lại, nhìn Doãn Thiếu Khanh bỏ điện thoại xuống rồi đứng dậy cởϊ áσ, bên dưới áo phông là cơ bụng rắn chắc, cánh tay khoẻ khoắn, đường cong cơ thể dần xuất hiện theo từng cử động, không ngờ anh còn có tuyến nhân ngư…… Hoá ra, dáng người Doãn Thiếu Khanh thực sự là kiểu “Mặc quần áo trông gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt”!
Nếu có điện thoại trong tay, cô tuyệt đối sẽ chụp một trăm tấm!
Doãn Thiếu Khanh xuống nước, sung sướиɠ khi thấy biểu cảm sững sờ của cô, chậm rãi bơi về phía cô.
Hứa Bội nghiêng người nhìn anh tới gần, bất giác buông lỏng tay, bất ngờ rơi vào một vòng ôm ấm áp, hơi ấm thuộc về cơ thể anh bao quanh khiến cô hoảng hốt không thôi.
Sau đó, trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười, người đàn ông khẽ hỏi cô: “Đồ ngốc, sao em lại…… Chảy máu mũi?”
Mũi, máu mũi?!
Hứa Bội như bị sét đánh trúng, đến khi phục hồi lại tinh thần thì lập tức sờ mũi, tuy nhiên ——
“Cái gì, anh mới chảy máu mũi ý!”
“Ừ, do anh nhìn nhầm.” Doãn Thiếu Khanh bình tĩnh nói dối.
Hứa Bội hừ một tiếng: “Em là người rụt rè, sao có thể……”
“Ồ?” Doãn Thiếu Khanh nhướng mày, nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên vai kéo xuống, từ xương quai xanh, đến ngực, đến cơ bụng, lần lượt từng nơi, chậm rãi dịch xuống, Hứa Bội được anh dẫn dắt vuốt ve cơ thể rắn chắc của anh, sờ trực tiếp quả thực còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn so với nhìn bằng mắt, cho dù nước trong bể bơi có lạnh lẽo nhường nào cũng không hạ được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể anh truyền tới.
Trời ạ, cô sắp cháy đến nơi rồi……
“Được rồi, em có thể tự bơi, anh, anh đừng ôm em thế chứ?”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô sẽ chảy máu mũi thật……
“Em không thích à?” Doãn Thiếu Khanh nhẹ nhàng cắn tai cô, cánh tay siết chặt lấy eo cô không buông, bàn tay dẫn dắt cô thăm dò xuống bên dưới cũng không định dừng lại: “Chỗ này thì sao?”
Hứa Bội đỏ mặt tức thì: “Anh, đồ lưu manh!”
“Hửm.” Doãn Thiếu Khanh cong môi cười, thoải mái thú nhận: “Không lưu manh thì làm sao ăn được em?”
“Gượm, gượm đã…… Ưm……”
Cô còn chưa kịp làm gì đã bị Doãn Thiếu Khanh đè vào thành bể, môi lưỡi nóng ẩm quấn quýt, cơ thể nóng bỏng dán chặt vào người cô, bên dưới chạm vào một thứ cứng rắn khiến cô biết được rốt cuộc mình đã chọc phải cái gì.
“Cưng à, em thật ngọt.”
Anh buông miệng cô ra, bộ dáng nho nhã trước đây giờ đang cong môi mỉm cười trông vô cùng quyến rũ, Hứa Bội đang định nói gì đó lại bị môi lưỡi lấp kín, cái lưỡi bá đạo mạnh mẽ liếʍ láp phần thịt non mềm mại, sau khi tìm được cái lưỡi nhỏ đang trốn tránh kia thì trêu đùa bằng mọi cách, mãi cho đến khi cô quấn quýt đáp trả, rồi lại dẫn đến một đợt càn quét dữ dội hơn trước.
“Ưm…… A……”
Bàn tay thô ráp khẽ lướt trên cơ thể mềm mại trắng nõn, đốt lửa khắp nơi, Hứa Bội khó chịu giãy giụa, chốn thâm cốc bị anh đè thứ cứng rắn lên khiến cả người cô không ngừng run rẩy, đôi tay vô thức quàng lên cổ anh.
“Muốn ư?”
“Vâng……” Nhận ra bản thân vừa bật thốt lên từ gì, Hứa Bội đột nhiên cắn chặt môi dưới, căng thẳng tìm cách hoãn lại: “Ưm, em…… Em không muốn……”
“Hừ.” Doãn Thiếu Khanh mυ'ŧ mát xương quai xanh của cô, khẽ nói: “Em không thành thật gì cả.”
“Em thật sự không…… Ư…… Anh đừng chạm vào chỗ đó…… Chỗ đó…… Ưm……”
Anh anh anh đang làm gì vậy! Quá bất ngờ, cô còn chưa chuẩn bị xong mà!
“Làm sao hử?” Doãn Thiếu Khanh không ngừng va chạm, vừa nói vừa hôn nhẹ lên môi cô, đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn gợn sóng, dán vào mặt cô dỗ dành: “Em không thoải mái ư, hửm?”
“……” Cô…… Huhu, cô không nói nổi nữa rồi.
Hết chương 7