Đào Yểu

Chương 03: Chạy chốn

Ánh sao dần tắt, phía Đông hiện ra tia sáng ban mai, mặt trời chậm rãi mọc lên, sắc trời dần sáng giúp căn phòng nhỏ trở nên ấm áp hơn, những giọt sương trong suốt ướŧ áŧ đọng trên mái hiên.

Tô Vãn nằm nghiêng ở trên đống cỏ không nhúc nhích thoạt nhìn giống như đã mất đi sinh mệnh, phải nhìn thật kỹ mới thấy lông mi dài khẽ rung, mất một lúc lâu mới mở mắt mơ màng trong chốc lát hiện ra sạch sẽ thấu triệt có phần thanh lãnh.

Giá y trên người đã hầu như không nhìn ra màu sắc vốn có của nó mà dơ dáy bẩn thỉu cực kỳ, mảnh giá ý bị giẫm rách lúc thành hôn cũng tán loạn ở bên cạnh, những vết roi mà Mục Miên gây ra thấm đẫm vệt máu đã kết vảy dính chặt lên người nàng. Tô Vãn chợt nhớ đến lời nương nàng từng nói, giá y này khó khắn lắm mới có được, trân quý như thế nào. Thì ra dù có trân quý đến đâu nhưng rơi vào trong bụi bậm cũng phải chấp nhận mặc cho người chà đạp.

Toàn thân nàng sớm chết lặng không còn chút sức lực cử động, những nơi bị trường tiên quất qua từ đau như lửa đốt đã chuyển thành từng đợt từng đợt đau rát, dạ dày cũng quay cuồng đến mất tri giác, đầu thì hỗn loạn. Nếu tình huống này xảy ra mấy ngày trước, Tô Vãn nhất định sẽ nhắm mắt ngủ thϊếp đi, ngủ đi sẽ không còn cảm thấy đau, sẽ không còn cảm thấy choáng váng nữa. Nhưng hôm nay, mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức ngày càng tan rã khiến nàng có cảm giác, chỉ cần nàng ngủ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đêm qua Mục Miên nói đại ca của nàng ta sẽ tiến cung năm ngày, có thể thấy mình sẽ ở chỗ ngày ít nhất năm ngày nữa. Năm ngày không ăn mà chỉ được uống mấy chén nước, Tô Vãn cảm giác mình đã đến cực hạn, có lẽ nàng sắp chết đi…

Chết sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Mỗi lần nghĩ đến, Tô Vãn chỉ cảm thấy rất lạnh nhưng không hề cảm thấy sợ. Không sợ chết, không có nghĩa là muốn chết, đêm qua nàng dường như thấy những màu sắc khác trong giấc mơ, từng chút từng chút bí ẩn, một màn mưa trắng xóa bỗng xuất hiện một ánh sáng màu tím lao tới phá tan giấc mơ khiến nàng choàng tỉnh rồi không dám ngủ tiếp.

Tô Vãn nghĩ tới từ khi nàng tỉnh lại đến nay còn chưa đến nửa tháng, nếu như giờ nàng chết chẳng lẽ cuộc đời này chẳng lẽ không đủ nửa tháng, nàng không cam tâm, cho nên nàng không thể ngủ nữa. Sao nàng có thể dễ dàng chết đi như vậy? Phải sống sót, dù là người khác cứu hay tự cứu chính mình.

Đúng lúc này cửa nhỏ vang lên tiếng “Dát chi” mở ra, Tô Vãn vội nhìn, nhìn thấy một đứa nhỏ chừng mười tuổi, trắng trắng mềm mềm; đôi mắt to tròn, ngập nước nhìn về phía nàng; kinh ngạc khẽ mấp máy môi nhưng lại không phát ra tiếng, cụp mắt nhìn xuống khay đồ ăn đang bê trên tay rồi để xuống trước mặt nàng.

Trong khay gồm một bát cháo trắng, một chén nước cùng ba cái bánh bao.

“Người đưa nước cho tôi là cậu sao?”

Thấy đứa nhỏ muốn xoay người vội đi, Tô Vãn không biết lấy sức lực ở đâu vội vàng mở miệng gọi, chỉ một lời nói đơn giản nhưng phải gắng sức mới phát ra âm thanh rời rạc.

Đứa bé dừng lại, xoay người đôi lông mày nhíu chặt, nhẹ gật đầu.

"Cảm ơn." Tô Vãn đột nhiên không biết nên nói gì với đứa nhỏ này chỉ biết cười khổ.

"Muốn dùng cười đến lấy lòng tôi sao?" Đứa nhỏ đột nhiên mở miệng, giọng nói trong trẻo, mang theo chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Đã xấu như vậy, còn tưởng rằng tỷ cười với tôi là có thể làm cho tôi vui vẻ hả?”

Tô Vãn sừng sờ, ngơ ngác nhìn đứa bé kia.

"Sắc Sắc đã lớn! Không phải là hài tử! Không có dễ bị dụ dỗ như vậy!"

Đứa bé trừng mắt nhìn Tô Vãn, quay người bước nhanh rời đi, đến cửa lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn xuống khay đồ ăn vừa đặt xuống đất kia ảo não nhìn vết thương trên người Tô Vãn, dậm chân quay lại đi về phía Tô Vãn cúi xuống bên cạnh hai tay vòng qua sau lưng Tô Vãn.

“Sắc Sắc?” Tô Vãn thử dò xét hô một tiếng.

Mục Sắc cầm trùy thủ, lưu loát cắt đức sợi dây thừng trói chặt hai tay Tô Vãn, thấy tay nàng vẫn không thể nhúc nhích thì nhẹ nhàng cầm tay kéo về phía trước, còn giúp nàng bóp bóp hai cái.

"Tỷ..." Mục Sắc thấy tay kia vẫn không phản ứng thì lườm Tô Vãn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đem tay còn lại về phía trước, cùng nhau xoa: “Tỷ thật sự là Vãn tỷ tỷ?”

Tô Vãn trong lòng giật mình, lại là Vãn tỷ tỷ, đêm qua Mục Miên cũng gọi nàng như vậy, đứa bé tên Sắc Sắc cũng "biết" mình sao?

Hai mắt Mục Sắc vốn đã ngấn nước, lúc này nhìn Tô Vãn lại càng ầng ậc nước, những giọt nước kia thật giống như tùy thời sẽ rơi xuống. Tô Vãn đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, nói đúng là nàng sao? Nàng hoàn toàn không hề quen đứa nhỏ này. Nói nàng không phải? Bọn họ đều lộ ra vẻ rất quen thuộc với bản thân, tựa như là mình quên bọn họ…

“Ăn đi.” Mục Sắc thấy tay của Tô Vãn đã có thể động, nhưng không ngừng run rẩy, dứt khoát cầm bát cháo trắng múc từng muỗng đưa đến bên miệng Tô Vãn.

Tô Vãn há mồm uống xong, cháo ấm áp từ cổ họng trượt xuống, lưu lại đáy lòng rất ấm áp.

"Đêm qua Nhị tỷ tỷ trở về, tôi đi cầu xin tỷ ấy rất lâu nàng mới bằng lòng để cho tôi đưa một chút cháo trắng đến đây. Mấy hôm trước, tôi chỉ dám len lén đưa nước, để đại ca biết tôi đưa đồ gì khác, chẳng may không cho tôi đến đây thì hỏng bét.” Mục Sắc múc từng muỗng cháo đưa đến bên miệng Tô Vãn, nghiêm trang nói thật giống như một vị đại nhân: “Tỷ cũng biết nơi này là cấm địa trong phủ tướng quân, mặc dù tôi có chìa khóa của cửa này nhưng muốn đến nơi này còn phải đi qua mấy tầng cửa bị người khác canh gác, đại ca tôi đã hạ lệnh không cho phép tôi qua cửa. Mỗi ngày tôi phải từ sau núi bò vào đây, cầm một chén nước vừa sợ bị đổ lại sợ quá chậm bị đám người kia phát hiện… Hôm nay cuối cùng cầm lệnh bài của Nhị tỷ tỷ quang minh chính đại tiến vào, cũng không thể ở lại lâu được…”

Tô Vãn nghe không để lọt chữ nào, nàng đã sớm phát hiện ra bốn phía căn phòng nhỏ này không có người trông coi thì ra là mình không phải là ở trong phòng chứa củi bình thường, không ngờ lại là cấm địa không dễ ra vào, hơn nữa lại là ở phủ tướng quân…

"Đại ca hôm đó dẫn tỷ về liền vội vã tiến cung, nhất định là bị chuyện gì ngăn trở không thì sẽ không nhiều ngày như vậy rồi không trở về, không có mệnh lệnh của đại ca, mấy người kia sẽ không cho phép mang đồ vào đây, nếu không phải nhờ tôi thì tỷ sớm chết khát rồi!” Mục Sắc có chút tức giận, cầm mạng thìa cháo.

"Khụ khụ... Khụ khụ..." Tô Vãn đang phân tích lời nói của Mục Sắc thì đột nhiên đứa nhỏ đút cháo vào, nhất thời không phản ứng kịp bất ngờ bị sặc ho liên tục.

"Tỷ!" Mục Sắc nhìn thấy có chút sốt ruột, vội vuốt lưng Tô Vãn, oán trách nói: “Rốt cuộc thì tỷ có phải là Vãn tỷ tỷ không?”

"Khụ khụ..." Tô Vãn ho liên tục một lúc lâu mới dừng lại, lại chưa nghe thấy câu hỏi của Mục Sắc, vẫn đang nghĩ tới chuyện phủ tướng quân vừa rồi.

Tướng quân, họ Mục. Vừa ăn một ít cháo xong, Tô Vãn chợt nhớ đến lúc còn ở nhà, đã từng nghe thấy hai nhà hoàn vì nói chuyện vui đùa quá lớn truyền đến phòng nàng mà bị phạt, khi đó hình như các nói đến tên của một vị tướng quân là Mục, Tuần, Thanh.

"Mục..." Tô Vãn một tay túm chặt lấy tay áo của Mục Sắc, mở miệng nói: "Mục Tuần Thanh?"

Mục Sắc nhìn Tô Vãn không vui nói: "Sao thế? Đã nói là với tỷ là đại ca tiến cung rồi mà…”

Đúng là Mục Tuần Thanh! Tô Vãn buông tay đang túm chặt Mục Sắc xuống, cố gắng hồi tưởng hai nha hoàn lúc đó đã nói những gì; nhưng một chữ cũng không nhớ ra, có thể nhớ kỹ cái tên bởi vì lúc ấy cảm thấy tên vị tướng quân đó thật đắc biệt, nàng cảm thấy đó là một loại đầy nam tính, đầy chính trực.

Một bát cháo đã thấy đáy, Mục Sắc để bát xuống, đem bánh bao nhét vào trong tay Tô Vãn, cụp mi, mấp máy môi, do dự một hồi mới mở miệng nói: “Tôi… Tôi hỏi tỷ…”

Mục Sắc nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt trắng bệch bất an nhưng vẫn hỏi: “Tỷ… Mặt của tỷ…”

Tô Vãn cầm lấy bánh bao, đợi Mục Sắc nói tiếp, nhưng cậu hỏi một nửa lại dừng lại, xoay mặt không nói nữa.

Tô Vãn biết rõ cậu cũng giống như Mục Miên, đều muốn biết tại sao nàng lại trở thành như vậy, nhưng nguyên nhân kia đến chính nàng cũng không biết. Trước kia cha mẹ nàng cũng không nói, nàng nghĩ rằng bộ dạng chính mình như vậy đã lâu, cho nên họ mới không để nàng gặp người ngoài, để tránh thanh danh bên ngoài không tốt khó có thể thành thân. Về phần tột cùng lý do là gì, lúc ấy nàng không hiếu kỳ nên không hỏi nhiều.

Mục Sắc cúi đầu, không nhìn Tô Vãn, giọng nói thanh noãn vang lên: “Sáng nay nhận được tin tức, đại ca sẽ trở về vào ngày mai. Vãn tỷ tỷ… Có lẽ, đây là lần cuối cùng Sắc Sắc gặp tỷ, cũng là lần cuối cùng Sắc Sắc tùy hứng.”

“Đây là dược trị thương, tôi đi đây.” Mục Sắc từ trong tay áo móc ra một cái bình sứ, đặt trên mặt đất, quay đầu rời đi không nhìn Tô Vãn nữa.

Hai tay Tô Vãn vẫn còn run rẩy, thả bánh bao về lại khay. Cầm lấy bình sứ ngửi, hương vị trong veo, không giống thuốc, lòng không chút nghi ngờ, đổ ra hai viên uống cùng nước. Hai tay cởi bỏ sợi dây thừng dưới chân, thử đứng lên.

Vừa rồi ăn chút cháo trắng giúp thân thể khôi phục một ít sức lực, có người nói chuyện với nàng, dường như tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Bị trói một thời gian dài, hai chân cơ hồ mất tri giác, vừa đứng lên thì một trận tê dại đau đớn ập đến, bất giác còn động đến vết roi trên người, chưa kịp đứng vững đã ngã xuống.

Tô Vãn chống hai tay, ngẩng đầu nhìn xuyên qua khe cửa sổ nhìn mặt trời chói lọi. Ngày mai Mục Tuần Thanh sẽ trở về, lời nói của hẳn tại buổi đại hôn ngày hôm đó cùng với lời nói của Mục Miên đêm qua có thể đoán ra được hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Ánh mặt trời thật ấm, lá xanh, hoa thơm ngát.

Nàng không muốn chết, vì vậy, phải trốn.

Khi bầu trời đầy sao trở lại, Tô Vãn bình tĩnh ăn nốt chiếc bánh bao cuối cùng. Đã lâu rồi không ăn, một lần không thể ăn quá nhiều và quá nhanh được. Những điều này kỳ thật không có người nào dạy nàng, nhưng chính nàng lại hiểu rất rõ, nàng mất đi ký ức với tất cả mọi người nhưng lại chưa từng quên mất kỹ năng sinh tồn cơ bản.

Tay chân đã được tự do, uống thuốc của Sắc Sắc đưa cho, đau đớn trên người đã được giảm bớt, ít nhất bây giờ nàng có thể tự mình đứng lên, khẽ cắn môi, nàng có thể chịu đựng được.

Tô Vãn lại nuốt vào hai khỏa thuốc, đem bình thuốc nhét ở trong tay áo. Nhấc vạt váy đã rách buộc lại, chải qua mái tóc rối, xé một mảnh vải trên y phục, tùy tiện buộc tóc lên. Bước nhẹ đến bên cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn về phía vách đá lấp kín cửa sổ dưới mái hiên. Tầm mắt ngoại trừ nhìn được ánh sao trên trời ra thì không thấy một tia sáng nào khác.

Như vậy, cửa vào nơi này mà Mục Sắc nói cách nơi này không gần.

Mặc dù biết phụ cận không có người nào, Tô Vãn vẫn cực kỳ cẩn thận đẩy nhẹ cửa sổ, tìm cành củ khô chống đỡ, một tay vịn chặt cửa sổ, một chân vắt qua cửa gỗ, trèo lên ngồi trên cửa sổ, nhìn vách đá dựng đứng, hít một hơi thật sâu.

Ánh sao le lói hắt ánh sáng xuống vách đá dựng đứng giúp nàng nhìn thấy một đám dây leo hoang dại tươi tốt, rậm rạp ôm lấy vách đá. Tô Vãn cẩn thận duỗi một chân ra, gian nan với lấy dây leo, dùng chân móc một cái dây leo có vẻ vững chắc. Hai tay bấu chặt cửa gỗ, chân còn lại cố gắng đặt xuống đất, sau khi ổn định, hai tay dùng sức đẩy, mượn lực cho chính mình nghiêng về một bên, thuận thế giữ chặt dây leo, cả người treo trên vách đá.

Cũng may căn phòng nhỏ không thấp hơn bao nhiêu so với vác đá, Tô Vãn cắn chặt rang, dùng hai tay dựa vào dây leo trèo lên, so với tưởng tưởng thì dễ dàng hơn.

Tô Vãn lắc lắc hai tay, may mắn đêm qua roi của Mục Miên không làm bị thương.

Đưa mắt nhìn quanh, bên trái chìm vào trong đêm tối, không chút do dự đi về hướng đó.

Gia tộc lớn rất chú ý đến phong thủy, rất thích phía sau dựa núi. Chỗ này lại là cấm địa, chỉ có một cửa ra vào, nếu đoán không sai, có lẽ là hậu sơn của phủ tướng quân. Quan sát vị trí của căn phòng, hẳn là đặt ở sườn đồi, so với vách đá bên cạnh thì vẫn thấp hơn, vừa không phải đỉnh núi, nơi tối đen hơn so với các địa phương khác hẳn là sâu trong núi.

Mục Sắc nói cậu phải bò qua núi mới đưa được nước tới cho nàng, vậy nếu nàng muốn trốn đi, đường duy nhất là vượt qua núi rồi!

Tô Vãn lại dốc ra hai viên dược hoàn, nhét vào miệng, đau đớn trên người lại giảm bớt một chút, nàng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua ngọn núi này, miệng vết thương đã nứt ra chảy máu, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tốc độ của nàng!

Tô Vãn đã đoán đúng, bên trái quả nhiên là núi. Đầu xuân, cỏ mới nẩy mầm, đã quá nửa đêm nên đã nhuộm đầy sương khiến đường rất trơn. Tô Vãn gạt cây cối trên đường đi về phía trước, cũng giảm một chút khí sức lực.

Nàng không biết có qua được ngọn núi này không, cũng không biết làm cách nào có thể ra khỏi Phủ tướng quân, thế nhưng vẫn còn hơn so với việc ngồi trong căn phòng nhỏ đó chờ chết không phải sao?

"Vãn tỷ tỷ" có phải Tô Vãn nàng hay không, nàng không nhớ rõ. Vốn là kiều nương xinh đẹp đợi gả, đảo mắt một cái lại bị giam mấy ngày ở căn phòng đó cơ hồ suýt mấy đi tính mạng chỉ vì “Vãn tỷ tỷ” kia. Khi còn ở nhà đầu óc nàng trống rỗng, cho dù nhàn rỗi nhìn ánh nến, đếm xem một ngọn nến chảy bao nhiêu giọt, cũng chưa từng hiếu kỳ đến quá khứ của mình, nhưng khi “Vãn tỷ tỷ” này xuất hiện khiến cho tính mạng của nàng rơi vào nguy hiểm, nàng không muốn nghĩ cũng không được.

Dựa vào lời nói của ba người Mục gia, không khó đoán rằng “Vãn tỷ tỷ” kia nhất định có hận thù rất lớn với Mục gia, một người muốn nàng “sống không bằng chết”, một người khác thì lại rất hả hê khi hận không thể tận mắt nhìn thấy nàng bị hành hạ đến chết, người còn lại dễ nhận thấy có tình cảm rất tốt với “Vãn tỷ tỷ” kia thì vẻ mặt tràn đầy hờn giận oán trách.

Chuyện cho tới bây giờ chỉ hai cái kết quả đơn giản. Một là nàng chính là "Vãn tỷ tỷ ", cha mẹ cố ý lừa gạt nàng. Hai là Mục gia nhận lầm người.

Tô Vãn rất hiếu kỳ, tỷ đệ hai người bọn họ đều muốn biết tại sao mặt của nàng bị hủy, chứng minh rằng bọn họ cũng không biết chuyện trước đó. Như vậy, một nữ tử mất hết dung mạo cùng giọng nói, bọn họ dựa vào cái gì nhận định nàng chính là “kẻ thù”?

Bởi vì nàng tên Tô Vãn?

Có thể trong lời nói của Mục Sắc lại thử dò xét hoài nghi đôi câu nàng mục sắc trong ngôn ngữ lại thử dò xét hoài nghi hỏi đôi câu rốt cuộc nnagf có phải “Vãn tỷ tỷ” hay không, lúc ấy nàng không có sức trả lời, cũng không muốn trả lời. Nếu nàng trả lời phải thì không có kết quả tốt; nếu trả lời không phải, nói không chừng có khi còn chết nhanh hơn.

Tô Vãn không quan tâm trên người bị nhánh cây bên đường quẹt qua bất chấp tăng tốc độ, trên núi tối đen đột nhiên lấp lóe ánh sáng, nàng hốt hoảng quay đầu lại, chứng kiến cây đuốc tạo thành hàng dài, từng cái từng cái uốn lượn không nhanh không chậm đi về phương hướng của nàng.

Tô Vãn có chút kinh ngạc, mấy ngày trước nàng ở trong phòng thì không có một người tới xem nàng, vốn tưởng mình chốn đi thì ngày mai người đưa nước, đưa thức ăn hàng ngày đến mới bị phát hiện, trong lòng còn thầm may mắn vị tướng quân kia tự phụ, cho rằng đem nàng nhốt địa phương hung hiểm kia liền có thể chặt chẽ giam giữ nàng mà không them phái thêm nhân thủ trông coi, lại không ngờ lại bị người phát hiện nhanh vậy.

Quay lại là không thể vậy thì chỉ có tiến về phía trước.

Tô Vãn một tay xé vạt váy, kéo tay áo rộng thùng thình lại, chẳng quan tâm đến cành cây Lệ Phong khô không ngừng quẹt qua, hạ quyết tâm một lòng một dạ tiến về phía trước.

Có lẽ do dược hiệu đã hết, hoặc có lẽ do có quá nhiều vết thương mới, mặc dù bước chân Tô Vãn chưa từng chậm lại nhưng toàn thân đau đớn bủn rủn càng ngày càng gia tăng, Tô Vãn liên tiếp quay đầu lại, nhìn đội ngũ càng ngày càng đến gần, bên tai còn nghe được một chút lời đối thoại.

"Tất cả theo kịp! Mau!"

“Lập tức tìm ra nàng ta! Nếu không đại công tử trở về nhất định lấy mạng bọn ngươi!”

"Bên kia! Tản ra tìm, tập hợp ở đỉnh núi, mau!"

...

Tô Vãn ngẩng đầu nhìn phía trước, còn chưa tới đỉnh núi, truy binh sau lưng đã sắp đuổi kịp, cho dù là bảo trì tốc độ hiện tại, cũng không thể xuống núi trước bọn họ, huống chi, sau khi xuống núi chắc chắn bọn họ sẽ lục soát cả phủ, nàng vẫn sẽ không thể chạy thoát.

Phải làm sao bây giờ?

Tô Vãn nhắm lại mắt, ổn định lại tâm thần, trốn không thoát, vậy thì ẩn nấp.

Nhìn bốn phía xung quanh toàn là cỏ dại cây khô. Cỏ không đủ cao, không thể che hết thân thể của nàng, cây thì lại quá cao, nàng không trèo lên được. Tô Vãn nhìn về phía bên phải một khoảng không tối đen như mực, ánh sao chiếu không tới, ánh lửa nhìn không tới, bình thườn là một góc tôi hẻo lánh. Không chút do dự chạy về hướng đó, nếu có thể tìm thấy một sơn động chốn vào đó tránh thoát đêm nay, sau đó lại tìm đường khác trốn thoát sau.

Bất giác trăng đã lên cao. Tô Vãn cảm giác bên tai yên tĩnh, dường như ngay cả đến gió cũng ngừng lại, không giống một sơn động mà giống như một cái Thạch Lâm*, mơ hồ nhìn những tảng đá lởm chởm kỳ quái, ám ảnh di động, lặng lẽ vươn đầu, đúng lúc có thể nhìn thấy đám người đang tìm nàng ở sườn núi, nâng cây đuốc tán loạn giữa núi rừng.

(*rừng đá)

Dường như thời gian dừng lại, những người kia chặt bỏ những cây mận gai ở trong mắt Tô Vãn động tác rất chậm chạp, rời đi từng người từng người.

Cho đến khi không còn nhìn thấy cây đuốc nào nữa, Tô Vãn mới phát hiện toàn thân căng cứng đã sớm xụi lơ dựa vào thạch bích, thuận thế chậm rãi ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát rồi.

Lấy bình thuốc từ trong tay áo ra**, định ăn thêm hai viên nhưng do gió đem quá lạnh, hai tay nàng run rẩy không cẩn thận làm rớt hai viên xuống đát, còn chưa kịp ăn vào, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.

(**trong nguyên tác ghi từ bên hông nhưng mình thấy không hợp lý, tại lúc trước đặt lọ thuốc ở tay áo)

Tô Vãn lắc lắc đầu, nghe nhầm sao?

Trong lòng chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy một giọng nam ấm áp.

"Ta chờ nàng, đã lâu."