Trêu Chọc (Chiêu Nhạ)

Chương 8

Đỗ Vân Sinh vuốt mái tóc ngắn, ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

“Được rồi, em phải xử lý cho tôi đấy.”

Đằng Chỉ Thanh liếc hắn một cái, “Ta sẽ không phá lời hứa.”

Đỗ Vân Sinh cười ngây ngô, đuổi theo Đằng Chỉ Thanh, bắt lấy tay y, cẩn thận nắm lấy, miệng lải nhải: “Chúng ta bây giờ là người yêu, phải nắm tay cùng đi chứ.”

Đằng Chỉ Thanh không rút tay về, một lát sau, y nắm chặt lại.

Đỗ Vân Sinh cảm nhận sức lực trên tay, tươi cười càng sâu hơn, lúc quay đầu nhìn Đằng Chỉ Thanh, ánh sáng trong mắt còn loá mắt hơn cả những vì sao trên bầu trời.

“Tôi rất thích em, A Thanh.”

Đêm trong như nước, sao trời tựa thác. Núi sâu vắng vẻ, gió lạnh hiu hiu thổi, dây leo bên cạnh gác mái dường như ngưng đọng hơi sương nặng nề, trĩu xuống, căng đầy.

Leng keng leng keng.

Tiếng lục lạc vang lên, gió đêm mềm nhẹ thổi bay lời hồi đáp.

“Biết rồi.”



Đỗ Vân Sinh vào ở trong tòa nhà trúc của Đằng Chỉ Thanh. Vốn phải ở phòng ngủ bên cạnh, nhưng hắn mặt dày chen vào phòng ngủ Đằng Chỉ Thanh, chui vào ổ chăn y, ôm eo rồi cọ cọ trong l*иg ngực y.

Làm nũng dính người đến kinh người, không đuổi nổi.

Đỗ Vân Sinh nhắm mắt lại: “Hoặc là tôi ngủ trong lòng em, hoặc là ngủ trong chăn em. Em chọn một cái cho tôi.”

Đằng Chỉ Thanh rũ mắt, nhìn Đỗ Vân Sinh đang chơi xấu.

Một lát sau, y thỏa hiệp.

“Ngủ đi.”

Đỗ Vân Sinh thơm bẹp một cái lên má Đằng Chỉ Thanh, lại làm ầm ĩ trên giường một lúc lâu. Ban ngày hắn chẳng làm gì trên đường, chỉ nằm trên lưng Đằng Chỉ Thanh ngủ nửa ngày, cho nên buổi tối còn tràn đầy năng lượng.

Đằng Chỉ Thanh khép hờ mắt nhìn hắn làm ầm ĩ, thỉnh thoảng thanh lãnh ậm ừ.

Đỗ Vân Sinh sau đó yên tĩnh, một lát sau, khi hắn nghiêng đầu nhìn Đằng Chỉ Thanh, đối phương đã ngủ mất rồi.

“Mệt quá rồi.”

Đỗ Vân Sinh khẽ nỉ non, nhẹ nhàng di chuyển tới gần Đằng Chỉ Thanh, si mê nhìn y.

Đằng Chỉ Thanh ngay cả tư thế ngủ cũng đoan chính đến vậy, thẳng tắp, không hề lộn xộn.

Đỗ Vân Sinh hôn Đằng Chỉ Thanh, ôm chặt y rồi thϊếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Đỗ Vân Sinh ngáp một cái xoay người xuống giường, ra khỏi phòng đi đến ban công ngoài hành lang, nhìn thấy Đằng Chỉ Thanh ở trên sân dưới tầng đang hầu hạ hoa cỏ trồng đầy vườn y.

Đỗ Vân Sinh cao giọng kêu: “A Thanh –“

Đằng Chỉ Thanh ngẩng đầu, ánh mặt trời dừng ở trên khuôn mặt y, đẹp đến nỗi khiến Đỗ Vân Sinh thấy hít thở không thông.

Đỗ Vân Sinh xoay người, chạy xuống lầu, vọt tới trước mặt Đằng Chỉ Thanh, nâng gương mặt tươi cười hô: “A Thanh!”

Đằng Chỉ Thanh nhíu mày: “Đừng chạy nhanh như vậy.” Dừng một chút, y lại hỏi: “Đói không?”

Đỗ Vân Sinh vuốt bụng: “Hơi hơi.”

Đằng Chỉ Thanh tự nhiên dắt tay hắn xoay người vào nhà: “Trong phòng có cháo.”

Đỗ Vân Sinh cười tủm tỉm hỏi: “A Thanh tự tay làm sao?”

Đằng Chỉ Thanh kỳ quái liếc hắn một cái: “Đương nhiên không phải.”

Đỗ Vân Sinh: “Ầu.”

Động tác ăn uống của Đằng Chỉ Thanh thật ưu nhã, thong thả ung dung, nước chảy mây trôi, trông rất cảnh đẹp ý vui. Nói tóm lại, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, Đỗ Vân Sinh cảm thấy bất kỳ động tác nào của Đằng Chỉ Thanh đều đẹp đến kinh người.



Đỗ Vân Sinh sống ở bản Khất La được hai tháng, tư liệu sống làm phim phóng sự cũng đã quay đủ, giờ hắn phải trở về cắt nối biên tập rồi chuẩn bị phát hành. Nhưng lại vừa vặn rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với Đằng Chỉ Thanh, hắn lại luyến tiếc rời đi, hoãn rồi lại hoãn, thật sự không còn cách nào mới tỏ bày với Đằng Chỉ Thanh rằng hắn phải đi.

Đêm tối, sau một trận mây mưa, Đằng Chỉ Thanh xoay người xuống giường, khoác áo ngoài lên vai đi lấy chậu nước giếng, đồng thời pha thêm một ít nước lạnh để nhiệt độ vừa phải rồi lại bê vào.

Đỗ Vân Sinh đứng dậy, chăn mỏng trên người trượt xuống, đầu vai mượt mà trắng nõn có những dấu vết nhỏ vụn. Hắn tự nhiên dang hai tay ra để Đằng Chỉ Thanh mồ hôi trên người cho mình.

“A Thanh, em về nhà với tôi được không?” Đỗ Vân Sinh ngửa đầu, khi hỏi, giọng nói còn hơi khàn, lại có chút mềm mại, khá dễ nghe.

“Ta sẽ không rời khỏi núi Khất La.”

“Vì sao chứ? Tôi muốn đi ra ngoài, em lại không ở bên cạnh tôi, vậy chúng ta sẽ thành yêu xa, em không sợ tôi thay lòng đổi dạ hả.” Đỗ Vân Sinh hơi uể oải.

“Không sợ.” Đằng Chỉ Thanh hôn lêи đỉиɦ đầu Đỗ Vân Sinh, con ngươi nháy mắt biến thành màu u lam quỷ bí. “Nếu ngươi thay lòng đổi dạ, ta nhất định sẽ biết.”

Y nói xong câu đó, con ngươi khôi phục màu đen bình thường.

Đỗ Vân Sinh có chút buồn cười nói: “Em biết thì làm được cái gì nào?” Hắn chọc vào l*иg ngực Đằng Chỉ Thanh: “Nếu tôi thay lòng đổi dạ, tôi sẽ không trở lại, em không rời khỏi núi Khất La, lại không có công cụ thông tin, sao em tìm tôi được đây?”

Đằng Chỉ Thanh nắm lấy tay hắn, hôn lên đầu ngón tay, ngước mắt nói: “Ngươi ở trong mắt ta, ta biết ngươi ở nơi nào, tất cả những gì về ngươi ta đều biết.”

Ngươi ở trong mắt ta… Câu nói này còn ngọt ngào hơn vạn lời tình tứ hắn thường nói nữa!

Đỗ Vân Sinh đột nhiên nhào vào lòng Đằng Chỉ Thanh, hôn bẹp bẹp lên mặt y, suýt nữa thì làm đổ chậu nước ấm bên cạnh, nhưng hắn không quan tâm, kéo lấy tay Đằng Chỉ Thanh làm nũng: “Lại thêm một lần nữa được không? A Thanh, tôi muốn hôn em, tôi muốn em –“

Quấn người, nhiệt tình, kiêu ngạo, thư sinh này còn mê người hơn cả yêu tinh, trách không được những yêu tinh trong truyện cổ bị phụ lòng nhưng vẫn còn luyến tiếc oán hận tình lang.

Đằng Chỉ Thanh theo lực kéo của Đỗ Vân Sinh, ngã xuống.

Y cũng là phàm thai bằng xá© ŧᏂịŧ, làm sao có thể từ chối lời mời gọi của người mình yêu được? Hơn nữa, làm chuyện vui vẻ với người yêu thì có gì là đáng trách.

Đỗ Vân Sinh trước khi đi đều quấn lấy Đằng Chỉ Thanh từng giây từng phút. Có đôi khi chỉ cần nhìn thấy là hôn nhau, rồi thường sẽ phát triển đến bước xa hơn.

Cho đến một ngày, người dẫn đường và trợ lý đã xuất viện vào bản Khất La tìm Đỗ Vân Sinh, Đỗ Vân Sinh không thể không đi, xách theo hành lý lưu luyến tạm biệt Đằng Chỉ Thanh: “Em nhất định phải nhớ tôi, không được ở cùng người khác. Hai tháng nữa anh sẽ đến, biết chưa?”

Đằng Chỉ Thanh: “Biết rồi.”

Y lấy ra một món trang sức bạc giống hết cái trên tóc mình, một dây chuyền bằng bạc rất xinh đẹp, cuối mỗi đầu là một chiếc chuông bạc.

Đằng Chỉ Thanh quấn dây bạc lên trên cổ tay Đỗ Vân Sinh, ngước mắt nói: “Đeo đi, về sau tóc dài ra là có thể dùng.”

“Trang sức đôi à?” Đỗ Vân Sinh lắc lắc tay, phát hiện không có tiếng, hơi tò mò: “Sao không vang nhỉ?”

Hắn nhớ rõ là có thể vang.

Đằng Chỉ Thanh: “Khi cảm xúc dao động khá lớn, chuông mới có thể kêu vang.”

Đỗ Vân Sinh coi là Đằng Chỉ Thanh đang dỗ dành hắn, tiếp lời nói: “Thần kỳ vậy luôn?”

Đằng Chỉ Thanh: “Ừm. Hai tháng sau trở lại?”

“Ừ, hành trình sắp xếp ba tháng, nhưng tôi ép còn hai tháng, đến lúc đó kết thúc một cái tôi lập tức tới tìm em.”

Đỗ Vân Sinh hơi sầu muộn. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua yêu xa. Trước kia một khi phải tách ra là hắn chia tay luôn. Nhưng đối mặt với Đằng Chỉ Thanh, giờ đây tràn đầy lòng hắn đều là yêu thích, đừng nói yêu xa, cho dù cách cả quốc gia hắn cũng luyến tiếc chia lìa.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ bảo người dựng một tháp tín hiệu nhỏ đơn giản trên núi, sau đó gửi máy tính điện thoại đến đây, em phải học được, tôi muốn video call với em.”

Đằng Chỉ Thanh nhíu mày: “Không cần phải phiền phức như thế, ta biết tất cả những chuyện về ngươi.”

“Ha? Tôi thì lại không biết đó.” Đỗ Vân Sinh thuận miệng đáp lại, thổi một hơi vào tai y: “Em biết Phone Sεメ không?”

Đằng Chỉ Thanh cúi đầu, nhìn thấy tình ý trong mắt Đỗ Vân Sinh, khóe mắt đuôi lông mày đều giống như đang thông đồng y, muốn y ôm lấy mình, từng âm tiết nói ra tựa như nốt nhạc mỹ lệ. Yết hầu Đằng Chỉ Thanh chuyển động, lòng bàn tay mơn trớn khuôn mặt Đỗ Vân Sinh, rất nhanh đã lùi lại.

“… Tùy ngươi.”

Khoé môi Đỗ Vân Sinh cong lên, hơi đắc ý, không có người đàn ông nào lại đi từ chối lời mời đặc biệt cả.

Hắn hạ tay, xoay người rời khỏi bản Khất La. Khi đã đi rất xa rồi, hắn quay đầu lại, Đằng Chỉ Thanh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía hắn.

Đỗ Vân Sinh lại vẫy tay, nhìn lúc lâu mới đi tiếp.

Hắn không biết giây phút khi bản thân quay lưng bước đi, một con bướm màu u lam tựa hạt pha lê bay ra từ đầu ngón tay Đằng Chỉ Thanh. Cánh bướm trong suốt, nó mỹ lệ lại quỷ dị, lượn lờ ở phía sau Đỗ Vân Sinh, sau đó chui vào chiếc chuông bạc hắn đeo trên cổ tay.

Gió nhẹ lướt qua, chuông nhỏ kêu vang.

Hết chương 08.