Chương 52: Tập đoàn Nhật Nguyệt
Giang Ly nhìn hiển thị trên điện thoại, lại sững người, sau đó ấn mở, hình ảnh ảo của Tuyết Linh xuất hiện:- Giang Ly, cậu có rảnh không, mình mời cậu đến tòa nhà Ngân Mã ăn cơm? Cám ơn lần trước cậu đã cứu mình.
- Cái này… Giang Ly còn chưa mở miệng, Lạc Hàm lập tức tiến lại gần, nặng nề nói: - Tuyết Linh, mình và Giang Ly đang ăn cơm ở tòa nhà Ngân Mã, cậu hẹn lại cậu ấy ngày mai đi.
- Hai người đang ở tòa nhà Ngân Mã rồi? Tuyết Linh nhìn thấy Lạc Hàm, lại nghe thấy bài Vĩnh Sinh, không khỏi hầm hừ đứng lên nói:
- Giang Ly, không ngờ cậu lại không hẹn mình, ý gì vậy?
- Ồ, ngại quá, vậy thì cậu cũng đến đi, ba người chúng ta cùng ăn cơm. Giang Ly có chút gượng gạo, biết Lạc Hàm và Tuyết Linh ở cùng nhau chắc chắn sẽ cãi vã.
- Được, vậy thì bây giờ mình đến. Tuyết Linh cúp điện thoại:
- Đến rồi nói tiếp
Mười phút sau, Tuyết Linh nhanh chóng bay đến, trực tiếp đến nơi này.
- Ái chà Tuyết Linh, chỗ mình đặt là bàn tình nhân, chỉ có hai ghế ngồi, làm sao đây? Lạc Hàm cố ý nói, hai người thường xuyên cãi vã nhau, Giang Ly cũng quen rồi.
- Không sao, mình ngồi cùng với Giang Ly là được rồi. Tuyết Linh lạnh lùng cười, không ngờ lại ngồi xuống cùng với Giang Ly thật.
Giang Ly lúc này còn đang đắm chìm trong không khí âm nhạc linh không của bài hát Vĩnh Sinh kia, nhưng thân thể mềm mại của Tuyết Linh chạm vào người mình, lập tức liền bừng tỉnh lại.
Lạc Hàm thấy Tuyết Linh cố ý trêu tức, bàn tay nhẹ ấn lên bàn, trong chớp mắt, không ngờ lại có chút khí thế diều hâu dang cánh:
- Tuyết Linh, cậu hình như rất bất mãn với mình, hay là chúng ta đọ xem sao?
- Đọ thì đọ, cơm cũng không cần phải ăn, chúng ta bây giờ đến phòng vật của trường học, thế nào? Ý chí chiến đấu của Tuyết Linh sôi trào, đứng bật dậy, thân người thẳng tắp như một cây thương dài, cả người đang có chút chấn động nhỏ, khí thế và kiếm sắc lộ ra ngoài.
- Nhân viên phục vụ, phiền cô thêm một chỗ ngồi, tôi ngồi riêng ra được chưa. Giang Ly trợn mắt trừng hai người:
- Mọi người đều là bạn đồng sinh cộng tử rồi, đừng tức giận như vậy, mình chọn thêm vài món nữa.
- Giang Ly, mình và Lạc Hàm nếu như cùng gặp phải nguy hiểm, thì cậu cứu ai trước? Tuyết Linh gợi ra một đề khó muôn thuở.
Bá!
Lạc Hàm cũng vểnh tai, muốn xem xem Giang Ly trả lời như nào.
Thử chỉ số thông minh của con trai.
- Có mình ở đây, chúng ta sẽ không bao giờ gặp phải nguy hiểm. Ánh mắt Giang Ly thoáng chốc trở nên lợi hại, hắn nhớ đến cảnh mình gϊếŧ chết thủ lĩnh áo trắng.
- Ặc… Tuyết Linh và Lạc Hàm liếc nhìn nhau, cũng nhớ đến vẻ dũng mãnh và không sợ gì khi Giang Ly gϊếŧ chết võ sĩ ngoài hành tinh.
- Hai người bây giờ đang ăn thuốc bổ gì? Mình cảm thấy tu luyện cũng đã đạt đến nút chai rồi, ăn thuốc bổ gì cũng không thể nào tăng lực sinh mệnh được. Giang Ly trong lòng lại nhớ đến chuyện mình chỉ thọ đến ba mươi tuổi.
- Bây giờ trên thị trường bán dược vật tốt nhất chính là Tinh Thần Cường Thân Hoàn, hai nghìn tinh nguyên một viên. Nhưng loại thuốc này dùng lâu dài, hiệu quả càng ngày càng thấp đi. Lạc Hàm gợi ý cho Giang Ly:
- Thực ra, bây giờ tốt nhất chính là dùng một số thuốc cấm.
- Thuốc cấm tốt nhất đương nhiên là Nguyệt Linh Chi Tinh, tiếc là quá đắt. Tuyết Linh tiếp lời: - Cái này thực ra chính là Nhật Nguyệt tinh hoa ghi lại trong bút ký tu sĩ cổ đại, thời đại hai trăm năm trước mọi người đều không biết gì, nhân loại sau này có được khoa học kỹ thuật trên chiến hạm ngoài hành tinh, cuối cùng tinh luyện ra.
- Bây giờ mấy ngày thì cậu dùng Nguyệt Linh Chi Tinh một lần? Lạc Hàm hỏi.
- Một tháng một lọ. Tuyết Linh không giấu diếm:
- Mình nghĩ cậu cũng giống mình, một tháng một lọ cũng đã là cực hạn bồi dưỡng của gia tộc rồi. Tên Âu Dương Tinh kia có thể nhiều hơn chút, một tháng chắc phải đến hai lọ.
Thấy Tuyết Linh và Lạc Hàm thảo luận, Giang Ly trong lòng hiểu rõ, nhà địa chủ cũng không có của dư, thứ đắt đỏ như này, phú hào cũng khó có thể chịu đựng nổi.
Nghe nói phí sinh hoạt mỗi tháng mà gia tộc cho cô cũng chỉ hơn trăm nghìn tinh nguyên.
- Gần đây mình có nghe thấy tin trong nội bộ gia tộc có nói, Giang gia của tập đoàn Nhật Nguyệt có ý tiếp cận thị trường Trái đất. Một khi tiến vào đó rồi, thì giá của Nhật Nguyệt tinh hoa từ buôn lậu trở thành hợp pháp, giá cả sẽ hạ xuống rất nhiều. Lạc Hàm nói.
- Mình cũng nghe thấy tin này rồi, Nhật Nguyệt tinh hoa bây giờ là hàng cấm, nếu như tập đoàn Nhật Nguyệt muốn vào thị trường Trái đất, chắc sẽ thông qua chợ đen Khư Hoa thành. Gia tộc cũng đã mở con đường đến chợ đen Khư Hoa thành, đến lúc đó muốn mua hàng cấm để kinh doanh. Tuyết Linh gật đầu:
- Nếu như giá của Nhật Nguyệt tinh hoa giảm mạnh, thì Thôi miên sư giá trị cũng sẽ rất cao.
Nguyệt Linh Chi Tinh phải ngủ say mới có thể dùng được, chống lại ảo giác và kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần.
Người bình thường căn bản không thể nào tiến vào ngủ say được, lúc đó giá trị của Thôi miên sư sơ cấp sẽ hiện rõ.
- Tập đoàn Nhật Nguyệt, Giang gia? Giang Ly nghi ngờ nói:
- Tập đoàn Nhật Nguyệt là xí nghiệp hùng bá của nhân loại, nghe đồn thế lực lan rộng đến khu Tinh anh, có thể để ý đến chợ đen Khư Hoa thành nhỏ bé đó sao?
- Thịt muỗi cũng là thịt, chợ đen Khư Hoa thành bây giờ càng lúc càng rộng lớn hơn, tiêu thụ thuốc cấm mỗi năm cũng lên đến hơn mấy tỷ, hơn mười thành phố xung quanh như Tinh Hoa thành, Nguyệt Hoa thành, Bảo Hoa thành, Phúc Hoa thành cũng đều dựa vào chợ đen này mà vận chuyển thuốc cấm, ông lớn của tập đoàn Nhật Nguyệt nhìn chướng mắt, nhưng một số tầng quản lý dưới chướng bọn họ phải mở rộng nghiệp vụ, tất nhiên muốn độc chiếm hoàn toàn nơi này. Tuyết Linh nói:
- Giang gia là gia tộc cổ xưa, trong thời đại quốc gia, cũng đã là bá chủ, sau này khi khoa học kỹ thuật bùng nổ chia đi một bát canh, thành lập tập đoàn Nhật Nguyệt, Giang Ly cậu cũng là họ Giang, có khả năng hai trăm năm trước cũng là huyết thống Giang gia đấy?
- Mình là nhân vật nhỏ. Giang Ly tùy ý cười cười.
- Ăn cơm thôi, đồ ăn lên rồi.
Từng đĩa thức ăn ngon khéo léo tinh xảo được mang lên, mùi hương lan tỏa, tiếc là đĩa nào cũng ít, đương nhiên những người đến tòa nhà Ngân Mã này đều là những người sang trọng phong cách, thức ăn ít mới mang phẩm vị và tao nhã, nếu không một bưng một đĩa lớn lên, quả thực khiến người ta cảm thấy thô tục.
- Mùi vị không tệ.
Lạc Hàm và Tuyết Linh nhâm nhi thưởng thức, gật đầu:
- Đầu bếp của tòa nhà Ngân Mã làm đồ ăn khác với ăn ở nhà, cùng một nguyên liệu làm ra, nhưng hương vị của nó lại ngon hơn rất nhiều, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
- Đó là đương nhiên, đầu bếp của tòa nhà Ngân Mã là số một. Giang Ly ăn một miếng Ngọc Cốt Phi Long, thực ra là một loại chim quý ngoài hành tinh, toàn thân giống như ngọc, hắn ăn một miếng, cảm thấy các lỗ chân lông như muốn nổ tung, cả thân thể như đang hô hấp, nội tức lưu loát:
- Đây là món mà vừa nãy mình chọn.
- Món này phải đến hơn chục nghìn ấy chứ? Lạc Hàm nhíu mày.
- Không sao. Giang Ly có cả triệu trên người, nói chuyện cũng rất thoáng:
- Chẳng phải cậu nói muốn làm khổ mình một bữa sao? Mình thấy món ăn cậu chọn đều là muốn tiết kiệm mình, nên mình mới tự chọn một chút.
- Sao lại thế này? Sao lại muốn chúng tôi đi?
- Làm gì có kiểu đuổi khách như này.
- Uy tín của tòa nhà Ngân Mã đâu? Chúng tôi ăn chưa được nửa bữa đã đuổi chúng tôi đi rồi?
Đúng lúc này, xuất hiện một trận nhốn nháo, âm nhạc Vĩnh Sinh trong đại sảnh phía dưới liền dừng lại.
- Các vị khách hàng, thật xin lỗi, tòa nhà Ngân Mã xảy ra chút chuyện, cần phải đóng cửa, cho nên mời những khách hàng đang dùng bữa ở đây, rời khỏi phòng ăn, toàn bộ phí dụng của mọi người, chúng tôi miễn hết. Trên màn hình lớn, xuất hiện một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, dùng giọng nói êm tai nói xin lỗi, giải thích.
Lời được nói rất dễ nghe, nhưng một đám nhân viên phục vụ đã xuất hiện trong phòng ăn, yêu cầu mọi người rời đi.
Đây là đuổi người rồi.
- Sao lại xuất hiện chuyện như này chứ? Giang Ly sững người.
- Buồn cười, tòa nhà Ngân Mã uy tín rất tốt, sao lại có chuyện đuổi khách hàng được? Lạc Hàm và Tuyết Linh cùng ngẩng đầu lên.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng đi đến:
- Thưa hai cô, thưa anh, tòa nhà Ngân Mã xảy ra chút chuyện nhỏ, mời các vị lập tức rời khỏi.
- Chuyện nhỏ gì vậy? Lạc Hàm chỉ ra bên ngoài cửa sổ:
- Có phải có người đến, bao cả tòa nhà Ngân Mã này rồi, nên các cô đuổi khách đi phải không?
Giang Ly nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, quả nhiên liền phát hiện ra, phía xa có đoàn xe đông như châu chấu đang bay đến, xếp thành hàng ngũ trên trời, dường như đang đợi một chiếc xe khác bay đến.
- Loại uy thế này? Đại nhân vật, chẳng lẽ là chủ tịch thành phố Tinh Hoa thành? Chủ tịch thành phố sẽ không nhiễu dân như này, quan viên cao cấp chính phủ khác cũng sẽ không nhiễu dân như vậy, nếu không bị đưa tin ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng lớn. Vậy thì chỉ còn một khả năng, chính là đại nhân vật của tập đoàn lớn của gia tộc tư nhân, nhưng, cả Tinh Hoa thành này hình như không có tập đoàn nào lại phách lối như này.
Giang Ly nhìn về phía xa, chiếc xe dần tiến lại gần, biển số sau xe có một chữ Giang.
- Biển xe có thêm tên họ? Hắn giật mình: - Đây đúng là tập đoàn lớn, có cống hiến trọng đại với chính phủ, nên mới có thể làm một biển số xe như này.
Xã hội hiện đại, ô tô đều là bay, đường trên mặt đất, chỉ còn lại tàu điện ngầm, đường sắt, đường đi bộ.
Hoàn toàn khác với tình trạng đường sá hỗn loạn nhiều năm trước.
Quản chế ô tô rất nghiêm ngặt, công dân một sao mới có thể xin mua, hơn nữa giá cả đắt đỏ, rất ít người có thể mua được.
Cho nên bây giờ cho dù trên không cũng có rất ít ô tô bay tới bay lui.
Nhưng, đoàn ô tô như châu chấu bây giờ, xếp thành hai hàng, chỉnh tề, giống như hai con rồng đen trên trời, loại tài lực, khí thế này, tuyệt đối không phải bất cứ tập đoàn nào cũng có thể so sánh được.
- Thật ngại quá, hôm nay tập đoàn Nhật Nguyệt đến Tinh Hoa thành chúng ta tiến hành khảo sát, bên thương nghiệp tạm thời đặt trước cả tòa nhà Ngân Mã, hi vọng mọi người thông cảm. Vẻ mặt nhân viên phục vụ không chút thay đổi nói:
- Lần này chúng tôi miễn phí cho mọi người.
- Tập đoàn Nhật Nguyệt.
Tuyết Linh, Lạc Hàm thở dài:
- Bọn họ đến thật rồi?
- Khí thế thật lớn, tập đoàn Nhật Nguyệt, Giang gia Giang Ly đứng dậy, ngược lại cũng không cảm thấy thế lực Giang gia lớn bao nhiêu, chỉ cảm thấy đối phương quá phách lối rồi.
- Không ăn nữa, chúng ta đi.
Lạc Hàm rất khó chịu.
Bữa ăn này liền tàn tiệc trong tâm trạng không vui.
Diệp Mặc về đến nhà, cha mẹ và em gái cũng đã ăn cơm xong đang nghỉ ngơi, xem ti vi.
- A, anh, chẳng phải anh ra ngoài ăn cơm sao, sao nhanh như vậy đã về rồi? Giang Huyên có chút ngạc nhiên.
- Anh đến tòa nhà Ngân Mã ăn cơm, đáng tiếc lại gặp chuyện, hình như tập đoàn Nhật Nguyệt nào đó bao hết tòa nhà Ngân Mã rồi. Giang Ly vung tay.
- Tập đoàn Nhật Nguyệt.
Nghe thấy cái tên này, Giang Chấn Đông toàn thân đột nhiên rùng mình, ớn lạnh.
Giang Ly cảm giác rất nhạy cảm nói:
- Cha, cha có chỗ nào không khỏe sao?