Giang Bán Hạ nhìn hai người không coi ai ra gì, cả người run rẩy, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Ngôi nhà này là nơi chứa đựng nhiều hồi ức ngọt ngào lúc họ mới kết hôn.
Cố Thiệu Diễn làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài ra sao cô cũng nhịn, thế nhưng, cô tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vấy bẩn nơi đây.
Cho dù là Cố Thiệu Diễn, cũng không được.
Tiếng của Giang Bán Hạ trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết: "Cố Thiệu Diễn, đuổi cô ta ra ngoài."
Cô gái kia đang đắm chìm trong mấy lời ngon ngọt chợt sững sờ, nhíu mày khiển trách: "Cô là cái thứ gì? Dám ra lệnh cho ông chủ chứ?"
"Còn cô là cái thứ gì, dám dạy bảo tôi?" Giang Bán Hạ không chút nhượng bộ.
Cô gái kia sửng sốt một lúc, khi quay sang Cố Thiệu Diễn thì phát hiện ánh mắt của anh đã không còn dừng trên người mình.
Cố Thiệu Diễn bình tĩnh nhìn Giang Bán Hạ, dáng điệu ngạo nghễ: "Nếu tôi nói không?"
Giang Bán Hạ căm hận nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Cả hai người, lập tức cút."
Cố Thiệu Diễn như bất ngờ về sự cứng rắn của Giang Bán, anh thoáng ngơ ngác, rồi bất chợt cơn tức giận như lửa thiêu đổ đầy hai mắt.
Anh ta giận đến mức bật cười, tiến lên một bước, nắm mạnh lấy cằm cô, hung dữ nói: "Ồ, tôi còn tưởng, trừ việc biết thở ra thì cô chả khác gì người chết chứ! Hóa ra còn biết giận à? Ban nãy nói gì, có giỏi lặp lại xem!"
Cơn đau từ chiếc cằm bị siết chặt truyền đến nhưng Giang Bán Hạ lại không hề sợ hãi, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, gằn từng tiếng: "Tôi nói, cả hai người! Mau cút!"
Trong đôi mắt đen đang nhìn anh tràn đầy đau khổ nhưng ẩn sâu bên trong, chứa đầy căm hận.
Cô hận Cố Thiệu Diễn.
Nếu làm không được thì trước đây cần gì hứa nhiều như vậy. Làm hại cô vướng phải bùn sâu, trốn không được, tránh không xong, cả ngày lẫn đêm đều chìm trong nỗi đau rét buốt thấu tận tim gan.
Hận sâu bao nhiêu thì tình yêu càng sâu đậm bấy nhiêu.
Càng hận thì càng yêu, lại càng không nỡ buông tay.
Lực siết trên cằm cô càng lúc càng lớn, hai dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt của Giang Bán Hạ, thắm ướt tay anh.
Cố Thiệu Diễn chán ghét hất cô ra, rồi vội vàng rút giấy lau tay mình, sau đó lại nói với giọng điệu vừa lạnh lẽo vừa tuyệt tình: "Chịu không được thì cút, giấy ly hôn tôi để sẵn đấy."
"Em không ly hôn."
Anh lạnh lùng cười khinh.
"Em sẽ không ly hôn." Giang Bán Hạ cố chấp lặp lại.
Cố Thiệu Diễn vừa định đi thì khựng lại.
Được, được lắm.
Vì người đàn ông kia, mà cô ta có thể hy sinh đến mức này.
Sắc mặt của Cố Thiệu Diễn u ám đến đáng sợ, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót.
Nhưng một giây sau, anh lại cong môi nở nụ cười đáng sợ.
Anh quay người bước qua chỗ Giang Bán Hạ.
Cô nàng đang bị bỏ quên nhịn không được bèn bước tới ôm lấy cánh tay của Cố Thiệu Diễn: "Tổng giám đốc Cố, chúng ta..."
"Cút." Âm thanh lạnh lẽo dọa cô ta đến lạnh cả sống lưng, lập tức buông tay ra.
Âm thanh lạnh lẽo ấy lại vang lên: "Mau cút đi."
Cô gái kia vội vã bước những bước chân không vững chạy khỏi nơi này.
Cố Thiệu Diễn đi đến trước mặt Giang Bán Hạ rồi lại nắm lấy cằm cô, anh cúi đầu, cắn mạnh lên đôi môi của cô.
Nếu cô đã yêu người đàn ông kia như vậy, thì khi bị anh chạm vào, sẽ chán ghét anh đến mức nào đây?
Cách hành hạ người khác tốt như thế, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua.