"Nghe thấy chưa? Biết điều thì lập tức ký đơn ly hôn đi, đừng ép tôi phải dùng thủ đoạn." Thẩm Vận Liên giễu cợt ném đơn ly hôn xuống dưới chân cô.
Giang Bán Hạ chậm rãi nhặt lên, nhìn hai chữ "Ly hôn", nước mắt tràn mi.
Quá đau đớn, đau đến mức ngay cả việc hô hấp mà lòng ngực cũng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Nhưng dù đau đến mức này, cô vẫn không muốn buông tay.
Người như Cố Thiệu Diễn, dịu dàng như vậy, đến mức có thể khiến cho toàn bộ phụ nữ trên đời này rơi vào tay anh ta.
Cô cũng từng nhận được sự dịu dàng chăm sóc ấy, do đó đã chìm đắm thật sâu.
Vậy sao có thể cam lòng mà thảm hại rời khỏi?
Đáy mắt của Giang Bán Hạ hiện lại chút ý hận, cô ngẫng đầu dù gương mặt vẫn đang nhòe nước mắt, âm thanh vừa nghẹn ngào vừa kiên định: "Đơn ly hôn này, con không ký."
"Không ký?" Thẩm Vận Liên cười phá lên như vừa nghe được một chuyện hết sức buồn cười.
Cố Thiệu Diễn nghe vậy, ánh mắt thoáng chớp lên, nhìn kiêng kị nhìn về phía cô.
"Có ly hôn hay không, không phải do cô quyết định." Thẩm Vận Liên lớn lối nói.
Đột nhiên, Giang Bán Hạ bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Vận Liên, vẻ điên cuồng tích tụ nơi đáy mắt.
Thẩm Vận Liên tức giận.
Con đàn bà này, quá to gan rồi.
Bà ta chỉ vào Giang Bán Hạ, chuẩn bị mở miệng mắt, thì lại bị sợi dây chuyền đang lắc lư trên cổ Giang Bán Hạ hấp dẫn.
Một khối ngọc trông như giọt nước treo trên cổ, dọa Thẩm Vận Liên đến lạnh cả sống lưng, suýt nữa chết cứng tại chổ.
Khối ngọc này, sao lại ở trong tay con đàn bà này?
Thẩm Vận Liên kinh hoảng nhìn về phía Giang Bán Hạ, nào ngờ, lại thấy cô lặng lẽ thốt ra ba chữ.
Bích Hải Uyển.
Bà ta như chấn động, lập tức đổi giọng: "Nhưng, nhưng mà, nhà họ Cố của chúng ta cũng không phải là dạng tùy tiện, chuyện lớn như ly hôn, không thể quyết định một cách tùy tiện. Như vậy đi, tôi cho cô thêm một cơ hội, lần này bỏ qua đi."
Dứt lời, Thẩm Vận Liên chạy trối chết lao thẳng lên lầu.
Nếu nhìn thật kỹ, có thể phát hiện lúc bà ta bước lên thang lầu, chân còn run rẩy.
Qua được một kiếp, Giang Bán Hạ bị dọa không thua gì Thẩm Vận Liên, cả người đổ mồ hôi lạnh, giờ cả người như mất lực, không còn sức đứng vững.
"Sao vậy chứ?"
Trình Tuyết không vui phàn nàn, cô ta quay đầu nũng nịu với Cố Thiệu Diễn, lại phát hiện Cố Thiệu Diễn đang nhìn chằm chằm đánh giá Giang Bán Hạ.
Môt lúc lâu sau, anh ta bèn cất tiếng cười nhạo.
Sự tương phản của Thẩm Vận Liên lớn như vậy, sao Cố Thiệu Diễn có thể không nhìn ra, chỉ là không muốn nói thẳng mà thôi.
Điều làm anh thấy hứng thú, chính là cô.
Cố Thiệu Diễn nói với giọng giễu cợt: "Ồ, có vẻ tôi xem thường cô rồi."
Giang Bán Hạ nhếch môi không nói lời nào.
Nếu như không phải bị ép đến đường cùng, sao cô có thể làm như vậy.
Cố Thiệu Diễn đứng dậy, bước đến gần.
Giang Bán Hạ lùi về phía sau theo bản năng, mãi đến khi eo cô đụng phải góc bàn, không thể lùi được nữa.
Cố Thiệu Diễn chẳng thèm để tâm, dùng giọng điệu nguy hiểm thì thầm bên tai cô: "Muốn làm vợ tôi thì phải trả giả đắt."
Sau đó, âm thanh ấy đột nhiên trở nên lạnh lùng tàn nhẫn: "Ngược lại, tôi thật sự muốn xem thử, cô có thể vì cái danh con dâu nhà họ Cố mà làm đến mức nào?"
Dứt lời, anh ta lập tức rời đi.
"Cố Thiệu Diễn." Giang Bán Hạ đột nhiên kêu lên, âm thanh trong trẻo, không còn vẻ nhút nhát khi xưa.
Cố Thiệu Diễn có chút ngoài ý muốn mà bước chân hơi khựng lại, thoáng nghiêng đầu.