Người con gái ngồi trên đùi Thiệu Diễn thấy cô đến cũng chẳng thèm né tránh, còn cố tình nép vào lòng Thiệu Diễn rồi thỉnh thoảng thân mật hôn lên cằm anh.
Sau đó, ả ta đứng dậy lấy áo khoác của Thiệu Diễn khoác lên vai mình rồi nhìn cô với ánh mắt khiêu khích.
Cố Thiệu Diễn ngồi dựa vào ghế, mặc kệ hành động của ả ta, tia rét lạnh hiện lên trong đôi mắt sâu thẫm.
"Cô Giang thấy rồi chứ, cô phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi."
Âm thanh trầm thấp của Cố Thiệu Diễn vừa mang chút gì đó quen thuộc vừa pha lẫn chút lười biếng gợi cảm sau cuộc mây mưa.
Những câu nói ấy dĩ nhiên là mấy lời chất vấn, cách gọi cũng đầy vẻ khách sáo xa lạ.
Hô hấp của Giang Bán Hạ như ngừng lại, mắt cũng đỏ lên. Cô vội vàng cúi đầu vuốt tóc như muốn che giấu sự bối rối của mình.
Một lát sau, cô ngẩng đầu, nhìn người con gái đang đứng phía sau, muốn nói, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Phải nói thế nào đây? Em sợ anh chơi chán nên dẫn gái đến cho anh à?
Cô này cũng là một kẻ có dã tâm, cô ta bước đến trước mặt Cố Thiệu Diễn, bắt đầu tự giới thiệu.
"Chào tổng giám đốc Cố, em tên là Trình Tuyết." Cô ta nhìn thẳng vào anh với ánh mắt nóng rực, biểu hiện rõ ý đồ dụ dỗ.
Cố Thiệu Diễn thoáng giật mình, đến khi kịp phản ứng, anh bèn nhìn về phía Giang Bán Hạ với vẻ giễu cợt: "Vì giữ lấy địa vị của vợ ngài Cố mà thủ đoạn xấu xa nào cũng dám dùng, cô thật khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy."
Giang Bán Hạ nhếch nhác đến mức không sao chịu nỗi, cô tránh né tầm mắt của anh, lòng đầy phức tạp.
"Anh giữ cô ấy lại à?" Giang Bán Hạ yếu ớt mở miệng, mang theo tâm trạng phức tạp đến mức chính bản thân cô cũng không thể nào hiểu nổi.
Cố Thiệu Diễn phì cười: "Biết chọn đấy, để lại đi. Đúng lúc dạo này thiếu mấy chuyện vui vẻ."
Nghe vậy, lòng của Giang Bán Hạ lại đau đớn vô cùng.
Mà sắc mặt của người con gái đang ngồi trong ngực Cố Thiệu Diễn cũng trở nên vô cùng xấu xí.
Đương nhiên, người con gái kia trẻ hơn ả ta nhiều, xinh đẹp hơn, đến dáng vóc cũng quyến rủ hơn ả. Nếu để cô ta lại, thì ả làm gì còn vị trí bên cạnh Cố Thiệu Diễn?
Giang Bán Hạ cố tình à? Ả ta căm thù nhìn Giang Bán Hạ.
Giang Bán Hạ đang chìm trong sự đau khổ vì mấy lời của Cố Thiệu Diễn nên nào để tâm đến ả ta.
"Sao vậy? Sợ anh lạnh nhạt với em à? Đêm nay cả hai đều ở lại hết đi, anh lo hết." Cố Thiệu Diễn nói với cô gái kia, nhưng ánh mắt lại như lơ đãng nhìn sang phía Giang Bán Hạ.
Giang Bán Hạ nở nụ cười, đau khổ, đắng chát, tủi thân. . . đủ loại tâm trạng đều nén trong nụ cười ấy.
Người yêu từng thề non hẹn biển, nay lại ôm người khác, đường đường chính chính ngoại tình, mà mình còn dẫn gái đến cho anh ta, chẳng lẽ không buồn cười, không nên cười hay sao?
Giang Bán Hạ nắm lấy góc áo cũng trở nên trắng bệch, âm thanh run rẩy, vô cùng hèn mọn: "Chỉ cần anh thích là được."
Cố Thiệu Diễn nở nụ cười mỉa mai, ngoắc ngoắc ngón tay gọi Trình Tuyết đến, đấy là kiểu cô ta thích nên lập tức bước tới, mờ ám dựa lên người anh.
Nếu có thể khiến một người đàn ông như Cố Thiệu Diễn hài lòng, thì dù có bắt cô ta quỳ xuống liếm đế giày thì cô ta cũng chịu.
Giang Bán Hạ tận mắt thấy Cố Thiệu Diễn nâng cằm Trình Tuyết, rốt cuộc cũng không kiềm được nước mắt, bèn đẩy cửa lao ra ngoài.
Chủ nhật, điện thoại từ nhà cũ của nhà họ Cố đúng hạn gọi sang.
Giang Bán Hạ nhìn tên người gọi, cơ thể nhỏ bé thoáng chốc run rẩy, cô nhanh chóng bắt máy, rồi nói với giọng nịnh nọt: "Mẹ, mẹ tìm con. . ."
Cô còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói giận dữ từ đầu dây bên kia cắt ngang: "Giang Bán Hạ, cô có biết cách làm con dâu nhà họ Cố không đấy? Chuyện Thiệu Diễn bị đăng lên báo kìa, cô chết rồi à? Cô giữ gìn mặt mũi cho chồng kiểu đó đấy hả? Lúc trước là tôi đui mù, nên mới để cái thứ như cô vào nhà họ Cố!"
"Bây giờ, lập tức về nhà cho tôi." Thẩm Vận Liên khinh bỉ ra lệnh.
"Mẹ, con. . ."
Cô vừa nói được hai chữ, Thẩm Vận Liên đã cúp điện thoại.