*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.TẬP 03
🌻 SUNQINGTHEWRITER 🌻
🌻 NO TRANS-VER OR RE-UP🌻
---
🎐 Ding dong, ding dong! 🎐
Đã đến giờ mở cửa!
Rạp chiếu phim 'Le Crépuscule' hân hoan chào đón quý khách!
Hôm nay chúng ta sẽ có tập phim ngọt ngào như thế này...
---
🎬 Tập 03: Tôi không làm bậy
Phòng ăn hôm nay ngập trong mùi dầu mỡ béo ngậy, chỉ cần bước đến ngạch cửa sẽ lập tức ngửi thấy. Nơi góc bếp, một đống chảo nồi dính dớp đang chồng chất lên nhau, chẳng bao lâu thì được xử lý sạch sẽ.
Bác Bác bưng tới bàn ăn một ly nước ép trái cây, vị của bữa trưa là kiwi. Đặt xuống bàn xong, nhóc ghé mắt liếc trộm chủ nhà, hạ giọng hỏi han: "Lý gia, cậu còn thèm món gì nữa không?"
Hàm răng chắc khỏe cắn vào chiếc đùi gà chiên giòn thơm lừng, Lý Thiệu Ly sảng khoái cười tít mắt, lắc đầu từ chối: "Thôi đủ rồi, trưa nay ăn nhiều lắm rồi đó."
Bác Bác nghe vậy, thầm mừng trong bụng.
Quả thực Lý Thiệu Ly đã ăn rất nhiều suốt buổi trưa, từ khi món đầu tiên được bê lên cho tới món cuối cùng mà cậu vẫn còn đang ra sức chiến đấu, tất tần tật đều là thịt gà. Thường ngày, sở thích của cậu đúng là mấy chú gà béo bở, nhưng chưa bao giờ cậu ăn nhiều đến thế.
Bác Bác đứng bên cạnh nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể hoài nghi một điều.
Đừng nói là...
"Bác Bác!" Lý Thiệu Ly bỗng dưng cất tiếng gọi.
Mạch suy nghĩ như bong bóng bay lên rồi vỡ tan, Bác Bác giật mình nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Lý Thiệu Ly vừa liếʍ từng đầu ngón tay vừa chép miệng, nom no nê.
"Sao ạ, Lý gia?"
"Một lát làm thêm cho cậu vài cái pudding đi, vị kiwi với vị dâu, pudding dâu cho bé Dương, còn Vọng thì không thích bánh ngọt lắm đâu."
"Trùng hợp ghê, mấy bữa trước cô út vừa bảo thèm bánh pudding mà em vẫn chưa kịp làm nữa. Để chiều nay em làm khoảng một chục cái đặt trong tủ lạnh cho hai người."
Lý Thiệu Ly cực kỳ hài lòng với cách làm việc nhanh gọn lẹ của Bác Bác, bèn cong môi cười cười. Sau đó, cậu vươn tay về phía người hầu nhỏ, mấy giây tiếp theo liền có một tờ khăn giấy mỏng nằm im trong lòng bàn tay. Khăn giấy nhẹ nhàng len qua từng kẽ tay một rồi tiếp tục nằm lặng thinh trên mặt bàn.
"Dạo gần đây ăn nhiều hơn bình thường nhỉ? Có bị tăng cân không ta?" Lý Thiệu Ly xoa cái bụng căng tròn, lăn tăn nghĩ ngợi.
Có trời mới biết cậu ám ảnh cân nặng đến mức nào, chỉ cần cây kim nhích sang phải một chút thôi đã hoảng hồn sai Bác Bác nấu canh giảm cân rồi. Tuy lúc nào cũng ám ảnh và sợ hãi, nhưng sở thích ăn uống thì vẫn cứ giữ nguyên.
Đồ dầu mỡ là không buông tha, đặc biệt là gà rán.
Vưu Thần từng nặng nhẹ: "Nếu biết em sẽ nghiện mấy món vô bổ này thì trước đã cấm tiệt Kiện mua đồ ăn khuya về rồi."
Lý Thiệu Ly ấm ức ngụy biện: "Anh nhầm rồi, anh Kiện mua cho Lương chứ không phải cho em. Phận ăn ké, em làm gì ăn nhiều đâu mà anh nói vậy chứ!"
"Ké hay không thì bây giờ em cũng nghiện rồi." Vưu Thần lạnh lùng nói. "Sau này tôi sẽ không cho Bác Bác nấu canh giảm cân nữa."
"..." Đệt! Nếu đã vậy, em sẽ trù yểm anh bị tăng cân vùn vụt, đến lúc đó em cũng sẽ không cho Bác Bác nấu canh giảm cân đâu.
Hả hê cười được vài phút, Lý Thiệu Ly chợt nhớ ra, Vưu Thần suốt ngày chỉ uống máu thì béo phì kiểu gì bây giờ? Hờ, điên thật mà!
Quay về thực tại, Lý Thiệu Ly liếʍ viền môi còn vương chút mỡ óng ánh, dặn dò người bên cạnh: "Đúng rồi, chiều nay bảo Leon đón hai đứa nhỏ giúp cậu, cậu có việc cần phải ra ngoài."
Bác Bác biết bổn phận nên thường không tò mò chi tiết, chỉ gật đầu, cẩn thận ghi nhớ: "Vâng, thưa cậu. Vậy cậu tự lái xe đi hay sao?"
"Ừm, cậu tự lái." Quyết định đưa ra một cách nhanh chóng và dứt khoát, xong xuôi Lý Thiệu Ly đứng dậy, nhàn hạ quay về phòng nghỉ ngơi.
Đến chập tối, Lý Thiệu Ly lái xe đến Camouf.
Camouf ngày càng làm ăn phát đạt, khách ra khách vào không thể đếm xuể. Sau vụ bê bối của vài năm trước thì Camouf cũng đã được minh oan, từ đấy không hiểu sao lại như diều gặp gió, bay cao chẳng ngừng. Dĩ nhiên người có lợi và hạnh phúc nhất trong chuyện này là ông chủ của Camouf - người đàn ông luôn gắn liền với vận mệnh đào hoa cho đến khi gặp được bảo bối đời mình.
Có điều, hôm nay Lý Thiệu Ly không đến gặp Vưu Kiện, mà cần bàn công việc với một vị đối tác khá đặc biệt.
Đến trước phòng VIP, Lý Thiệu Ly bình tĩnh đẩy cửa ra. Bên trong có ánh đèn le lói và thoang thoảng mùi thuốc lá. Ánh đèn rọi xuống một bóng dáng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nửa gương mặt còn lại chìm vào bóng tối, vô tình che khuất vết chàm ở khóe mắt.
Lý Thiệu Ly hít thật sâu rồi điềm nhiên đóng cửa lại.
"Ngài Neil."
Điếu thuốc khẽ động đậy, bấy giờ Neil mới ngoảnh nhìn vị khách vừa xuất hiện, khóe môi thấp thoáng nụ cười.
"Chào cậu, Julian. Lâu quá không gặp! Lại đây, cạn một ly với tôi nào."
Trên bàn ngoài một chai rượu đắt tiền ra còn có thêm hai ly thủy tinh, cả hai đều đã được rót đầy. Có vẻ Neil đã chờ đợi Lý Thiệu Ly rất lâu, hơn nữa có thể thấy rõ bộ dạng mong ngóng được gặp đối phương của gã.
Lý Thiệu Ly từ tốn nhấc ly rượu lên, cử động cổ tay xoay nhẹ vài vòng, hồi sau chợt thay đổi ánh mắt, nụ cười cũng lạnh lùng hơn. Thản nhiên đặt ly rượu xuống bàn, cậu quyết định không rớ vào dù chỉ một giọt.
Neil chau mày, tỏ ra mất hứng: "Sao vậy? Rượu này ngon lắm đấy."
Lý Thiệu Ly hơi nhún vai, nhàn nhạt đáp: "Tôi biết rượu này rất ngon, nhưng nó bị động tay vào rồi."
"..." Chợt, sắc mặt Neil trầm xuống, kéo theo đốm lửa ở đầu lọc cũng bị dập tắt. "Julian, cậu đa nghi quá!"
"Ai cũng nói tôi như vậy, nhưng biết sao được, là một thương nhân thì tôi không thể chủ quan, vì thương trường cũng như chiến trường mà. Kẻ thù ở quanh ta, ngài Neil ạ."
Tạm ngừng, Lý Thiệu Ly dựa lưng vào đệm ghế, l*иg hai bàn tay vào nhau, nghiêm túc nói đến công việc: "Hợp đồng mà anh trai tôi vừa từ chối ký hôm nọ, tôi muốn ký."
Neil hoài nghi nhìn đối phương, lát sau bật cười: "Cậu biết rõ lý do vì sao anh cậu từ chối ký hợp đồng, đúng không?"
"Biết rất rõ là khác." Lý Thiệu Ly nhẹ cong môi cười, điềm nhiên như trước. "Nhưng ở đây tôi ký với tư cách là giám đốc của Gardon, không liên quan đến tập đoàn Tigress."
Neil im lặng gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt có phần lưu luyến gói gọn cơ thể cân đối và quyến rũ của Lý Thiệu Ly. Khi nãy bước vào, gã không để ý mấy đến trang phục của cậu. Bây giờ nhìn kỹ một chút mới nhận ra hôm nay đối phương ăn vận rất hút mắt, nhìn mãi không dứt được.
Sau khi quan sát không sót biểu cảm nào trên gương mặt xinh đẹp đối diện, Neil bất đắc dĩ thở dài: "Hóa ra mục đích cuộc gặp tối nay là vì hợp đồng sao?"
Lý Thiệu Ly nhướng mày, ngạc nhiên mỉm cười: "Thế ngài nghĩ còn mục đích gì khác ư?"
Neil lắc đầu, cẩn thận giấu đi vẻ tiếc nuối trong mắt: "Tôi nào dám nghĩ sâu xa tới vậy, công việc là quá đủ giữa chúng ta rồi."
Ngừng chốc lát, gã bồi thêm: "Nếu cậu muốn ký bản hợp đồng trước đó cũng được thôi, nhưng phải đợi tôi bảo thư ký thay đổi một vài điều kiện, được chứ?"
"Giữ nguyên không ổn sao?" Lý Thiệu Ly cười nhẹ.
Lần này Neil điềm nhiên chơi ngược lại cậu: "Thương trường là chiến trường, tôi không dám mạo hiểm, cậu Julian ạ."
Cuộc trò chuyện mang tính xã giao và đầy cảnh giác kết thúc trong vòng mười lăm phút. Khi ra khỏi phòng VIP, Lý Thiệu Ly buồn bực đến mức không muốn ai rớ tay vào xe của mình, thế là tự bản thân đi xuống tầng hầm lấy xe.
Chìa khóa đằng xa được khởi động, còi xe phía bên kia lập tức kêu "tít tít" hai hồi.
Lý Thiệu Ly chạm tay lên nắm cửa, đăm chiêu tính toán rồi bất chợt mắng trong bụng.
Quả nhiên là Neil, gã gian thương này khó đối phó thật, nếu không phải vì hợp đồng của gã quá béo bở thì đừng hòng mà cậu thèm đếm xỉa tới. Nhớ đến nguyên nhân khiến Lý Thiệu Quân thẳng thừng từ chối hợp tác với Neil, Lý Thiệu Ly khẽ thở dài.
Con đường đi tới thành công sẽ dễ dàng nếu không gặp phải kỳ đà cản mũi mang tên tình yêu.
Neil là một kẻ thông minh, cho nên rất hay bị những người ngang tài ngang sức thu hút. Mối nhân duyên tình cờ đẩy đưa gã nhìn thấy An Thạc Ngạn cụ thể ra sao thì cậu chẳng rõ, nhưng cậu biết được một điều, chỉ có gặp nhau một lần mà Neil đã mê "anh dâu" của mình đứ đừ.
Đáng ghét! Sao lại mê trúng anh ấy nhỉ?
Lý Thiệu Ly cau mày, vừa thô bạo mở cửa xe vừa liên tục mắng anh trai để chuyện tư xen vào chuyện công.
Ngay khi cửa bật mở, đột nhiên có một lực đẩy từ đâu đó rơi xuống, khiến nó đóng sập lại.
Lý Thiệu Ly giật bắn, lập tức ngoảnh đầu nhìn. Ánh mắt lưng chừng chậm rãi di chuyển, ngước lên mới phát hiện một hình dáng to cao đang khoác áo choàng đen dài đến gối, trên người phảng phất hơi lạnh như băng, bất giác làm cậu rùng mình.
"...Sao anh ở đây?!"
Cái nhìn thấu xương như máy quét, trói chặt từng cử động của Lý Thiệu Ly.
"Sao tôi lại không được ở đây?"
Lý Thiệu Lý dựa vào thân xe, cắn môi cười cười: "À, không phải, ý em là tự dưng tình cờ gặp nhau tại một chỗ nên hơi bất ngờ..."
Ngoài mặt nói vậy, trong lòng nói khác: Cái điệu này là bị gián điệp soi rồi, chắc chắn là ông chủ Camouf chứ không ai khác!
Vưu Thần nhàn nhạt hỏi: "Em đến đây gặp ai?"
"Gặp... đối tác."
"Đối tác nào lại hẹn ở quán bar?"
"Vì người ta muốn, em đang cần người ta nên mới nhượng bộ tí." Lý Thiệu Ly lùi một bước, dường như đã dán chặt tấm lưng lên thân xe hơi, điềm tĩnh 'cãi'. "Vả lại, quán bar của anh Kiện đâu phải là nơi xô bồ phức tạp, trong này nhiều người cũng bàn chuyện làm ăn còn gì."
Vưu Thần khẽ nhướng mày, vẻ mặt này rõ ràng là vẫn còn âm ỉ giận.
"Tôi hỏi em người đó là ai, không hỏi vì sao lại đến đây."
"Thì là, Neil." Giấu mãi cũng chẳng được, thôi thì nói toẹt ra đi.
Ngay khi cái tên ngắn gọn lọt vào tai, hàng chân mày sắc bén tức thì chau chặt. Vưu Thần hạ thấp trọng tâm, một tay vịn trên thân xe, nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Ly.
"Em biết gã là loại người thế nào không mà dám gặp riêng như vậy hm?"
Giọng điệu trách cứ lẫn chút lo lắng làm Lý Thiệu Ly mềm lòng. Cậu ngậm ngùi nghĩ ngợi, nhận thấy bản thân cũng hơi vội vã, may mà ban nãy không uống rượu cũng không bị Neil làm khó dễ, nếu không thì... chắc là tiêu mất rồi.
"Thật ra em có đề phòng Neil, biết gã là loại gian thương nên em luôn cảnh giác rất cao. Anh nhìn xem, em không bị rơi miếng thịt miếng lông nào hết mà."
Lúc nói xong, Lý Thiệu Ly còn vươn tay ra, nhìn Vưu Thần cười đưa tình.
Cánh tay trắng nõn, độn chút thịt, vừa mềm vừa thơm.
Vưu Thần rũ mắt thinh lặng ngắm nghía, chốc lát thình lình mở cửa sau rồi đẩy đối phương ngã vào bên trong. Lý Thiệu Ly nằm ngã ngửa, chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, khóa chặt.
Không khí trong xe cách biệt với bên ngoài, yên tĩnh lạ lùng.
"Anh không được làm bậy!" Cáo con che ngực, la ó om sòm.
"Suỵt." Vưu Thần đổ người, khẽ lắc đầu, bờ môi mơn man trên cái miệng nhỏ thích đôi co với y. "Tôi không làm bậy, tôi làm em!"
Hết Tập 03.