Khi Lưu Đàn về đến Vương phủ thì đã là đêm khuya. Minh Hoàn đang ngồi trước gương chải tóc.
Nàng đã tắm gội xong, cũng đã thay một bộ áo trong màu trắng. Tóc đen như mây, khiến cho người ta vừa nhìn đã thích.
Lưu Đàn nắm lấy tóc nàng.
Minh Hoàn quay đầu lại. Ngửi được mùi máu tanh trên người Lưu Đàn, nàng hơi nhíu mày, không nhịn được mà hỏi: “Điện hạ, chàng gϊếŧ người sao?”
Lưu Đàn “Ừ” một tiếng.
Minh Hoàn nhìn vết máu đã khô trên áo hắn rồi khe khẽ thở dài: “Sau này điện hạ đừng nóng nảy thế nữa, trước khi gϊếŧ người thì phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Nhưng Lưu Đàn đâu có lòng dạ nào mà nhắc tới những cái đó.
Vào thời khắc này, hắn chỉ muốn chiếm lấy Minh Hoàn, chỉ muốn điên cuồng cướp đoạt và giữ lấy nàng thôi.
Minh Hoàn nhận ra ánh mắt Lưu Đàn nóng rực. Nàng khẽ cau mày đứng dậy: “Điện hạ?”
Nàng chỉ mặc một bộ áσ ɭóŧ mỏng manh, tóc đen xõa xuống. Đứng trước mặt một Lưu Đàn cao lớn thì nàng càng có vẻ xinh xắn lả lướt.
Lưu Đàn nắm chặt bàn tay nhỏ của Minh Hoàn.
Tay hắn bao trọn tay nàng một cách hoàn hảo, sau đó, hắn cúi đầu, ghé vào bên tóc mai nàng mà ngửi khẽ.
Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn ra: “Chàng đi tắm đi rồi hãy qua đây.”
Thế nhưng Lưu Đàn không nghe lời nàng. Hắn lạnh lùng lia mắt qua đám thị nữ ở xung quanh: “Cút hết ra ngoài.”
Cả đám đều cúi đầu, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, không dám nói một câu nào.
Minh Hoàn bị hắn ôm lấy. Nàng cũng không rõ Lưu Đàn đã xảy ra chuyện gì. Nàng thử hỏi dò: “Điện hạ, có phải hôm nay chàng gặp chuyện gì không vui không?”
Lưu Đàn lắc đầu. Hắn nắm chặt tay Minh Hoàn, hôn một cái rồi nhìn chằm chằm vào mắt Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, nàng có yêu ta không?”
Hắn hơi nheo mắt lại, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Thực ra thì đã đến lúc này, dù Minh Hoàn không yêu hắn cũng chẳng sao cả.
Lưu Đàn đã loại bỏ kẻ ngấp nghé nàng rồi, từ nay về sau, Minh Hoàn chỉ có thể thuộc về hắn, sẽ không còn có ai khác có thể cướp nàng từ trên tay hắn.
Minh Hoàn buông thõng rèm mi dài, nhìn qua rất động lòng người. Nàng nói khẽ: “Điện hạ đối với ta thế nào, ta sẽ đối với điện hạ thế ấy.”
Vừa dứt lời, bờ môi của Minh Hoàn đã bị Lưu Đàn ngấu nghiến.
Mấy lần trước Lưu Đàn đều cực kỳ dịu dàng, lúc này đây, hắn lại vô cùng thô bạo.
Minh Hoàn bị hắn ấn lên trước cái gương to.
Gương bạc cao bằng một người, rộng nửa người, được khảm lên tủ áo bằng gỗ lim tơ vàng. Ngón tay Minh Hoàn dán lên mặt gương lạnh lẽo. Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn Lưu Đàn.
Lưu Đàn cởi đai áo ra rồi dùng đai che lại mắt Minh Hoàn. Minh Hoàn cau mày: “Điện hạ!”
Nàng không nhìn thấy Lưu Đàn cho nên cũng không biết được, ánh mắt Lưu Đàn nhìn về phía nàng đáng sợ cỡ nào, ham muốn chiếm giữ nồng đậm bao nhiêu.
Đai áo của Minh Hoàn bị cởi ra. Trên người Lưu Đàn là mùi đàn hương nhàn nhạt trộn lẫn với mùi máu tanh. Tay hắn rất khỏe, chỉ cần hắn khẽ bẻ một cái là vòng eo thon thả của Minh Hoàn sẽ có khả năng bị hắn bẻ gẫy.
Minh Hoàn không dám nhúc nhích, giọng nàng có chút luống cuống: “Điện hạ, đừng che mắt ta.”
Lưu Đàn lấy đai áo của nàng để che kín môi nàng, không cho nàng phát ra tiếng.
Thật ra Lưu Đàn rất thích giọng Minh Hoàn. Giọng nói của nàng với Lưu Đàn mà nói chính là tiếng trời. Lưu Đàn thích nàng, thích đến mức không cách nào thoát ra được. Thế nhưng, hiện tại hắn không thể nghe được. Chỉ cần nghe thấy giọng nói êm ái của nàng là hắn sẽ không khống chế nổi bản thân. Sẽ không kiềm chế nổi mà làm nàng bị thương.
Gương bạc khảm trên tủ áo bằng gỗ lim tơ vàng trong phòng là thứ cực kỳ quý giá. Những thứ mà Lưu Đàn cho Minh Hoàn dùng, không có cái nào không quý giá, chỉ có thứ trân quý nhất mới có thế xứng với Minh Hoàn xinh đẹp nhất.
Hẳn là sẽ phải làm bẩn cái gương này rồi. Cơ thể Minh Hoàn dán sát vào mặt gương. Lưu Đàn nhìn vào bóng nàng trong đó.
Ở trong gương, hơn nửa khuôn mặt của Minh Hoàn bị che lại, thế nhưng, vẫn có thể nhìn ra dung mạo nàng xinh đẹp động lòng người.
Da dẻ Minh Hoàn còn mịn màng hơn ngọc trai, giống như được thấm đẫm ánh trăng, đẹp đến mức khiến cho người ta không dời mắt đi được.
Nàng tinh tế dễ vỡ như pha lê, như ngọc lưu ly.
Thế nên mấy lần trước, Lưu Đàn yêu thương nàng vô cùng dè dặt, ân ái với nàng mà không thể cẩn thận hơn được nữa.
Nhưng lúc này đây, Lưu Đàn thực sự không nhịn nổi nữa.
Hắn muốn sâu hơn nữa, muốn chiếm lấy nàng càng sâu hơn, như mưa rền gió dữ, để cho nàng ghi khắc trong lòng. Hắn muốn ấn một con dấu thật sâu trong xương nàng, trong tim nàng. Lưu Đàn muốn Minh Hoàn nhớ kỹ, để cho nàng biết rằng, trên thế gian này, chỉ có Lưu Đàn yêu nàng nhất, có khả năng nhất cho nàng nếm được mùi vị sung sướиɠ.
Lưu Đàn thích Minh Hoàn đến thế. Càng thích thì lại càng muốn có nàng.
Da dẻ màu tuyết của Minh Hoàn dần nhuốm sắc hoa đào, từng chút một nở rộ, xinh đẹp không thể tả.
Ánh đèn chập chờn. Bên ngoài viện là ánh trăng vương đầy mặt đất, trong phòng là một mảnh mờ ám mà lộn xộn. Trên bức bình phong hoa điểu có đôi chim uyên ương sặc sỡ, đang ân ái đùa nghịch trong nước. Phía sau bức bình phong thì chính là một cái gương bạc.
Tất cả đều được phản chiếu trong gương. Dáng người Lưu Đàn cực hoàn mỹ, thân hình hắn cao to, trên gương mặt anh tuấn trước giờ luôn lạnh lùng giờ có thêm mấy phần si mê. Minh Hoàn ở trong lòng hắn thì càng lộ rõ dáng vẻ nhỏ bé. Lưu Đàn thì cương nghị, nàng thì lại mềm mại như làn nước hồ thu. Làn da trắng tới lóa mắt của Minh Hoàn tạo thành đối lập rõ nét với làn da màu lúa mạch của Lưu Đàn.
Lưu Đàn tháo dải lụa đang che mắt nàng: “Hoàn Hoàn.”
Minh Hoàn mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy chính mình cùng với Lưu Đàn ở trong gương.
Nàng có phần xấu hổ. Lưu Đàn lại tháo dải lụa đang che miệng nàng ra: “Hoàn Hoàn ngốc.”
Minh Hoàn không thốt được ra lời. Chuyện này thực sự là xấu hổ quá mức, nàng không biết phải phản ứng thế nào.
Nhưng Lưu Đàn vẫn chưa rời khỏi nàng, hắn nói: “Ta cho nàng một đứa bé, thế nào?”
Minh Hoàn chớp mắt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Mà Lưu Đàn thì đang cười. Hắn dùng ngón tay lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi trên mặt Minh Hoàn: “Có phải ta xấu xa quá không? Hửm? Làm nàng… khóc rồi.”
Hắn không để bụng việc Minh Hoàn khóc nỉ non vào lúc này.
Có điều, những lúc khác, Lưu Đàn tuyệt đối sẽ không muốn làm Minh Hoàn khóc. Nàng vừa khóc, hắn sẽ đau lòng, sẽ đau vô cùng.
…
Ngày hôm sau, Minh Hoàn tỉnh lại thì là đang ở trên giường.
Nàng cảm thấy mình sắp bị Lưu Đàn giày vò mất nửa cái mạng rồi.
Đối với ký ức đêm qua, Minh Hoàn chỉ nhớ là nàng đổ một thân mồ hôi, cả người giống như bị ngâm qua nước vậy. Sau đó Lưu Đàn mang nàng tới ôn tuyền rồi lại tiếp tục ở trong ôn tuyền.
Minh Hoàn gõ mép giường. Một thị nữ đi vào: “Vương phi.”
Giọng Minh Hoàn hơi khàn khàn: “Điện hạ đâu rồi?”
Thị nữ nói: “Điện hạ đang bàn việc với mấy vị tướng lĩnh trong thư phòng ạ. Vương phi muốn gặp điện hạ sao ạ? Nô tỳ sẽ đi…”
“Không cần đâu.” Minh Hoàn nhắm mắt lại lần nữa, “Ta nghỉ ngơi thêm một lát.”
Thị nữ lại nói: “Bẩm Vương phi, hôm qua Sở tam công tử của Hiến Châu đã chết rồi ạ.”
Vốn dĩ Minh Hoàn sắp ngủ rồi, nghe thị nữ nói những lời này, nàng lại mở mắt ra: “Chết rồi? Chết thế nào?”
Lúc này, có tiếng bước chân truyền tới, trong giọng nói của Lưu Đàn mang theo ý cười: “Hoàn Hoàn quan tâm tới chuyện này quá nhỉ?”
Minh Hoàn: “…”
Nàng luôn cảm thấy cách nói chuyện của Lưu Đàn có một chút xíu gì đó không thích hợp.
Lưu Đàn liếc thị nữ, nàng ta ngoan ngoãn lui xuống.
Minh Hoàn vén màn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ta chỉ hỏi chút thôi mà. Tam công tử gặp sự cố gì vậy?”
“Tam công tử? Gọi thân thiết thế.” Lưu Đàn nói không mặn không nhạt.
Minh Hoàn nắm tóc, thân thiết chỗ nào chứ?
Minh Hoàn sửa miệng nói: “Em họ gặp chuyện không may gì vậy?”
Lưu Đàn lại càng bất mãn: “Em họ? Bình thường nàng gọi hắn như vậy sao?”
Minh Hoàn vò đầu: “Sở Tinh Trạch là gặp chuyện gì vậy?”
Lưu Đàn nói: “Sao Hoàn Hoàn lại quan tâm tới hắn như thế? Hắn có chết hay không thì liên quan gì tới nàng à?”
Hình như là như vậy. Có điều Minh Hoàn chỉ tò mò hỏi một chút thôi mà.
Minh Hoàn hồi tưởng lại về Sở Tinh Trạch. Mặc dù không có ấn tượng gì tốt, thế nhưng dù sao Sở Tinh Trạch cũng là em họ của Lưu Đàn. Hắn chết rồi, hẳn là Lưu Đàn sẽ đau lòng mới đúng.
Minh Hoàn nói: “Ta biết, chú em họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng điện hạ sẽ không vui, nhưng mà…”
“Người là do ta gϊếŧ.” Lưu Đàn ngồi xuống bên giường. Hắn đưa tay lên sửa lại áo cho Minh Hoàn rồi ôm nàng lên đùi mình, để cho nàng mặt đối mặt nhìn mình.
Minh Hoàn thật không ngờ Lưu Đàn sẽ gϊếŧ Sở Tinh Trạch: “Vì sao? Vì sao điện hạ đột nhiên muốn gϊếŧ hắn?”
“Nàng nói xem?” Lưu Đàn cắn Minh Hoàn một cái thật mạnh, “Tại sao ta lại gϊếŧ hắn, nàng suy nghĩ nguyên nhân cho kỹ đi.”
Lưu Đàn và Sở Tinh Trạch là anh em bà con, quan hệ giữa Hiến Châu và Mục Châu vẫn luôn rất tốt. Theo lý thuyết, hai anh em sẽ không vô duyên vô cớ mà gϊếŧ nhau —
Minh Hoàn nhớ lại một khả năng, nhưng nàng không dám nói.
Minh Hoàn và Sở Tinh Trạch có gặp mặt mấy lần. Nàng sẽ luôn có cảm giác kỳ quái, luôn cảm thấy ánh mắt Sở Tinh Trạch nhìn nàng có phần khiến cho nàng không thoải mái.
Nhưng mà, Lưu Đàn làm thế nào biết được những việc này?
Lưu Đàn nhéo cằm Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn đã nghĩ ra nguyên nhân chưa?”
Minh Hoàn cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Là bởi vì… bởi vì…”
Nàng vẫn cảm thấy không cách nào nói ra khỏi miệng.
Lưu Đàn mỉm cười nói: “Bởi vì hắn có ý khác với nàng.”
Minh Hoàn chợi tái mặt, quả đúng như nàng nghĩ. Nhưng mà, làm sao Lưu Đàn biết được? Lẽ nào Sở Tinh Trạch đã nói ra cái gì rồi?
Lưu Đàn nhìn chăm chú vào mắt Minh Hoàn.
“Hoàn Hoàn có thích hắn không?”
Minh Hoàn lắc đầu. Nàng không thích.
Lưu Đàn nói: “Cho nên ta đã thay Hoàn Hoàn gϊếŧ hắn. Sau này, nếu có gã nào dám dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng — Hoàn Hoàn cứ nói cho ta biết, ta sẽ móc mắt bọn chúng.”
Minh Hoàn không rét mà run.
Với nàng mà nói, việc này thực sự quá mức tàn nhẫn.
Thế nhưng, Lưu Đàn không hề ý thức được điểm này. Hắn chỉ ôm Minh Hoàn vào lòng, ôm nàng vô cùng chặt: “Ta yêu nàng vô cùng. Nàng chỉ thuộc về ta, chỉ có thể được ta nhìn thấy.”
Minh Hoàn từ từ thả lỏng người.
Mặc kệ thế nào, với Minh Hoàn mà nói, Lưu Đàn là chồng nàng.
Có lẽ hành động của Lưu Đàn quá mức tàn nhẫn, thế nhưng, Lưu Đàn sinh ra đã là người đứng trên mọi người. Hắn muốn nắm lòng người trong tay, nắm quyền lực trong tay. Người nắm quyền hành, nếu có lòng dạ đàn bà như Minh Hoàn thì đã định trước là sẽ không đi được xa.
Minh Hoàn thử lý giải Lưu Đàn, thử đứng bên cạnh Lưu Đàn.
Nàng ôm lấy Lưu Đàn: “Điện hạ…”
Bởi vì nàng chủ động ôm ấp, đáy lòng Lưu Đàn tê dại, giọng nói cũng mềm đi mấy phần: “Ừ?”
Minh Hoàn nói: “Ta rất thích điện hạ.”
Lưu Đàn ngẩn ra: “Hoàn Hoàn, nàng nói cái gì?”
Minh Hoàn lắc đầu: “Không có gì.”
Lưu Đàn cụng đầu lên trán nàng: “Có mà. Hoàn Hoàn lặp lại lần nữa đi. Ta muốn nghe.”
Minh Hoàn đẩy hắn một cái, rồi vùi mặt vào trong lòng hắn, không nhìn hắn nữa: “Rất thích điện hạ.”
“Là ai rất thích điện hạ?”
“Minh Hoàn.”
L*иg ngực Lưu Đàn chợt nóng lên. Hắn đợi hai kiếp, kỳ thực chính là đang đợi một câu này của Minh Hoàn: “Có thể nói một lần hoàn chỉnh không?”
Minh Hoàn không chịu ngẩng đầu. Bản thân nàng chính là một người rất hay ngượng. Nàng trầm mặc kín đáo, không tùy tiện nói ra suy nghĩ trong lòng.
Thế nhưng, hôm nay, Minh Hoàn lại nói với Lưu Đàn: “Lưu Đàn, ta thích chàng.”
Minh Hoàn vẫn nhớ như in lần đầu gặp gỡ, trong tay nàng cầm một nhành hoa lê trắng tinh, Lưu Đàn tới bắt chuyện với nàng, dáng người cao lớn khôi ngô, bên môi mang theo nụ cười.
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy người này có ý xấu, tướng mạo đẹp như vậy lại dường như có suy nghĩ mờ ám dành cho nàng. Khi đó Minh Hoàn chỉ muốn bỏ đi nhưng không ngờ, quanh co vòng vèo, nàng vẫn tiến vào vòng tay Lưu Đàn.
Nếu sớm biết rằng Lưu Đàn tốt thế này thì nhất định Minh Hoàn đã phải lòng hắn từ lâu rồi.
Mái tóc đen của nàng hệt như dòng suối xõa trên bờ vai, Lưu Đàn giữ lấy vai nàng.
Từng chuyện cũ từ từ hiện lên trong đầu.
Thực ra hắn đã làm rất nhiều việc sai lầm. Kiếp trước hắn tàn nhẫn lạnh lùng, bắt nạt nàng rất nhiều, cũng làm nàng khóc rất nhiều.
Kiếp trước, từ ngày đầu tiên Minh Hoàn gả cho hắn thì hình như đã không ngừng rơi nước mắt. Nàng luôn bị hắn bắt nạt mà khóc, sẽ luôn không vui.
Kiếp trước Lưu Đàn chết đi, mặc kệ cuộc sống có bao nhiêu gian khổ, Minh Hoàn cũng không hề khóc. Phần lớn nước mắt của nàng đã dành cả cho Lưu Đàn rồi.
Lưu Đàn bắt nạt nàng, đe dọa nàng, uy hϊếp nàng, cho tới bây giờ, thứ hắn muốn nhất, thực ra cũng không phải là thân thể nàng. Thứ hắn muốn là chân tình của nàng, tình yêu của nàng.
Khi đó, hắn có hăng hái ngút trời, có quyền, có thế, có dã tâm tranh giành thiên hạ, hắn có thể xây cho Minh Hoàn lầu cao, kiến tạo cho nàng điện vàng, cho nàng cuộc sống xa hoa, xiêm áo lộng lẫy. Hắn không muốn cơ thϊếp thành đàn, hắn chỉ cần một mình nàng thôi.
Giờ đây, Lưu Đàn mới hiểu được, chân tình cần phải dùng chân tình đổi lấy, mà không phải là đe dọa hay cưỡng bức.
Nàng quá đơn giản, là hắn đã nghĩ quá phức tạp.
Lưu Đàn nghiêng đầu, trằn trọc hôn Minh Hoàn, lông mi của nàng thật dài khẽ run run, trên gò má hiện lên sắc đỏ hây hây.