Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 49: Tôi không đáng yêu chút nào hết

Tinh Vân đã di chuyển xuyên tinh tế suốt một ngày.

Đối với Tống Kiêu mà nói nó cực kỳ nhàm chán, bởi vì chiếc tinh hạm này không có một hạng mục giải trí nào cả. Oz đã đến khoang điều khiển, Tống Kiêu đến một người để làm phiền cũng không có.

_ Thật không hỗ là tinh hạm của Oz.

Thật giống với con người anh ta.

An tĩnh, yên bình.

Tống Kiêu muốn tạo ra một âm thanh nào đó, nhưng đến cả đập tay vào vách tường cũng không phát ra thanh âm nào.

Đây giống như một mê cung to lớn, Tống Kiêu không biết con đường dưới chân sẽ dẫn cậu đi đến đâu.

Mãi sau đó, cậu nghe được tiếng cười đùa.

Đi tới trước một cánh cửa, mở nó ra, Tống Kiêu ghé đầu vào dò xét, thấy rất nhiều người mặc đồng phục tinh hạm đang quây quần một chỗ chơi trò chơi.

Tống Kiêu liếc mắt liền nhìn thấy tài công của Oz.

Mái tóc quăn màu rám nắng, khóe miệng khi cười rộ lên tạo ra lúm đồng tiền, thế nhưng không hề hiện vẻ trẻ con, đối lập với sống mũi cao của hắn, rồi đến vầng trán, có vẻ tri thức và tao nhã.

Đối phương nghiêng mặt sang, nhìn thấy Tống Kiêu liền lộ ra nụ cười thích thú:

_ Ôi chao! Đây không phải là Tống Kiêu sao? Nhìn xa thì không thấy rõ, nhìn gần mới thấy thật đáng yêu!

Bị người khen “đáng yêu”, Tống Kiêu nghĩ đây là chuyện từ mười năm trước…

Những người khác vô cùng nhiệt tình vẫy tay với Tống Kiêu.

_ Đến đây chơi chung nào.

Tống Kiêu không rụt rè chút nào, lộp cộp đi tới chỗ bọn họ, khoanh chân ngồi xuống đất.

Sau đó một đống người tiến lên, vừa bóp má cậu, vừa xoa đầu cậu.

_ Ôi, sao thằng bé này lại đáng yêu như vậy?

_ Tóc thật mềm nha!

_ Chao,… cười với chú một cái nào!

Tống Kiêu nhắm mắt lại, chợt nhớ tới Tiểu Nhung Mao nhà Lục Khắc… Hiện tại cậu đã hiểu được cảm giác của Tiểu Nhung Mao, thật không hiểu nổi Tống Kiêu cậu đáng yêu ở chỗ nào? Hơn nữa những người kia lại xưng “chú”, bọn họ cũng không lớn hơn cậu mấy tuổi mà?

Phiền muốn chết, thật không hiểu làm sao Tiểu Nhung Mao có thể yên ổn nằm trong lòng Lục phu nhân “hưởng thụ” những điều này!

Vị tài công kia chống cằm, híp mắt nhìn Tống Kiêu bị đám người quái dị này xem thành món đồ chơi mới.

Tống Kiêu sắp nổi đóa, cái gì mà “đáng yêu” chứ, mắt mấy người bị đui hết rồi sao?

Tôi đâu có đáng yêu!

Tôi rõ ràng là “Anh tuấn tiêu sái đẹp trai bức người” nhé!

_ Cậu ta rất được ngài Oz thích, mấy người xác định cứ xoa bóp cậu ta như thế, sẽ không bị ngài Oz… – Tài công làm động tác cắt cổ.

Tất cả mọi người cứng lại, lui về chỗ cũ.

Tống Kiêu rốt cục yên tĩnh.

_ Xin chào, tôi là Fanser, hiện tại đảm nhiệm vị trí tài công của Tinh Vân.

Fanser vươn tay với Tống Kiêu, cậu chỉ chụp nhẹ lên đầu ngón tay của hắn.

_ Hm, tôi là ai mọi người đều biết rồi, tôi sẽ không giới thiệu bản thân nữa! Mọi người đang chơi gì thế?

_ Đang đánh cược đấy! – Fanser chỉ vào chiếc l*иg thủy tinh bị mọi người vây quanh.

Tống Kiêu lúc này mới phát hiện bên trong l*иg thủy tinh là một thế giới thu nhỏ. Có núi, có rừng, có sông.

Còn có một loại côn trùng bay màu vàng Tống Kiêu chưa từng thấy bao giờ.

Tốc độ vỗ cánh của chúng nó, nhanh đến độ Tống Kiêu không nhìn rõ.

_ Biết bọn nó là gì không? – Fanser giương cằm hỏi.

_ Sâu. – Tống Kiêu trả lời.

Mọi người đều nở nụ cười.

_ Đứa bé này thật đáng yêu!

Đáng yêu ở chỗ nào hả!

Tống Kiêu bực tức trừng lại.

Tuy rằng nếu so tuổi của cậu với những Arthur già dặn trước mắt, quả thực chỉ là một đứa bé.

_ Được rồi, tôi có nói tên mấy con sâu này chắc cậu cũng không có hứng thú nhớ kỹ đâu. Bắt đầu từ đỉnh núi, sẽ có mười hai con bay ra ngoài, mỗi con sâu đều có một cấp bậc. Trên chân chúng nó được cài dụng cụ đặc biệt, sẽ ảnh hưởng đến não của bọn chúng, khiến chúng bay theo lộ tuyến chúng ta đã thiết lập. Tất cả sẽ bay qua dãy núi, rừng rậm, còn cả… biển…

_ Chỉ là một bát nước cũng được gọi là “biển”? – Tống Kiêu nghiêng đầu hỏi.

Fanser trực tiếp duỗi tay, vỗ vào đầu Tống Kiêu:

_ Đừng tưởng được Oz Fawn cưng chiều là có thể ngắt lời của tôi.

Tống Kiêu xoa đầu nghi ngờ nhìn về phía Fanser, Oz cưng chiều cậu? Con mắt nào của hắn ta nhìn thấy thế?

_ Khi chúng nó bay qua biển, tiến vào hang đá này thì chuyến bay của chúng hoàn thành. Con sâu của người nào bay vào hang đầu tiên, thì người đó thắng cuộc. – Trong mắt Fanser mang theo ý cười xấu xa.

Tống Kiêu bỗng nhiên hiểu ra cuộc đánh cược này không chỉ đơn giản là “Côn trùng thi bay”.

_ Phần thưởng cho người chiến thắng là gì?

_ Hm, người thắng cuộc có thể yêu cầu người thua thỏa mãn một nguyện vọng của mình. … Ví dụ như ông chú vừa xoa đầu cậu này… Cậu có thể bày tỏ cậu muốn đạp lên tờ rym của ổng.

Tống Kiêu hơi hé miệng, không nói gì nhìn Fanser.

Ông chú bật người nói:

_ Có đạp cũng vô ích nhé! Tôi không cảm thấy đau đâu!

Tống Kiêu mở to hai mắt, lộ ra biểu tình thất vọng:

_ Hóa ra Arthur bị dập trứng sẽ không đau à!

_ Sao cơ? – Fanser nghiêng đầu.

_ Không… Không có gì...

Không nghĩ tới câu hỏi mình muốn Oz trả lời ngày trước lại được giải đáp ở đây.

_ Tốt! Hiện tại bắt đầu đặt cược thôi!

Mọi người đều hô lên.

Mặt của Tống Kiêu dán lên l*иg thủy tinh, cậu muốn nhìn những con côn trùng này thật rõ.

Mấy con sâu này có gì khác nhau hả? Làm sao mà phân biệt được từ số 1 đến 12!

_ Tống Kiêu, đến cậu rồi, muốn cược con nào? – Fanser ghé đầu về phía cậu.

_ Tôi quyết định! Tôi chọn số 1!

Dù sao thì nhìn con nào cũng như nhau!

_ Haizz, được rồi. – Fanser thở dài.

_ Sao anh lại có vẻ mặt thất vọng vậy chứ? – Tống Kiêu nghiêng đầu.

_ Tôi nghĩ cậu sẽ chọn số 10 chứ.

_ Vì sao? – Tống Kiêu ngoẹo đầu, mà những người khác lại lộ ra nụ cười quái dị.

_ Không có gì! – Fanser nhướng mày, vỗ tay một cái, – Bây giờ, trò chơi bắt đầu!

Đám người kia bỗng nhiên an tĩnh lại, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm l*иg thủy tinh.

Côn trùng bay ra khỏi cửa, thời điểm bay đến dãy núi, toàn bộ cát bỗng dưng cuốn lên, toàn bộ giống như một hồi bão cát hỗn loạn.

Fanser ngồi xuống bên cạnh Tống Kiêu.

_ Trận cá cược này, mọi người có thể sử dụng năng lực của mình lên tất cả những vật bên trong thủy tinh trừ mấy con sâu ra, mục đích là ngăn cản bọn sâu bay về đích. Thế nhưng phải tuân thủ hai quy tắc.

_ Là gì thế? – Tống Kiêu nghĩ trò chơi này vô cùng thú vị.

_ Thứ nhất, chúng ta không thể trực tiếp sử dụng năng lực của mình lên người con sâu.

_ Đây là đương nhiên! Nếu như dùng trên người chúng nó thì chẳng còn ý nghĩa!

_ Thứ hai, dù chúng ta sử dụng lực lượng như thế nào, cũng chỉ để ngăn cản côn trùng, chứ không phải gϊếŧ chúng nó.

Lúc này, Tống Kiêu nhìn về phía nhóm Arthur đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt cũng trở nên khác trước.

Tống Kiêu đã biết mình là một Arthur, cũng cảm thụ qua năng lực Thuấn di khi rời khỏi cơ thể khó khống chế cỡ nào.

Mà những Arthur này, lại khống chế năng lực của mình vô cùng tài tình và chính xác.

_ Còn anh thì sao? – Tống Kiêu chỉ chỉ vào l*иg thủy tinh, ý là anh không muốn thắng sao?

Fanser cười cười, hơi nghiêng về phía Tống Kiêu, gần như là ghé vào lỗ tai cậu nói:

_ Này, khi hôn môi Oz Fawn, cậu có cảm giác gì?

Tống Kiêu ngẩn người, sao Fanser lại biết? Lẽ nào thời điểm cậu và Oz cùng ngắm mưa sao, Fanser trốn trên luân hạm nhìn?

_ Cái này… – Tống Kiêu cũng học bộ dáng của đối phương ghé sát đầu vào nói – Chẳng phải anh thử một lần là biết sao?

Fanser bỗng nhiên dùng sức xoa đầu Tống Kiêu:

_ Nhóc này giỏi đấy!

Lúc này, đàn côn trùng thoát khỏi “bão cát” bay vào trong rừng.

Cơn ác mộng của bọn chúng cũng không dừng lại ở đây.

Cành lá trong rừng vung lên, cứ như quần ma loạn vũ (lũ quỷ múa loạn), mấy côn trùng bị chụp lấy, không thể tiến lên.

Nhiều người đồng loạt sử dụng lực lượng lên khu rừng như vậy, dù đối thủ cần ngăn cản là côn trùng, vẫn có vài Arthur bắt đầu đổ mồ hôi.

_ Rất ngây thơ nhỉ? Bọn họ đều là các tài công tinh anh lái tinh hạm, lại sử dụng năng lực của mình lên việc này. – Fanser cười nói.

_ Côn trùng của anh đâu?

_ Tôi và cậu cùng cược một con. – Fanser huých vai Tống Kiêu – Như vậy, phần thắng của cậu mới lớn hơn được!

Tống Kiêu giờ mới hiểu được, đừng xem Fanser đang ung dung như vậy, thật ra hắn đang thầm phát lực trong bóng tối.

Hơn nữa, hắn có thể là người có khả năng chiến thắng nhất.

Lúc này, lại có ba bốn côn trùng xuyên qua rừng cây, bay về phía biển.

Tức thì, vừa gặp sóng gió vừa gặp mưa, Tống Kiêu cảm thấy thông cảm cho mấy con côn trùng này.

Cuối cùng chỉ còn hai côn trùng thoát khỏi vòng vây.

Rốt cuộc con nào sẽ về đích trước đây?

Tất cả mọi người mở to hai mắt chờ kết quả cuối cùng.

Fanser chống cằm cười cười, có một con côn trùng xoay mạnh trong không khí bay xuống dưới, xông vào trong hang đá.

_ Có lầm hay không! Fanser lại thắng! Thật không thú vị chút nào!

_ Nói đi, Fanser, lần này lại muốn bọn tôi làm gì? Uống sạch rượu dự trữ trên tinh hạm! Hay là…

_ Tôi sẽ không uống sạch rượu trên tinh hạm nữa! Lần trước suýt thì no chết!

Fanser cười ôm lấy vai Tống Kiêu:

_ Quên đi, ngày hôm nay buông tha cho mấy người! Trừ tôi ra, Tống Kiêu cũng cược con số 1! Cho nên mấy người nợ cậu ta một nguyện vọng!

_ Được rồi! Tống Kiêu! Cậu có nguyện vọng gì nào?

Được nhiều ánh mắt nhìn như vậy, Tống Kiêu có chút không biết làm thế nào. Bọn họ đều là Arthur, mà những Arthur này sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của mình?

_ Yên tâm đi, tuy bọn họ nhìn qua rất não tàn, nhưng đã nói là làm! – Fanser cười nói.

_ Tôi... Tạm thời chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ xong lại nói!

Nếu như các người thật sự đã nói là làm, làm sao tôi có thể nói ra mấy nguyện vọng trẻ con chứ?

_ Ok! Chờ cậu nghĩ tốt rồi nói tiếp! Mọi người đi ăn trưa thôi!

Đoàn người đi ra khỏi phòng.

Fanser vẫn nắm lấy bả vai Tống Kiêu, vẻ mặt hứng thú nhìn cậu.

_ Này, nghe nói cậu rất thích ăn Kourou!

_ Hm? Trước đây rất thích ăn... Hiện tại không còn nữa…

Bởi vì nó sẽ làm cậu nhớ tới hình ảnh bị Tulio bóp nát đầu đó.

_ Ô, thật đáng tiếc! Gần Warm Wind có một hành tinh nhỏ, gọi là Ái Nhượng, chuyên dùng để trồng Kourou. Hằng năm, những quả Kourou tươi nhất, ngon lành nhất đều được vận chuyển đến góc vuông thứ sáu.

_ Ơ! Góc vuông thứ sáu không có chỗ trồng Kourou sao?

_ Dĩ nhiên là không! Thành phần khí quyển và thổ nhưỡng của Ái Nhượng rất đặc biệt, hơn nữa nguồn nước của hành tinh kia không bị ô nhiễm, Kourou sinh trưởng tại đây, dù không có bất cứ bàn tay nào can thiệp, vẫn sẽ tươi ngọt nhiều nước.

_ Wao! Thế nhưng vận chuyển Kourou đến góc vuông thứ sáu để bán… Phí tổn vận chuyển rất cao, có thể kiếm lại vốn hả?

Tống Kiêu nghĩ thầm, thế này thì Kourou phải đắt lắm! Chắc cũng chỉ có cấp bậc lĩnh chủ như Sở Phong hưởng thụ được!

_ Không phải, Ái Nhượng thuộc về Oz. Cậu nghĩ ngài ấy thiếu tiền xài sao? – Fanser nhíu mày.

Tống Kiêu thở dài, không hổ là Oz, với năng lực và gia thế của hắn, quả thật có rất nhiều vốn liếng riêng.

_ Thật ra đại diện gia tộc Fawn đến tham dự tiệc sinh nhật của Sở Phong vốn là chị gái Joanna của Oz. Là Oz chủ động đề nghị muốn đi, đây là chuyện hiếm có.

_ Thiệt hả?

Tống Kiêu khó có thể tưởng tượng Oz sẽ chủ động yêu cầu làm chuyện gì.

_ Ừa. Tuy rằng năng lực của Oz rất tuyệt, là người làm mưa làm gió khắp Warm Wind, thế nhưng thủ tướng đại nhân vẫn không an tâm về ngài ấy. Dù sao từ lúc Tống Nhiên biến mất, khả năng phòng thủ của góc vuông thứ sáu bị giảm đi, hơn nữa Sở Phong lại kiêng kị Tống Phái Lưu, cố ý để Tống tiên sinh rời xa thủ đô, điều này khiến lực lượng quân sự càng thêm giảm sút. Cho nên góc vuông thứ sáu trở thành mục tiêu mà các thế lực mơ ước. Oz làm người thừa kế gia tộc Fawn, đi tới nơi tình hình chính trị bất ổn này rất nguy hiểm.

_ Thế tại sao anh ta lại đến góc vuông thứ sáu?

Fanser ngẩn người:

_ Cậu không biết?

_ Có phải là anh hai tôi mời tới không nhỉ?

Bởi vì gia tộc Fawn là đồng minh duy nhất Tống Phái Lưu tín nhiệm.

Fanser thở dài một hơi, đè lại hai mắt của mình, nói:

_ Quên đi.

_ Anh và Oz nhìn qua rất thân nhỉ?

_ Bọn tôi học cùng trường. Tôi là đàn anh của ngài ấy. Thực ra nếu lần này tôi cùng Oz đến góc vuông thứ sáu, Phong vương Tulio sẽ không có cơ hội lớn lối như vậy.

Hóa ra còn hơn cả Bard, Tarz và Dyan, Fanser mới là tâm phúc của Oz.

_ Fanser, tôi có thể nhờ anh một chuyện không?

_ Tôi muốn biết thông tin của một người. Tên cậu ấy là Cevil Haffris, là…

_ Gia tộc ngoại giao Haffris ấy hả?

_ Đúng vậy. Cevil là bạn học của tôi. Tôi muốn biết cậu ấy đã bình yên rời khỏi thủ đô chưa.

Fanser dừng bước, vẻ mặt sâu xa, ánh mắt của hắn xẹt qua vai Tống Kiêu, nhìn người đang đứng sau cậu.

Tống Kiêu xoay người lại, phát hiện Oz đang đứng sau lưng mình.

Không phải người này đến khoang điều khiển rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Anh ta có thể đừng không có chút dấu hiệu nào mà xuất hiện sau lưng người khác không?

_ A, Oz, ngài giúp Tống Kiêu xác nhận xem nhà Haffris có rút khỏi đó an toàn hay không nhé. Tôi đi ăn cơm đây!

Fanser phất phất tay, cứ thế ném Tống Kiêu cho Oz.

Đừng mà! Oz Fawn nửa ngày không nói nổi một cậu, cậu sẽ bị bức chết mất!

Nhìn đoàn người đi xa, Tống Kiêu cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

_ Cậu muốn biết cái gì? – Oz nghiêng người, ôm cánh tay dựa vào tường.

Đây là lần đầu tiên Tống Kiêu thấy anh ta bày ra tư thái thoải mái như vậy.

_ Tôi muốn biết...

Không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn vào mắt Oz, là cậu không có cách nào nói ra những thứ khác nữa.

_ Cậu muốn biết Cevil Haffris có an toàn không?

_ Ừ, đúng vậy! Nhà Haffris cũng coi như là đồng sự của nhà Fawn, đúng không!

_ Đồng sự, không có nghĩa là lập trường của cả hai đều thống nhất. Biết đâu ở góc vuông thứ mười, hai gia tộc lại là tử địch? – Trong giọng nói của Oz mang theo ý tứ lạnh lẽo.

Lẽ nào đây mới là nguyên nhân ở tiệc sinh nhật của Sở Phong, Oz lạnh lùng với Cevil?

_ Quên đi.

_ Chín mươi chín phần trăm quý tộc đều bình an rời khỏi thủ đô. Với thực lực của nhà Haffris, cũng không đến mức nằm trong số một phần trăm. Còn dân thường, chỉ có bảy mươi phần trăm được sơ tán.

Cõi lòng Tống Kiêu vốn đang hân hoan vì Cevil bình an trong nháy mắt lạnh giá.

Có thể đạt đến bảy mươi phần trăm... Đã không tệ rồi.

_ Cậu thực sự rất thích Cevil. Cậu sẽ áy náy nếu giấu diếm cậu ta điều gì, sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho Cevil, dù có bị cậu ta đánh bầm dập cậu vẫn không nhịn được nhớ tới Cevil. Cho dù hiện tại, so với những cái khác, cậu mới thật sự là sống sót sau tai nạn, cậu còn có tâm trạng để ý đến Cevil?

Oz cách cậu vài bước, nhưng Tống Kiêu lại có cảm giác anh đang sát bên cạnh mình.

_ Tôi và cậu ấy là bạn học nhiều năm…

Ôi! Cậu cần gì phải giải thích chứ!

Tống Kiêu bỗng nhiên có xúc động muốn cào đầu mình.

_ Cevil Haffris quả thực rất đẹp. Từ nhỏ cậu đã thích những thứ đẹp đẽ.

Nói xong, Oz liền xoay người rời đi.

_ Này! Anh không ăn cơm trưa hả?

_ Đi theo tôi.

Tống Kiêu thở dài, được rồi, nơi này là địa bàn của anh, sau này tôi sẽ được gửi nuôi ở nhà anh, anh nói cái gì cũng phải nghe theo!

Hai người về tới phòng của Oz, thức ăn được chuẩn bị sẵn rất đơn giản.

Giữa căn phòng trống rỗng đặt một bàn ăn dành cho hai người, Tống Kiêu bỗng có loại cảm giác đơn độc giữa vũ trụ.

Oz ngồi trước bàn ăn, từng hành động đưa tay nhấc chân đều toát ra phong thái quý tộc. So sánh với anh, Tống Kiêu thấy mình đúng là thuộc phái dã thú.

Tống Kiêu chọc chọc đồ ăn trong đĩa, nghĩ thầm trong lòng Oz, thức ăn ngon hay không ngon nhất định chẳng quan trọng.

_ Hàm lượng dinh dưỡng của món ăn trong đĩa cậu nhiều gấp ba thủ đô. Sinh hoạt trên tinh hạm tiêu hao năng lượng nhiều hơn sinh hoạt ở thủ đô. Hệ thống trọng lực trong tinh hạm ảnh hưởng đến cơ thể người.

_ Hm, biết rồi!

Tống Kiêu xúc một miếng, rất mất hình tượng cắn một cái.

Ngoài dự đoán, cái bánh thoạt nhìn bình thường không có gì lạ này lại có tính co giãn, hương vị cũng không tệ.

Tống Kiêu hai ba miếng đã ăn hết nó.

Vẫn chưa cảm thấy no, nhưng cậu chỉ có thể nhịn.

Ai ngờ Oz ở đối diện lại đẩy suất ăn của mình đến trước mặt Tống Kiêu.

Tống Kiêu không chút khách khí tiếp tục ăn.

_ Cậu thích Cevil ở điểm nào?

Giọng nói của Oz vang lên, Tống Kiêu nghẹn họng, may mắn kịp che kín miệng lại, nếu không cậu đã phun thức ăn văng tung tóe rồi.

Vì sao lại trở về đề tài này chứ?

Không thể thoải mái ăn ăn uống uống sao?

_ Chẳng phải anh đã nói còn gì? Cậu ấy rất đẹp!

Cho dù đứng trong nhiều Arthur tướng mạo tuấn mỹ như vậy, cậu ấy cũng nổi bật nhất!

Thích người đẹp thì có gì sai chứ?

Arthur trưởng thành đẹp mắt không phải để hấp dẫn người mình thích sao?

_ Ở Warm Wind có rất nhiều Arthur lớn lên đẹp mắt, cậu sẽ thích từng ấy người sao?

_ Hả? – Tống Kiêu phát hiện mình không thể đuổi kịp suy nghĩ Oz – Tôi muốn nói là “sẽ”, anh định làm gì đây?

Anh có thể khiến những người lớn lên đẹp mắt bị biến dạng?

Hay là chọt mù hai con mắt của tôi?

_ Theo ý của Tống tiên sinh, cậu cùng tôi đến Warm Wind, là để cậu có thể tiếp thu sự giáo dục tốt nhất.

Lại phải đi học hả? Cậu lại phải dậy sớm mỗi ngày sao?

Tống Kiêu cảm thấy cực kỳ buồn phiền.

_ Tôi vốn định để cậu học cùng trường mình. Nhưng nếu cậu không có sức đề kháng với các Arthur bề ngoài đẹp đẽ, tôi sẽ mời gia sư riêng cho cậu.

_ Cái gì? Mời gia sư? Tôi không muốn! Mỗi ngày đều bị giam trong nhà sao!

Tống Kiêu bùng nổ.

Tuy rằng khi đi học cậu không nghiêm túc nghe giảng, nhưng ít ra còn có thiếu niên đẹp như Cevil để thưởng thức!

Nếu mời gia sư, sẽ bị gia sư nhìn chăm chú, không thể lơ đãng!

_ Vậy thì nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi, cậu sẽ thích những Arthur bề ngoài đẹp đẽ này?

Thanh âm của Oz vững vàng và lạnh lẽo, điều này khiến Tống Kiêu xác định anh không nói giỡn. Mà quan trọng là, Oz có bao giờ nói đùa đâu!

_ Lớp học trước kia của tôi, tất cả mọi người lớn lên rất dễ nhìn! Chỉ có tôi là khó nhìn! Hơn nữa tôi… Tống Kiêu tôi tuyệt đối không hoa tâm! Tôi chỉ thích một mình Cevil mà thôi!

_ Hm, chỉ thích mỗi Cevil sao?

Thời điểm Oz nói tên Cevil, có cảm giác áp bách như phải nghiền nát đối phương.

Tống Kiêu nuốt nước miếng, cậu cảm thấy mình phải giải thích rõ ràng cho Oz.

_ Oz, hành tinh tôi ở khi còn nhỏ đã không còn. Những người làm việc ở Tống gia, những người chăm sóc tôi, tôi thậm chí không thể xác định bọn họ có còn sống hay không. Tôi không còn nhà, không có bạn bè, tôi rất biết ơn anh đưa tôi đến Warm Wind… Thế nhưng tôi muốn được sinh hoạt như người bình thường!

_ Vậy cậu muốn tiếp nhận giáo dục như thế nào?

_ Hả?

Đề tài của Oz cũng thay đổi quá nhanh đi?

_ Cậu là một Arthur, nhưng cậu hoàn toàn không biết điều khiển năng lực của mình. Cậu dự định đến lớp của những người bình thường học các tri thức cậu đã biết, hay là cùng lớp với Arthur?

Tống Kiêu cúi đầu, lâm vào trầm tư.

Thành thật mà nói, cậu đã trải qua cảm giác không sung sướиɠ khi có bạn cùng lớp là Arthur.

_ Toàn bộ tinh tế, ai chẳng biết em trai của Tống Nhiên là một người thường chứ? Làm người bình thường, tôi sẽ an toàn hơn đúng không? Như vậy mới có thể khiến những kẻ khác thả lỏng cảnh giác với tôi, coi tôi là “tài nguyên” chứ không phải mối uy hϊếp. Cho nên tôi chọn tiếp tục cuộc sống của một người bình thường, đến khi tôi có thể điều khiển năng lực của mình, đồng thời bảo vệ tốt bản thân.

_ Được. Chờ về tới nhà Fawn, cậu sẽ từ từ học cách điều khiển năng lực của mình.

_ Thế nhưng ở trước đó, tôi có thể bỗng nhiên…

Bỗng nhiên mất khống chế, tổn thương những người bên cạnh mình.

_ Đưa tay cho tôi.

= Hết chương 49 =

Âm thầm bên em ಥ_ಥ

Tội. =/////////=