Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 45: Chúng ta bỏ trốn đi

_ Thiệu Trầm, Tống Phái Lưu ở đâu?

_ Tống tiên sinh à? Ở trên sân thượng ấy. Cậu chủ nhỏ, bộ dáng hiện tại của em, là định nổi cáu với Tống tiên sinh sao?

_ Tôi không tìm anh ta để nổi cáu! Tôi có chuyện muốn hỏi ảnh!

Thiệu Trầm nhíu mày, chậm rãi ngẩng mặt nhìn bóng lưng Tống Kiêu, đáy mắt âm u.

Tống Kiêu đi lên sân thượng, bây giờ đã gần giữa trưa.

Tia nắng sáng ngời và dịu dàng chạy trên gò má Tống Phái Lưu, cậu dừng chân lại.

Tám năm, đối với Arthur mà nói không phải là thời gian dài, thế nhưng Tống Phái Lưu hiện tại so với thiếu niên tuấn tú đi cạnh Tống Nhiên năm xưa, đã trở nên tang thương hơn nhiều.

_ Làm sao vậy? Gì mà khẩn cấp chạy lên đây thế?

Tống Phái Lưu cười nhạt một tiếng, nhìn về phía cậu.

_Tống Nhiên nói em là Hỏa chủng cuối cùng của Tống gia, anh cũng nói vậy, tại vì sao?

Tống Phái Lưu nhắm mắt lại, thở dài:

_ Anh không nghĩ em xem xong đoạn video kia nhanh như vậy.

_ Xin trả lời em đi. – Tống Kiêu nắm chặt tay.

_ Cha mẹ của em qua đời trong trận loạn lạc mười hai năm trước.

_ Em biết, bọn họ cũng bị tập đoàn sát thủ ám sát.

_ Tống Nhiên cũng đi mất. – Giọng nói của Tống Phái Lưu rất chậm – Tống gia chỉ còn có em.

_ Cho nên?

_ Cho nên em là Hỏa chủng cuối cùng của Tống gia.

Tống Kiêu tiến lên, muốn nhìn thật rõ vẻ mặt của Tống Phái Lưu.

_ Hỏa chủng phải là Arthur!

_ Cho nên em là Arthur. Vì sao trông em lại kinh ngạc như vậy? Cha mẹ của em là Arthur, anh cả em là Arthur, sao em có thể không phải là Arthur? Đây là quy luật tự nhiên rồi.

_ Không phải… Không phải em bị đột biến gen sao?

_ Là do vi rút Tước Điểu. Khi em ra đời, cha và mẹ phát hiện năng lực của em nên đã tiêm nó vào người em. Năm em tám tuổi, vi rút mất hiệu lực, em thiếu chút nữa đã phân giải toàn bộ Sao Song Tử, mọi người phải tiêm Tước Điểu cho em một lần nữa.

_ Tinh hạm Sao Song Tử?

_ Đúng vậy.

Tống Kiêu chợt nhớ tới, Oz từng nhắc qua Sao Song Tử.

_ Vi rút khiến trí nhớ của em bị giảm xuống, cho nên những chuyện xảy ra trước năm tám tuổi em không thể nhớ rõ.

_ Em… Lúc nhỏ em đã gặp Oz Fawn đúng không?

_ Đúng vậy. Khi em năm tuổi, tinh hệ Mạn Ninh của góc vuông thứ mười xảy ra bạo loạn, Tống Nhiên lúc ấy đang lái Sao Song tử đến ngoại giao với góc vuông thứ mười. Anh ấy nhận được đề nghị của gia tộc Fawn, đến tinh hệ Mạn Ninh cứu hai mẹ con Oz đang ở đó. Sau việc ấy, Oz trở thành học sinh của Tống Nhiên. Mà các em cùng sống ở Sao Song Tử hai năm.

Tống Kiêu loạng choạng, vô ý thức lấy tay chạm vào ngực mình.

_ Em vẫn đeo một quả tinh hạch, là vật phẩm đạt được khi cả ba người đến góc vuông thứ nhất khám phá tinh hạm cổ đại.

Cho nên những điều trong giấc mơ… Đều là thực tế từng xảy ra.

Chỉ là cậu không nhớ rõ.

_ Bây giờ em đã biết chân tướng sự việc, cho nên anh muốn nói với em một điều… Một điều anh đã suy nghĩ rất lâu.

_ Là gì?

_ Anh nghĩ phải giao em cho Oz, để em tiếp tục lớn lên trong sự che chở của gia tộc Fawn.

Tống Kiêu dùng ánh mắt khó tin nhìn Tống Phái Lưu, cậu vừa định xoay người chạy đi, cơ thể lại bị khống chế đi về hướng đối phương, sau một giây cậu bị Tống Phái Lưu ôm vào lòng.

_ Đứa ngốc, làm sao anh nỡ giao em cho người khác chứ? Em có mái tóc mềm mại như anh ấy, có đôi mắt tương tự, ngay cả dáng vẻ khi nói chuyện cũng giống đến như vậy. Em là người thân thiết với anh ấy nhất trên thế giới này, làm sao anh nỡ giao em ra?

Giọng nói của Tống Phái Lưu đượm chút run run.

Trái tim Tống Kiêu cũng nhói lại. Cậu chưa bao giờ thực sự hiểu Tống Phái Lưu, cũng chưa bao giờ cảm nhận lấy một lần tâm trạng của Tống Phái Lưu mỗi khi nhìn mình. Y sẽ nhớ đến Tống Nhiên, sẽ âm thầm hổ thẹn, sẽ cảm thấy rất đau.

Tống Kiêu đưa cánh tay lên, ôm lấy y.

_ Hiện tại góc vuông thứ sáu không còn là bến an toàn nữa. Sở Phong có rất nhiều dã tâm, nhưng lại không có thực lực. Một ngày nào đó ông ta sẽ bị lợi ích làm mê muội tâm can, lấy em làm vật trao đổi với các góc vuông khác. Có thể là gia tộc Simon của góc vuông thứ năm, hoặc là các thế lực, thậm chí có thể là Tulio! Anh không muốn em trở thành vật hy sinh của quyền lực. Thế nhưng giờ đây Tống gia không còn như lúc có Tống Nhiên, chúng ta không còn là gia tộc đứng đầu nữa! Nếu như sau này em sẽ bị Sở Phong giao vào tay kẻ khác, anh tình nguyện giao em cho người mà Tống gia và anh tin tưởng. Mục đích Oz Fawn đến góc vuông thứ sáu lần này, không phải để bảo trì quan hệ hữu nghị gì với Sở Phong, mà là đến thỉnh cầu anh, để mang em đi.

_ Bởi vì anh ta là học sinh của Tống Nhiên nên anh tin tưởng sao?

_ Bởi vì gia tộc Fawn có thực lực để đối đầu với Sở Phong, Tulio và các thế lực khác. Bởi vì khi cả hai còn là trẻ con, Oz suýt đã bị em phân giải, nhưng cậu ta vẫn không sợ hãi, vẫn đối xử với em như trước.

_ Em không muốn đến nhà Fawn… Đây là nhà của em… Oz lạnh lùng lắm, rất đáng ghét. – Tống Kiêu buồn buồn nói.

_ Một người có thái độ gì với em, không thể xét qua giọng điệu hắn khi nói chuyện với mình, cũng không thể xét qua những chuyện kinh thiên động địa hắn gây ra cho em.

Tống Kiêu nhớ lại đêm qua, thời điểm cậu không khống chế được bản thân, Oz vẫn ở bên cạnh mình.

_ Quân đoàn Ảnh Tử của góc vuông thứ chín vẫn thường xuyên hoạt động ở biên giới góc vuông chúng ta, bọn họ là đối thủ cũ của Tống Nhiên. Sở Phong đặt toàn bộ tâm tư vào việc trao đổi lợi ích với các góc vuông khác, hoàn toàn quên mất việc phòng thủ biên giới. Không bao lâu nữa, quân đoàn Ảnh Tử sẽ tiến vào góc vuông thứ sáu. Trước khi các nguy cơ này ập đến, anh muốn em có thể đến một địa phương khác an toàn hơn.

_ Anh có đi cùng em không?

_ Tống gia là bạn cũ của gia tộc Fawn. Đến đó, anh sẽ có rất nhiều thời gian nhàn rỗi dạy em cách sử dụng năng lực của mình.

Tống Kiêu gật đầu.

_ Cảm ơn anh hai.

Tống Phái Lưu ngẩn người, lập tức nở nụ cười, một tay kẹp chặt Tống Kiêu vào ngực mình:

_ Tống Nhiên nói em rất giỏi nịnh nọt, xem ra là sự thật.

Một giây kia, Tống Kiêu rốt cuộc biết được, Tống Phái Lưu khát vọng hai tiếng “anh hai” này của cậu như thế nào.

Bọn họ trò chuyện rất lâu trên sân thượng, Tống Kiêu giờ mới hiểu Tống Phái Lưu tính toán rất chu toàn cho tương lai của cậu.

Cậu trở lại phòng của Tống Nhiên, Oz yên tĩnh ngồi trên salon, xem tài liệu thuộc hạ chuyển tới.

Khi anh nghe thấy bước chân của Tống Kiêu thì chậm rãi ngẩng đầu lên:

_ Cảm xúc của cậu ổn định rồi.

_ Ổn định? Sao mà được? – Tống Kiêu ôm đầu ngồi cạnh Oz – Ngày hôm qua, tôi còn cảm giác mình là một người thường, không thể lái tinh hạm đi tìm Tống Nhiên, cho nên tôi phải cố gắng bù đắp khuyết điểm của mình, muốn vượt qua những Arthur kia. Nhưng hôm nay… Tôi chợt phát hiện hóa ra mình là một Arthur...

_ Như vậy không tốt sao? Cậu ngày càng tiến đến gần mục tiêu của mình.

_ Đương nhiên không tốt rồi! Trước đây tôi rất ghét Arthur,nghĩ bọn họ cao cao tại thượng, kiêu ngạo tự phụ, khinh thường người khác! Tôi có thể tận lòng cười nhạo bọn họ! Nhưng bây giờ lại phát hiện, hóa ra tôi đang cười nhạo chính bản thân mình! Tôi thậm chí còn thấy kiêu ngạo khi nghĩ mình là người bình thường lại hiểu được kiến thức của Arthur á! Vậy mà bây giờ loại kiêu ngạo này cũng không còn, mà trở thành chuyện đương nhiên…

_ Ít nhất thì giai đoạn cậu còn làm người thường sẽ giúp cậu không trở thành một Arthur cao cao tại thượng, tự phụ kiêu ngạo, khinh thường người khác. Ở tất cả tinh hệ, tuy rằng Arthur nắm giữ quyền lực nòng cốt, nhưng thời gian dài trôi qua sẽ quên mất, số lượng người thường gấp Arthur ngàn vạn lần. Nếu như Arthur vẫn nghĩ người thường là tài nguyên để sử dụng, một ngày nào đó sẽ bị cắn trả.

Tống Kiêu sửng sốt, cậu không ngờ một Arthur cao cấp như Oz sẽ có cảm giác về nguy cơ này.

Tống Kiêu híp mắt lại, nghiêm túc nhìn Oz:

_ Này, anh thật sự là Oz Fawn à?

Cậu còn tưởng rằng Oz vốn không hiểu cái gì là tôn trọng chứ!

_ Tôi bỗng nhiên không biết mình là ai nữa… Dĩ nhiên lại là một Arthur?

Tống Kiêu nằm vật xuống salon, đưa tay lên, nhìn các ngón tay.

_ Dù là Arthur hay người thường, đó cũng không phải thân phận, cũng không phải lựa chọn, nó chỉ là danh từ thôi. Mấu chốt của vấn đề, không phải cậu là ai, mà là cậu muốn trở thành người thế nào.

Oz duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực Tống Kiêu.

Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Oz, trái tim Tống Kiêu cứ thế đập rộn ràng.

_ Cũng đúng! Có năng lực của Arthur, tôi có thể càng thoải mái làm những việc tôi muốn! – Tống Kiêu cười híp mắt.

Khi tay của Oz rời đi, cậu bỗng dưng cảm thấy mất mát.

_ Này, anh hai tôi nói, anh muốn đưa tôi đến góc vuông thứ mười?

_ Ừ.

_ Anh không sợ sao? – Tống Kiêu lật úp người lại, chống cằm nhìn tay Oz rũ trên salon.

Ngón tay của anh rất dài, rất đẹp.

_ Sợ cái gì? – Oz nhàn nhạt hỏi.

_ Nhỡ một ngày nào đó, khi đang ngủ tôi bỗng nhiên mất khống chế, phân giải anh?

_ Cậu hiện tại chưa có năng lực như thế.

Tống Kiêu có chút buồn bực.

_ Vậy nếu có một ngày tôi có năng lực như thế thì sao?

_ Lúc đó, lực lượng của cậu sẽ không bị mất khống chế, cũng sẽ không phân giải bất cứ vật nào khi ngủ.

Tống Kiêu nằm xuống.

_ Ôi… tư duy của anh thật rõ ràng rành mạch logic đến nỗi khiến người ta buồn bực. Nhưng suy nghĩ kĩ một chút, toàn bộ thế giới đang thay đổi. Cho nên, tôi cần thích ứng với cuộc sống mới, đúng không?

_ Ừ.

_ Thật ra như vậy cũng không đến nỗi nào! – Tống Kiêu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi dậy – Chờ tôi khống chế được năng lực này, là có thể khiến cằm những kẻ đã cười nhạo tôi không khép lại được! Tôi còn muốn thiết kế ra hệ thống độc nhất vô nhị của riêng mình! Chờ ngày tôi trở thành Hỏa chủng, Cevil sẽ thực hiện lời hứa, làm cơ giới sư của tôi!

Tống Kiêu cười đến không khép miệng được.

Ngay lúc đó, gối đầu đặt trên giường bỗng nhiên chuyển động, đè thật mạnh lên mặt Tống Kiêu.

_ Này! Anh làm gì thế! Tôi biết là anh! Oz Fawn! Mau lấy gối ra!

Oz im lặng phê duyệt các văn kiện, không có ý đáp lại Tống Kiêu.

Tống Kiêu tiêu tốn sức lực, xé rách cái gối, nhưng nó vẫn đè lên mặt cậu.

Cậu muốn thi triển năng lực mình như tối hôm qua, nhưng hết lần này tới lần khác lại không cảm giác được gì cả.

_ Mẹ nó — Fuck! Oz Fawn! Tôi liều mạng với anh!

Tống Kiêu khua khua nắm tay.

_ Cậu thử đi.

Vì vụ Oz dùng gối đầu đè lên mặt cậu, cả ngày hôm sau Tống Kiêu không thèm nói với anh một câu nào.

Tối đến, Tống Kiêu nằm trên giường, Thiệu Trầm đắp chăn cho cậu, hắn rũ mắt nhìn Tống Kiêu, không có đứng lên.

_ Hm? Thiệu Trầm... Anh làm sao thế? – Tống Kiêu đưa tay nhéo nhéo mặt của Thiệu Trầm.

_ Tôi đã biết quyết định của Tống tiên sinh. Cũng biết vì sao gia tộc Fawn lại phái nhiều người như vậy đến góc vuông thứ sáu.

Gương mặt Thiệu Trầm đượm vẻ buồn bã vô hình.

_ Anh đang khổ sở cái gì, Thiệu Trầm? Không phải anh cũng đi với tôi sao? – Tống Kiêu rũ chăn ngồi dậy.

_ Tôi cảm thấy, thời gian mình ở cùng cậu chủ sắp không còn. Trong cuộc sống của em sẽ gặp càng nhiều dạng người khác nhau.

_ Hóa ra là vậy! – Tống Kiêu ôm cổ của Thiệu Trầm, vỗ vỗ lưng hắn – Anh mãi mãi là người quan trọng vủa tôi, Thiệu Trầm. Ngoại trừ Tống Nhiên, anh là người ở bên cạnh tôi nhiều nhất.

_ Như vậy cậu chủ vẫn muốn ở cùng tôi à?

_ Đương nhiên là muốn! Hơn nữa chúng ta nhất định sẽ vẫn ở chung với nhau! Đến thủ đô Warm Wind của góc vuông thứ mười, có khi anh vừa nhìn thấy cô nàng xinh đẹp nào đó đã quên tôi luôn rồi!

_ Sao nghe kiểu gì cũng giống chuyện sẽ xảy ra với cậu chủ thế nhỉ?

Thiệu Trầm bật cười, điều này làm Tống Kiêu rốt cục cũng thoải mái một chút.

_ Cậu chủ nhỏ, tôi muốn cùng em lái tàu con thoi, xuyên qua bầu khí quyển của thủ đô, sau đó rơi thẳng xuống, lao dọc theo rừng rậm nguyên thủy…

Thanh âm của Thiệu Trầm kéo dài, Tống Kiêu bắt đầu tưởng tượng.

Cảm giác sảng khoái ấy thật khiến con người ta hưng phấn.

_ Tôi cũng muốn thử một lần nữa… Nếu như rời khỏi thủ đô, trong một thời gian dài cũng không thể tự do như vậy nhỉ?

Trong giọng nói Tống Kiêu tràn đầy tiếc nuối.

Thiệu Trầm cười, nháy mắt một cái với Tống Kiêu:

_ Hay là… Chúng ta lén bay một lần nhé?

_ Bay một lần? Bay như thế nào? Tàu con thoi ở trong phòng của Tống Nhiên rồi! Oz Fawn còn ở bên trong đó!

Thiệu Trầm đưa ngón tay đặt lên môi Tống Kiêu:

_ Suỵt —— Tôi trộm nó ra, giờ nó đã ở trong rừng rồi… Chúng ta có thể lái phi hành khí đến đó!

Hai mắt Tống Kiêu sáng rực, dùng sức vỗ vai Thiệu Trầm một cái:

_ Tôi nói… Có đúng là anh không vậy! Không thể tưởng tượng được anh sẽ làm chuyện này đó! Tôi còn nghĩ là anh hai bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đấy chứ!

Thiệu Trầm cười xấu xa, nhưng Tống Kiêu lại thích nụ cười này của hắn.

_ Chúng ta đi thôi!

Tống Kiêu vén chăn lên, Thiệu Trầm giúp cậu mặc áo khoác, hai người lén lút tiến vào phi hành khí, rời khỏi Tống gia.

_ Này, Thiệu Trầm, bây giờ tôi muốn đến chỗ khác! Phía tây thủ đô có một hang động tên là Asenin, anh có biết không?

_ Tôi biết, cậu chủ nhỏ. Trong hang động có một loại côn trùng đặc biệt, gọi là “Hơi thở của sao”. Chúng nó không chỉ phát sáng như ánh sao, mà thời điểm chui ra từ vỏ trứng, sẽ tỏa ra mùi thơm của cỏ xanh, còn lúc chúng nó chết đi, cơ thể sẽ nứt ra, giống như một ngôi sao nhỏ bị nổ tung vậy.

_ Đúng! Chúng ta cùng đến Asenin nhé?

_ Tôi cũng muốn cùng cậu chủ đến đó. – Thiệu Trầm mỉm cười gật đầu.

Khoảng cách của phi hành khí và rừng rậm nguyên thủy ngày càng gần, chậm rãi rơi xuống bên cạnh một chiếc tàu con thoi.

Tống Kiêu không chờ nổi nữa gấp gáp nhảy khỏi phi hành khí, chạy tới, dán mặt lên tàu con thoi:

_ A — tâm can bảo bối của tôi, đã lâu không gặp, cưng có nhớ anh không…

Thiệu Trầm cười một cái nói:

_ Chúng ta vào đi thôi, trước hừng đông phải trở về rồi.

_ Đúng vậy, nếu không anh hai nhất định sẽ dạy dỗ tôi một trận.

Hai người tiến vào khoang điều khiển, cửa khoang đóng lại, Tống Kiêu tiến nhập hệ thống, phát lệnh khởi động, thế nhưng hệ thống lại không có phản ứng.

_ Thiệu Trầm, hệ thống này xảy ra chuyện gì vậy? – Tống Kiêu chợt nhớ lại, Oz đã sớm chuyển hệ thống nội hạch (bên trong) sang luân hạm – Nguy rồi! Tôi quên nói cho anh biết! Hệ thống nội hạch ở trên luân hạm của Oz!

_ Tôi biết. Cho nên bây giờ tôi sẽ lái nó, em chỉ cần ngồi một chỗ là được.

Giọng nói Thiệu Trầm mang theo ý cười Tống Kiêu chưa bao giờ nhận thấy.

Cậu nhịn không được quay đầu, thấy Thiệu Trầm lạnh nhạt khởi động hệ thống, tàu con thoi chuẩn bị rời khỏi đây.

Thiệu Trầm duỗi tay, ngón tay lướt qua gò má Tống Kiêu, độ ấm này, đây là phương thức vỗ về cậu của hắn, rõ ràng là Tống Kiêu rất quen thuộc, nhưng lại có gì đó khang khác…

_ Tôi không thay đổi bất kỳ thiết lập nào của hệ thống hết.

_ Đây là chuyện gì xảy ra?

Thiệu Trầm trước mặt cậu, giống như đóa tường vi màu máu trong bóng tối, huyền bí khó đoán.

Tống Kiêu không khỏi có dự cảm không tốt.

_ Bởi vì đây là tàu con thoi của tôi.

Thiệu Trầm điều chỉnh tư thế ngồi một chút, biếng nhác mà đẹp mắt, mặc dù vẫn là ngữ điệu thường ngày, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt.

_ Làm sao vậy? Cậu chủ nhỏ, em không muốn cùng tôi đến Asenin ngắm “Hơi thở của sao” à?

_ Tôi… Tôi mệt rồi, chúng ta trở về đi, tôi muốn ngủ...

Tống Kiêu nỗ lực mở cửa khoang, thế nhưng cậu phát hiện cửa khoang đã bị khóa cứng.

Lúc này, Tống Phái Lưu đã nhận được văn kiện gia nhập gia tộc Fawn, đi tới cửa phòng Tống Kiêu.

_ Tống Kiêu, anh biết bây giờ đã muộn, nhưng chắc chắn là em chưa ngủ. Ở đây anh có một vài văn kiện, anh muốn em xem một chút. Chúng nó liên quan đến vấn đề giáo dục của em ở Warm Wind sau này…

Một hồi lâu vẫn không được đáp lại, Tống Phái Lưu do dự trong chốc lát, quyết định dùng quyền hạn của mình mở cửa phòng Tống Kiêu ra.

Chăn trải ra một góc, thế nhưng chủ nhân của gian phòng lại không ở đây.

Tống Phái Lưu lắc đầu, đi tới trước phòng Tống Nhiên:

_ Oz, Tống Kiêu có ở chỗ ngài không?

Oz đi tới trước cửa:

_ Cậu ấy không ở phòng mình sao?

_ Không ở. Tôi còn tưởng là thằng bé ở chỗ ngài chứ… Từ nhỏ nó đã thích ở với ngài rồi…

Lời Tống Phái Lưu còn chưa nói hết, Oz đã bước nhanh ra ngoài:

_ Thiệu Trầm đâu?

_ Đêm nay tôi không thấy Thiệu Trầm. Anh ta chắc đã nghỉ ngơi rồi. – Tống Phái Lưu không rõ vì sao Oz đột nhiên nhắc tới Thiệu Trầm.

_ Là Thiệu Trầm mang cậu ấy đi. – Giọng nói của Oz vô cùng nghiêm túc.

_ Là sao?

_ Thiệu Trầm có biết Tống Kiêu là Arthur không? – Oz hỏi.

_ Anh ta biết chứ. Ngoại trừ tôi, anh ta là người Tống Nhiên tin tưởng nhất.

_ Vậy thì Thiệu Trầm phải biết về Tước Điểu. Nếu biết tất cả, anh ta sẽ không cho Tống Kiêu dùng thuốc dũ hợp nhiều như thế! Hơn nữa, Thiệu Trầm đã phân giải Bard và tàu con thoi của gã trong nháy mắt, dù là Hỏa chủng cũng chưa chắc làm nó một cách dễ dàng.

Tống Phái Lưu sững sờ.

Tức là Thiệu Trầm y nhìn thấy ngày thường không phải là Thiệu Trầm đã từng ở bên cạnh Tống Nhiên kia!

Oz khởi động tàu con thoi Tống Kiêu để lại, mạnh mẽ xông vào bầu trời đêm.

Tống Phái Lưu giơ cổ tay lên, lạnh giọng ra lệnh:

_ Toàn bộ tàu con thoi chú ý! Lập tức phong tỏa bầu trời thủ đô! Dù là ai cũng không được rời khỏi đây!

Thiệu Trầm ơi Thiệu Trầm! Anh rốt cuộc là ai!

Lý do hắn đưa Tống Kiêu đi là gì?

Tống Kiêu nỗ lực đẩy cửa khoang ra, nhưng đây là chuyện không thể thực hiện. Cậu chỉ cần Thiệu Trầm biết rõ cậu muốn rời khỏi nơi này như thế nào. Nếu là Thiệu Trầm trước kia, nhất định sẽ tiếc nuối cười một cái, sau đó thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu.

_ Cậu chủ nhỏ, em làm sao vậy? – Thiệu Trầm tiến đến, đường nét đôi mắt kia Tống Kiêu rất quen thuộc, cách hắn nhìn cậu mềm mại như thảm cát dưới đáy sông, thế nhưng Tống Kiêu lại có cảm giác sợ hãi.

_ Tôi mệt quá! Ngày mai chúng ta đến đó sau nhé? – Tống Kiêu làm bộ dáng buồn ngủ, dụi dụi con mắt.

Một giây giơ cổ tay lên kia, cậu phát hiện tín hiệu của của máy truyền tin đã bị nhiễu.

Thiệu Trầm làm sao vậy?

Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

_ Tôi và em, nếu bỏ lỡ đêm nay, thì không có ngày mai, cậu chủ nhỏ.

Tay Thiệu Trầm phủ lên gò má Tống Kiêu, chậm rãi tới gần cậu.

Tống Kiêu vô thức lui về phía sau, thế nhưng cơ thể lại không thể cử động.

_ Thiệu Trầm... Tôi không thích mọi người sử dụng năng lực Arthur lên người mình, anh biết mà!

_ Chúng ta bỏ trốn đi, cậu chủ nhỏ. – Trong giọng nói của Thiệu Trầm ẩn chứa một loại thâm tình ám muội.

Với ngũ quan tuấn dật của hắn, người thường chỉ sợ đã sớm tâm viên ý mã, không thể chống lại.

_ Bỏ.. Trốn? – Đầu óc Tống Kiêu có chút hoang mang – Tôi biết anh rất quan tâm tôi! Tôi cũng muốn sống anh ha! Anh có thể hoàn toàn yên tâm, đến Warm Wind, anh vẫn sẽ ở cùng tôi, không ai có thể tách chúng ta ra!

= Hết chương 45 =

Đom đóm + Sao = Hơi thở của sao =))