Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 37: Tinh Vân trống trải

Trong phòng chứa hàng mẫu, có ba hộp lập phương bằng kim loại lơ lửng trên không trung.

Tống Kiêu thao tác hệ thống, lấy một hộp lập phương trong đó.

Lúc này, quân phòng vệ trong viện nghiên cứu đã chạy đến, vây hai người lại.

Tống Kiêu đang muốn lấy tay đυ.ng vào hộp, đã bị Oz giữ cổ tay.

_ Cậu không cần tay nữa à?

Giọng nói của Oz hạ rất thấp, Tống Kiêu có ảo giác cột sống mình sắp bị đè gãy.

Tống Kiêu hít một hơi, nhiệt độ của hộp lập phương rất thấp, nếu lấy tay đυ.ng vào… Ngón tay của cậu chắc chắn bị đóng băng ngay!

Nhìn Oz ung dung lấy ra một đôi găng tay trắng đến chói mắt đeo vào, nhập các số liệu trên hộp vào tàu con thoi, chưa tới một giây tính toán, chiếc hộp đã bị mở ra, có thể thấy giọt chất lỏng màu đen lơ lửng trong đó.

_ Đây là thuốc sao?

Tống Kiêu ló đầu, Oz vừa dùng ống chích đυ.ng vào chất lỏng, nó đã bị hút lấy.

_ Đồng chí ngồi trong tàu con thoi, chúc mừng đồng chí thành công vào được viện nghiên cứu trung ương. Tôi là bộ trưởng an ninh Lục Tín. Theo tôi được biết, ở đây không có gì quý giá đáng để đồng chí xâm nhập vào. Hiện tại, xin hãy công khai thân phận!

_ Wao! Hành động thật nhanh! Là Lục Tín!

Lục Tín là con trai của Lục Khắc. Ở hội nghị, Lục Khắc và Tống Kiêu không hợp nhau. Lục Tín nếu bắt gặp Tống Kiêu, tuyệt đối sẽ không cho cậu trái cây ngon để ăn.

Oz kề ống chích sát cổ mình, chất lỏng màu đen truyền vào người anh.

Tống Kiêu hé miệng, mắt nhìn chằm chằm Oz.

Có tác dụng không?

Bọn họ mạo hiểm như vậy, vượt qua bao nhiêu trận đạn, chính vì cái này đây!

Oz nhắm mắt lại, ngồi ở chỗ cũ, vẫn rất bình tĩnh trấn định.

_ Này! Này! Có tác dụng không? – Tống Kiêu sắp phát cáu rồi.

Ngay lúc đó, Lục Tín đã khởi động súng bắn nguyên tử, định trực tiếp nổ tung cửa tàu con thoi.

Tống Kiêu không nhịn được, đẩy bả vai Oz, nhưng Oz lại không có chút phản ứng nào,

Xong rồi! Không lẽ Oz tìm nhầm thuốc?

Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, chấn động to lớn phát ra chói tai, tàu con thoi nứt ra, không khí nóng rực ùa vào người Tống Kiêu, cậu vô ý thức giơ hai tay lên che đi mặt mình.

Khi Tống Kiêu nghĩ thầm “Chết chắc rồi”, thời gian giống như bị đảo ngược.

Tàu con thoi đã nứt phục hồi như cũ trong nháy mắt, bức xạ nhiệt tạo ra từ phát đạn chảy ngược về, Lục Tín và các quân phòng vệ khác lơ lửng, tất cả vũ khí trên tay bọn họ đều bị phân giải, các nguyên tử kim loại trôi nổi trong không khí.

Lục Tín mở to hai mắt, không thể tin được những gì đang xảy ra lúc này.

Trọng lực trong không gian hoàn toàn bị mất đi tác dụng.

Tống Kiêu cảm giác được có một cỗ lực lượng vững vàng bao lấy mình, bây giờ cậu mới phát hiện đó là Oz.

Mặt của cậu gần như ấn vào l*иg ngực anh.

Trái tim tưởng chừng đã ngừng lại đập loạn,

Tống Kiêu ngẩng mặt lên, nhìn thấy ánh mắt Oz rũ xuống.

_ Cậu có vẻ khá sợ hãi.

Tống Kiêu nuốt nước miếng, dữ tợn đẩy đối phương một cái, thế nhưng thể lực của Oz so với tưởng tượng của cậu lớn hơn nhiều, cậu vẫn không thoát được vòng tay của đối phương.

_ Đúng vậy! Tôi đương nhiên sợ! Anh không sợ chết lẽ nào tôi cũng không sợ chết?

_ Đã sợ chết thì không nên đi theo tôi.

_ Trước khi tôi đến đây với anh, tôi không nghĩ mình sẽ chết. – Tống Kiêu nhíu mày – Anh có thể buông ra không?

Bị Oz ôm, Tống Kiêu có cảm giác khó chịu như bị biến thành Tiểu Nhung Mao được Lục phu nhân ôm trong lòng.

_ Nếu anh đã khôi phục năng lực, vậy giải quyết đám người bên ngoài kia đi.

_ Đã giải quyết rồi.

Oz rốt cục buông Tống Kiêu, mở cửa khoang ra, duỗi chân dài bước ra ngoài.

Nhiệt độ trong phòng vẫn chưa tăng đến nhiệt độ bình thường, Tống Kiêu run lẩy bẩy, cậu nhanh chóng đóng cửa khoang.

Huống hồ cậu cũng không muốn bất cứ ai ở trong này thấy mặt mình.

Oz không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào tàu con thoi.

Lục Tín ngây người.

_ Oz... Oz Fawn! Sao lại là ngài?

_ Vì sao không thể là tôi?

Oz chậm rãi đi tới trước mặt Lục Tín, nhìn vào mắt hắn.

Lần đầu tiên Lục Tín thấy sợ hãi. Lần trước hắn nhìn thấy Oz Fawn là ở tiệc sinh nhật của Sở Phong.

Thiếu niên có thể không đổi sắc mặt đối kháng với Phong vương Tulio, khả năng phân giải phạm vi rộng và phục hồi trong nháy mắt này dù là Arthur cao cấp cũng chưa chắc làm được.

Lục Tín đã từng thấy may mắn, gia tộc Fawn có Hỏa chủng như vậy, góc vuông thứ sáu không có ý nghĩ đối đầu với bọn họ, nếu không sẽ có bao nhiêu người trở thành bia đỡ đạn chứ?

Nhưng bây giờ, Oz Fawn chỉ cần mượn một chiếc tàu con thoi, đã bỏ xa quân phòng vệ bên ngoài viện nghiên cứu, vượt qua toàn bộ trận đạn phòng hộ, đơn thương độc mã tiến vào trong, đây là việc không ai ngờ được.

_... Ngài muốn có được thứ gì? – Lục Tín hỏi.

_ Tôi muốn thử một chút, hệ thống phòng ngự Tống Nhiên thiết kế trước đây, có phải thật sự không gì phá nổi hay không.

_ À…

Ngay lúc đó, rất nhiều quân phòng vệ từ Phong Bảo tiến đến, vây quanh viện nghiên cứu, đến con kiến cũng không chui lọt.

Tống Kiêu ôm đầu ngồi trong tàu con thoi. Ôi, nếu bọn họ đồng loạt xông lên, dù Oz có lợi hại đến mấy cũng không thể địch lại.

Bỗng nhiên, ánh nắng và mây trên bầu trời viện nghiên cứu biến mất, một chiến hạm to lớn màu đen di chuyển tới che đi khoảng không đó.

Các luồng không khí xoay vòng, toàn bộ viện nghiên cứu trung ương rung lên.

Đó là một tinh hạm có tính năng xuất sắc.

Quân phòng vệ không thể giữ vững mặt trận, nhưng bọn họ vẫn phát động phòng ngự đối với tinh hạm.

_ Thay tôi chuyển lời tới Sở Phong, trận chơi đùa này thật vô nghĩa. – Oz nói với Lục Tín.

Một giây sau, tinh hạm màu đen bỗng nhiên sáng lên, dường như toàn bộ ngôi sao trong vũ trụ đều quy tụ về đó, phá tung tinh tế.

Dưới đáy tinh hạm phóng ra một chùm sáng lam đậm, mái vòm viện nghiên cứu tan ra, Oz xoay người vỗ vỗ tàu con thoi, nói:

_ Mở cửa.

Tống Kiêu không tình nguyện mở cửa khoang, Oz ngồi vào.

_ Giờ chúng ta đi đâu? – Tống Kiêu xoay đầu lại hỏi.

_ Tinh Vân.

_ Tinh hạm của anh?

_ Đúng vậy.

Một khi Oz khôi phục năng lực Arthur, trên người anh chỉ cần mang theo tinh hạch của Tinh Vân là có thể thao tác tinh hạm của mình.

Mã gen của Oz là chìa khóa khởi động Tinh Vân, tinh hạm cảm ứng được tín hiệu chủ thể phát ra, tự động tìm được Oz.

Mặc dù Tống Kiêu chưa khởi động hệ thống, tàu con thoi của bọn họ vẫn bị khống chế chậm rãi bay lên, rời khỏi viện nghiên cứu, bị Tinh Vân hút lấy.

Lúc mọi người cùng nhìn lên, Tinh Vân khởi động động cơ, nghênh ngang bay đi mất.

Đương lúc chiều hướng bay lên của tàu con thoi dừng lại, Oz vỗ vỗ cửa khoang nói:

_ Mở cửa đi, chúng ta đã ở trong tinh hạm.

Tống Kiêu buồn bực.

Anh bảo tôi mở cửa, tôi sẽ mở cửa. Anh bảo tôi đóng cửa, tôi cũng đóng cửa. Anh coi tôi là gì hử?

Thế nhưng khi nghĩ đến hiện tại mình đang ở trong Tinh Vân, Tống Kiêu không khỏi hưng phấn, tâm tư so đo với Oz cũng không còn.

Cậu theo sau Oz tiến vào thân hạm.

Chỉ là bên trong Tinh Vân hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cậu.

Cậu đã từng được Tống Nhiên bế vào Băng Liệt. Băng Liệt rất ấm áp, trong không khí tràn ngập sức sống, khắp nơi mọi người đều chào hỏi cậu. Mỗi người đều có cương vị của mình, bọn họ phối hợp với nhau, tạo nên kỳ tích Băng Liệt.

Thế nhưng Tinh Vân lại vô cùng trống trải.

Đường đi tạo thành từ kim loại lạnh băng, không hề có sức sống.

Không khí vào trong phổi là dưỡng khí trong lành, cứ như đã được tính toán nồng độ rất chính xác, khiến Tống Kiêu chỉ có thể nghĩ đến sự rập khuôn.

Khi tiếng bước chân của Oz vang lên, vọng khắp lối đi, Tống Kiêu có cảm giác hiu quạnh khi toàn bộ tinh tế chỉ còn lại hai người.

_ Trong tinh hạm… Không còn ai khác à?

_ Bard, Tarz và Dyan đều đã bị giải quyết, không phải sao? – Oz đến trước mặt cậu.

_ Ngoại trừ các thuộc hạ phản bội anh, anh không còn thuộc hạ khác hả?

Tống Kiêu không chút lưu tình chà lên vết thương của Oz, dù sao người này cũng không cảm thấy đau lòng.

_ Không có. Một mình tôi có thể điều khiển tinh hạm, còn cần nhiều người làm gì?

Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Kiêu dĩ nhiên không thể phản bác logic của Oz.

Oz dẫn cậu tới một căn phòng. Nơi này có cửa sổ liền đất trong suốt, có thể thấy rõ ràng các chấm đèn của thủ đô và pháo đài lơ lửng trên không trung, tất cả giống như đom đóm được gắn vào thủy tinh vậy.

Mặt Tống Kiêu gần như dán lên kính.

Lần gần nhất cậu nhìn thấy cảnh sắc này là vào tám năm trước, khi đó Tống Nhiên vẫn còn bên cạnh cậu.

Mũi Tống Kiêu có chút cay cay.

_ Đây là đâu?

_ Phòng của tôi. – Oz trả lời.

_ Giờ chúng ta làm gì?

_ Chờ.

_ Hm?

Oz vẫn như cũ, anh không thể tóm tắt hết nội dung trong một câu nói sao?

_ Chờ Sở Phong tự thân đến tìm tôi. Ông ta sẽ nhanh chóng nhận được tin tôi hồi phục năng lực.

_ Ha, là lĩnh chủ Sở Phong kia á! Lúc này chắc hẳn ông ta đang phiền muộn đến nỗi bứt hết tóc trên đầu xuống nhỉ! Ổng nhất định sẽ nghĩ thật đáng ghét, tên Oz Fawn này sao lại không bị Tulio gϊếŧ chết! Ha ha ha! Thật đã!

Ai bảo ổng hợp tác với Phong vương Tulio chứ?

Tống Kiêu dạo vòng quanh căn phòng của Oz.

Gian phòng này cũng lạnh như băng, chỉ có một cái giường. Tất cả mọi thứ trên giường đều được sắp xếp gọn gàng, mà cả phòng trừ cái giường kia thì chẳng còn gì cả.

_ Trong phòng anh không có đồ ăn vặt hả?

_ Tôi không ăn thức ăn vặt.

_... Được rồi... Ba bữa bình thường thì sao?

_ Hệ thống sẽ tự động vận chuyển đến.

_ Thật nhàm chán, điện toán đám mây thì sao? Có game không?

Tống Kiêu không chút cố kỵ nhảy lên giường Oz, khoanh chân ngồi xuống.

Cậu quyết định, nếu như Oz ném cậu xuống đất, cậu sẽ đường đường chính chính chỉ trích Oz vong ân bội nghĩa.

Thế nhưng Oz chỉ ngồi xuống cạnh cậu.

_ Tôi không chơi game.

_ Vậy bình thường anh làm gì?

Tống Kiêu lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Oz.