*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Kiêu trong tình trạng ý thức rời rạc tan rã rốt cục cũng yên lòng mà nhắm mắt lại.
Tên trung khuyển này… Tới quá muộn rồi đó…
_ Ngươi là ai? – Tarz có thể cảm nhận sâu sắc đối phương không giống những năng lực bình thường kia, dù là lúc Phong vương Tulio chinh phục bọn họ cũng không lộ ra khí thế đáng sợ như vậy.
_ Các ngươi đã quyết định theo Phong vương Tulio, vậy mà ngay cả ta là ai cũng không biết. Thật đáng cười.
Thiệu Trầm, giơ tay lên, nhẹ nhàng che hai mắt của mình, trên môi là nụ cười châm biếm lạnh lẽo.
Tarz cúi đầu, phát hiện hai chân của mình giống như cát mà chảy ra, dù hắn cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn thân thể mình lại.
Arthur không có cảm giác đau, thậm chí năng lực hồi phục rất mạnh, nhưng lúc này tốc độ phân giải của đối phương đã vượt qua tốc độ phục hồi của hắn.
Người đàn ông này không chỉ ở cấp bậc phân giải một Arthur, mà năng lực ý thức của hắn tuyệt đối thuộc về Arthur thượng tầng. (tầng lớp cao cấp)
Tarz hoảng hồn, thời điểm người đàn ông này buông tay, hắn nhìn thấy sát ý u ám trong mắt người này.
_ Ngươi không thể gϊếŧ ta! Nếu ta chết ở đây, Tulio sẽ biết Tống gia có chuyện! Hơn nữa lĩnh chủ Sở Phong còn phái bí thư Đới đi cùng ta!
Thiệu Trầm nở nụ cười.
Hắn đi tới trước mép giường, cúi đầu, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Tarz.
_ Ngươi thật đáng yêu. Nếu ta có thể rời khỏi chỗ Sở Phong, tức là Sở Phong không thể vây hãm ta. Còn Tulio… Cho tới bây giờ ta cũng không để tên đó vào mắt.
Hắn dùng tư thái từ cao nhìn xuống, nắm đại quyền sinh sát.
Cặp mắt chim kiêu vốn có màu hổ phách bỗng dưng nổi lên chút ánh tím quỷ dị.
_ Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai!
Tarz biết mình chết chắc rồi. Thế nhưng dù có chết, chí ít hắn phải biết mình chết trong tay ai!
Thiệu Trầm chỉ cười nhàn nhạt, thẳng đến khi Tarz bị phân giải chỉ còn lại phần đầu, lúc này Thiệu Trầm mới cúi xuống lần nữa, ghé vào tai hắn nói một cái tên.
Đôi con ngươi của Tarz sửng sốt như thấy tinh tế bị nổ tung, mà một giây sau hắn hoàn toàn tan biến trong không khí.
Tống Kiêu đang lơ lửng trên không trung chậm rãi rơi xuống giường.
Thiệu Trầm đút tay vào túi, hai mắt lạnh như băng nhìn Tống Kiêu. Hắn cúi đầu, vươn tay, ngón tay đặt lên gáy cậu, siết lại từng chút từng chút.
Tống Kiêu mất đi ý thức cau mày, lúc mặt cậu sắp chuyển đỏ, Thiệu Trầm buông tay ra.
_ Tôi đã sớm cảnh cáo em, không nên thử bất kỳ trò chơi nguy hiểm nào.
Thú cưng… Chỉ cần ngoan ngoãn vùi cạnh chân chủ nhân là đủ rồi.
Thiệu Trầm cầm thuốc dũ hợp, nhắm vào gáy Tống Kiêu tiêm một cái.
Thuốc tiêm khiến Tống Kiêu lấy lại ý thức của mình, cậu vùi đầu vào gối, lúc chịu đựng tra tấn của Tarz, cũng chẳng tính là gì so với lúc phải chịu tác dụng phụ của thuốc dũ hợp.
Ngón tay Thiệu Trầm chậm rãi luồn vào tóc cậu, thở dài một hơi:
_ Cậu chủ nhỏ, thật ra lúc Tarz tìm tới cửa, em có thể cùng ngài Oz lái tàu con thoi tránh đi trước.
_ Anh đang trách tôi ngốc lắm sao.
Tống Kiêu buồn bực nói.
Nếu cậu và Oz có thể lái tàu con thoi thoát khỏi Tống gia, Oz sẽ bị lộ. Đâu ai có thể xác định Thiệu Trầm sẽ tìm ra hai người trước Sở Phong và Tulio chứ?
Càng không cần phải nói đế toàn bộ thủ đô sẽ tăng cường phòng thủ, kế hoạch xâm nhập vào viện nghiên cứu trung ương chắc chắn xong toi.
_ Oz Fawn đâu? – Thiệu Trầm hỏi.
Tống Kiêu vỗ vỗ giường:
_ Chắc là ở dưới tàu con thoi đó.
Cậu đứng dậy, di chuyển chiếc giường, mở cửa khoang tàu con thoi ra, Oz quả nhiên ngồi bên trong.
_ Ngài Oz, mọi chuyện đã xử lý tốt. – Thiệu Trầm vô cùng cung kính nói.
Oz duỗi chân dài nhảy ra ngoài, ánh mắt của anh rơi vào Tống Kiêu đang đứng mệt mỏi một bên.
_ Tarz đâu?
_ Đã chết. – Tống Kiêu lạnh nhạt trả lời.
Cậu rất muốn khoe khoang với Oz một phen vừa nãy mình đã anh dũng cỡ nào, Tarz sắp hủy diệt cậu nhưng cậu vẫn không khai ra chỗ của Oz. Nhưng nghĩ lại, có nói thì sao? Tên này nhiều lắm chắc cũng lạnh lùng “ừ” một tiếng.
_ Nếu Tarz đã chết, Tulio sẽ chú ý tới Tống gia.
_ Vậy phải xem lời của bí thư Đới truyền đạt lại thế nào. Bây giờ tôi sẽ đi nói chuyện với bí thư Đới Bân một chút.
Thiệu Trầm xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Kiêu và Oz.
Tống Kiêu không có ý tứ nói chuyện cùng Oz, mà khởi động điện toán đám mây, bắt đầu giải các phép toán phức tạp.
Bọn họ không có thời gian, phải mau chóng chế tạo các vũ khí hạng nặng, đồng thời tăng cường độ ăn ý.
Nếu người tiếp theo tới là Tulio, thì tất cả xong rồi.
Oz ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy tay tháo liên kết chung đoan của cậu ra. (liên kết đại não với điện toán đám mây.)
Các số liệu dừng lại, Tống Kiêu nổi giận đứng lên:
_ Này! Anh làm gì thế!
_ Tarz đã làm gì cậu?
Tống Kiêu ngây người. Cậu không ngờ Oz sẽ quan tâm đến vấn đề này. Cậu vốn có một tràng lời miêu tả mình đau đớn thế nào, nhưng thời điểm Oz thực sự hỏi, cậu lại không thể nào nói ra.
_ … Dù sao hắn đã bị Thiệu Trầm giải quyết rồi.
_ Thiệu Trầm cho cậu dùng thuốc dũ hợp, đúng không?
Mặc dù trên mặt Oz vẫn không có biểu cảm nào khác, Tống Kiêu lại cảm giác được đối phương rất nghiêm túc.
_ Đúng… Đầu khớp xương đều nát, nếu không dùng thuốc dũ hợp, sẽ không dài ra được nữa.
Tống Kiêu buồn buồn cúi đầu.
Gần đây số lần sử dụng thuốc dũ hợp của cậu quá mức thường xuyên.
_ Thì có sao? Dù gì anh cũng không cảm nhận được đau đớn.
Vô luận là đau đớn lúc bị thương, hay nỗi thống khổ khi sử dụng thuốc dũ hợp, anh đều không thể cảm nhận.
_ Tôi biết cảm giác đau đớn.
_ Hm? Gì cơ… – Tống Kiêu ngẩng đầu lên, chạm vào đường nhìn của Oz, thần kinh lập tức như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên hưng phấn, – Vì sao anh bị đau? Là anh bị thương? Hay anh cũng dị ứng thuốc dũ hợp?
_ Trí nhớ của cậu không tốt bằng tôi.
Oz xong cũng đứng dậy.
Tống Kiêu hoàn toàn đoán không ra, không suy nghĩ gì kéo tay áo Oz. Sau đó cậu hối hận, thể lực của Oz nhiều hơn cậu như vậy, nếu hất cậu ra thì sao, nhưng đối phương chỉ rũ mi mắt.
_ Này! Trí nhớ của tôi vẫn tốt mà!
_ Vậy người đầu tiên cùng chơi cờ với cậu là ai?
Sao lại hỏi vấn đề này chứ.
_ Đương nhiên là anh Tống Nhiên rồi! – Tống Kiêu nghĩ đáp án này là đương nhiên.
_ Chờ đầu của cậu được chữa khỏi rồi bàn sau nhé.
Oz dễ dàng thoát khỏi cổ tay Tống Kiêu, đi tới ghế salon.
_ Đầu của anh mới cần chữa trị ấy!
Tống Kiêu tức giận tiếp tục thao tác trên đám mây.
Mà lúc này, Thiệu Trầm đang ngồi trước mặt bí thư Đới.
_ Đới tiên sinh, hôm nay ngài cùng Tarz đến thăm Tống gia à?
Trên mặt Thiệu Trầm là biểu tình nhã nhặn khiêm nhường như trước đây, thế nhưng Đới Bân nhìn trái nhìn phải lại không thấy Tarz, điều này làm hắn lo lắng.
_ Đúng vậy... Xin hỏi ngài Tarz hiện đang ở đâu?
_ Hắn đã chết.
_ Cái gì? – Miệng Đới Bân há to đến nỗi có thể nhét được quả trứng ngỗng – Ngài ấy là người nhà Fawn! Là khách quý của lĩnh chủ!
_ Thế nhưng việc hắn làm ở Tống gia không xứng với từ khách quý.
Nói xong, Thiệu Trầm búng ngón tay tách một cái, một đoạn hình ảnh xuất hiện trước mặt Đới Bân.
Đó là hình ảnh Tarz đang dùng năng lực của Arthur tra tấn Tống Kiêu.
_ Tôi đã gửi nó đến chỗ của ngài Tống Phái Lưu. Nói Tarz là khách quý của lĩnh chủ, nhưng vị khách quý kia lại ở Tống gia làm ra chuyện này, lĩnh chủ đại nhân cần phải giải thích một chút đó. Nếu ta công bố hình ảnh này ra ngoài, không biết toàn bộ hạm đội phòng thủ của góc vuông thứ sáu sẽ nghĩ như thế nào? Lĩnh chủ đại nhân để “khách quý” tùy ý tra tấn trẻ mồ côi của Tống gia?
_ Ngàn vạn lần không nên! Lĩnh chủ đại nhân cũng không biết Tarz sẽ làm ra chuyện như vậy!
Đới Bân hoảng loạn.
_ Không biết? Tôi cho rằng lĩnh chủ là biết rất rõ ràng chứ? Nếu không làm sao lại trùng hợp mời tôi đến Phong Bảo như vậy? Tuy rằng lý do là chỉ huy quân phòng vệ của Phong Bảo tiến hành mô phỏng chiến đấu bằng tàu con thoi, nhưng thái độ của quân phòng vệ cũng không giống đã chuẩn bị tốt cho việc luyện tập. Nếu không phải tôi cảm thấy không thích hợp trở về nhìn một chút, cậu chủ nhỏ của tôi đã chết. Hay là nhờ bí thư Đới sau khi trở về thay tôi hỏi lĩnh chủ đại nhân, rốt cuộc là Tulio đáng sợ, hay thất tín với Tống gia, chọc giận Tống Phái Lưu đồng thời khiến toàn bộ tinh tế bất mãn đáng sợ hơn?
_ … Tôi… Tôi biết rồi…
Thiệu Trầm khẽ nâng tay lên, quơ quơ mu bàn tay:
_ Bí thư Đới, cậu chủ nhỏ còn cần tôi chăm sóc, không tiễn.
Bí thư Đới Bân đứng dậy, hoảng loạn bước thật nhanh rời khỏi Tống gia.
Mỗi một bước, hắn đều có thể cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ người đàn ông phía sau.
Dù là thời điểm lĩnh chủ Sở Phong tức giận cũng không đáng sợ như vậy.
Nếu tài công của Tống Nhiên có khí thế mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn yên lặng không một tiếng động giải quyết tarz, thì Tống Phái Lưu càng không cần phải bàn đến.
Đương lúc Thiệu Trầm trở lại căn phòng của Tống Kiêu, cậu đã cuộn mình trong chăn mà ngủ.
_ Chú ý Phong vương Tulio. Dù Sở Phong không dám có hành động gì nữa, Tulio lại khó có thể đoán được. – Tống Kiêu nhắm mắt lại nói.
_ Vâng, cậu chủ nhỏ.
Lúc Thiệu Trầm rời khỏi phòng, Tống Kiêu cũng không tiếp tục ngủ, cậu vẫn chưa có kết luận nên gắn vũ khí hạng nặng nào cho tàu con thoi.
Chưa tìm được đáp án, cậu không thể ngủ được.
Cậu đi đến phòng Tống Nhiên, đứng bên giường Oz Fawn, người này suốt ngày đi đọc nhật ký, thật không thú vị chút nào.
Đối phương rất nhanh đã mở mắt:
_ Chuyện gì.
_ Anh không nôn nóng chút nào sao? Có lẽ ngày mai Phong vương Tulio đã đến đây rồi!
_ Tulio không phải là đối thủ của Thiệu Trầm.
Oz bình tĩnh trả lời.
Tống Kiêu dừng một chút:
_ Sao anh biết được Tulio không phải là đối thủ của Thiệu Trầm.
Oz im lặng không trả lời nữa.
Tống Kiêu khoanh chân ngồi lên giường, chống cằm, nhìn chằm chằm ánh mắt Oz, nói:
_ Tôi thiết kế vũ khí hạng nặng có hình thức vận chuyển năng lượng và trùng kích. Nhưng chúng ta vẫn chưa có nguồn nhiên liệu để khởi động nó!
Oz tháo chiếc nhẫn từ trên tay xuống, ném vào lòng Tống Kiêu:
_ Tuy không phải tinh hạch, nhưng bên trong chứa hai viên năng lượng khi ba hành tinh va chạm nhau.
_ Gì! Sao anh lại có thứ tốt như vậy! Vì sao không lấy ra sớm hơn!
Tống Kiêu nhìn vào mặt nhẫn, có thể thấy mơ hồ vật chất tối đang chảy bên trong.
Nếu như dùng nó làm nguyên liệu cho vũ khí hạng nặng kích hoạt, Tống Kiêu không chút nào nghi ngờ viện nghiên cứu trung ương sẽ bị san thành bình địa, cho nên cậu phải tính toán một chút.
_ Có cái này, chúng ta có thể chế tạo ra ba đạo Tuệ tinh!
_ Ừ. – Oz lên tiếng.
Bản thân đang ngủ không yên, đối phương lại có vẻ mặt bình tĩnh khiến cậu rất căm tức.
_ Anh lại dùng một âm tiết nói chuyện với tôi, có tin tôi làm chết anh hay không!
Tống Kiêu giơ giơ quả đấm của mình về hướng Oz.
Ánh mắt anh không rời khỏi nhật ký, trái lại tách hai đùi sang bên trước mặt Tống Kiêu.
Chân của anh rất dài, nếu như là một mỹ nhân, tư thế trước mắt chắc chắn khiến máu mũi Tống Kiêu phun lênh láng, nhưng cách Oz làm không kiều diễm chút nào, mà rất thô bạo ngang ngược!
_ Cậu thử một chút xem.
_ Thử... Thử cái gì? – Tống Kiêu sững sờ nhìn cặp chân dài đang mở ra của Oz.
_ Không phải cậu nói muốn làm chết tôi sao?
Anh lạnh lùng hỏi lại, giống như một chậu nước lạnh băng đổ xuống đỉnh đầu cậu.
Tống Kiêu hoàn toàn choáng váng.
_ Tôi đang cảnh cáo anh! Cảnh cáo đó anh hiểu không?
Lúc này Tống Kiêu chẳng còn buồn ngủ chút nào, tức giận xoay người, lấy đá năng lượng trong nhẫn ra ngoài, vận hành tính toán chính xác.
Cậu thiết kế ra ba hỏa tiễn Tuệ tinh, có chứa chức năng định vị, chỉ cần phóng vào thời gian thích hợp, chúng nó sẽ tự tấn công mục tiêu, xác suất thành công khi bọn họ xâm nhập viện nghiên cứu được tăng lên bội phần.
Khi Tống Kiêu đưa hình ảnh mô phỏng hỏa tiễn Tuệ tinh bắn nổ tung viện nghiên cứu trung ương đến trước mặt Oz, trong mắt cậu là vẻ đắc ý.
_ Này, nhìn thấy chưa! Thật sảng khoái!
_ Mục tiêu của chúng ta là xâm nhập, không phải hủy diệt.
Oz nhập vào một chuỗi số liệu, uy lực của hỏa tiễn Tuệ tinh tăng lên, phạm vi công phá hẹp lại, nhưng độ chính xác lại tăng lên không ít.
_ Đầu óc anh vẫn còn rất tốt. – Tống Kiêu kéo khóe miệng cười cười – Ngày mai tôi phải đi học, trước khi rời đi tôi sẽ khởi động đám mây. Căn phòng này có thể chế tạo ra một chiếc tàu con thoi, đương nhiên cũng có thể tạo ra ba hỏa tiễn Tuệ tinh. Để không lãng phí thời gian, vụ này anh làm nha.
_ Ừ.
Vì phản ứng lạnh nhạt của Oz, Tống Kiêu cảm thấy thật không thú vị.
Ngay lúc cậu xoay người, Oz lên tiếng lần nữa:
_ Đó là cảm giác gì?
_ Cái gì là “cảm giác gì”? – Tống Kiêu cau mày hỏi.
Tên này không thể nói dài hơn một chút, hoàn chỉnh hơn một chút sao?
_ Lúc Tarz tra tấn cậu. Trừ đau đớn ra.
_ …
Tống Kiêu đã rất vất vả để ném cảm giác này ra sau đầu, nhưng anh hết lần này tới lần khác toàn nhắc tới nó.
_ Anh đã trông thấy Tarz tra tấn những người khác chưa? – Tống Kiêu hỏi.
_ Thấy rồi. Bọn họ rất nhanh chóng khai ra sự thật.
= Hết chương 28 =
Hỏa tiễn Tuệ tinh: Cái nhỏ xinh phía trước, lúc bay bề ngoài giống sao chổi