_ Chờ một chút! Không được tỏ vẻ từ cao nhìn xuống nói chuyện với tôi tuyệt đối thuộc về phạm vi “tôn trọng”!
Tốt nhất là tôi bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó, nếu không có quỷ mới cho anh mượn tàu con thoi!
_ Cậu không sợ chết sao?
_ Có nhiều người mơ ước Băng Liệt như vậy, mỗi ngày tôi đều có thể chết bất cứ lúc nào, chẳng thà chết cho oai hùng một chút. – Tống Kiêu suy nghĩ, rồi vô cùng nghiêm túc nói, – Chúng ta cần luyện tập phối hợp. Nhưng chuyện này không thể để Thiệu Trầm biết, anh ta sẽ dốc sức ngăn cản chúng ta.
_ Ừ. – Oz lên tiếng, đồng ý quan điểm của Tống Kiêu.
Thế nhưng Tống Kiêu rất ghét cách anh trả lời bằng một âm tiết!
Uổng công cậu nghĩ Oz lý luận về sự đốt cháy để an ủi mình vân vân, nhất định là do cậu tự mình đa tình!
Tống Kiêu khởi động điện toán đám mây, chuyển một đoạn dữ liệu vào hệ thống của tàu con thoi.
_ Tôi đã mô phỏng lại hình thức phòng ngự của viện nghiên cứu trung ương, độ tương tự là 100%. Từ bây giờ, chúng ta có thể luyện tập việc xâm nhập viện nghiên cứu.
Tống Kiêu xoay người, níu lấy cổ áo Oz, lộ dáng tươi cười kiêu ngạo:
_ Anh nên cầu mong chúng ta là cặp ăn ý, nếu trong một tháng, tôi và anh vẫn chưa phá được phòng ngự của viện nghiên cứu mà anh khi thăng cha anh không đến cứu kịp, thì anh thực sự xong đời.
Oz gạt tay Tống Kiêu ra, đi tới vị trí xạ thủ:
_ Bắt đầu đi.
_ Này! Sao anh không hỏi tôi mô phỏng hệ thống phòng ngự của viện nghiên cứu từ bao giờ!
Tống Kiêu cảm thấy bất mãn vô cùng!
Cậu cảm giác mình giống như một hộp nữ trang, Oz cần tàu con thoi, cậu có. Oz cần tài công, cậu cũng có. Bây giờ Oz còn chưa mở miệng nói cần một hệ thống mô phỏng, cậu đã cho anh. Muốn cái gì thì có cái đó, nhưng tên lạnh lùng này đến một câu khen ngợi cũng nói với cậu.
Thật không biết cách tôn trọng người khác mà!
Tống Kiêu ngồi trên vị trí tài công, tiến vào hệ thống mô phỏng.
Đáng tiếc là, bọn họ chỉ mới tiếp cận phạm vi phòng ngự của viện nghiên cứu trung ương đã bị đánh trúng.
Tống Kiêu sờ sờ mũi, được rồi, lần đầu tiên, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Lần thứ hai, bọn họ còn không qua được vòng công kích thứ nhất, bị đánh trúng.
Lần thứ ba, bọn họ vẫn không qua được vòng công kích thứ nhất, bị bắn đến nở pháo hoa.
Lần thứ tư...
Lần thứ năm...
Lần thứ sáu...
Đây là vòng tuần hoàn không hồi kết.
Tống Kiêu vốn đang hăng hái trở nên buồn bực, cậu rời khỏi hệ thống, xoay người lại, còn chưa chạm vào vai Oz đã bị đối phương đẩy ra.
_ Anh làm sao vậy! Tôi đang muốn vòng qua dãy lưới, sao anh lại không bắn! Nếu anh bắn trúng khẩu pháo kia chúng ta sẽ không chết!
_ Vì cậu quá chậm. Với độ cong kia, dù tôi bắn, đầu tàu vẫn bị trúng đạn.
Thanh âm của Oz lạnh giá, dáng điệu đúng kiểu “Là do cậu quá cùi”.
_ Giề? Nếu anh hạ được chúng nó, tôi sẽ bay kiểu xoắn thập tự! Đầu tàu sao có thể bị đánh trúng!
_ Cậu xác định mình có thể thao tác kiểu bay xoắn thập tự sao?
Tuy rằng thanh âm của Oz không có chút cảm xúc nào, nhưng cũng tỏ rõ việc anh bác bỏ năng lực của Tống Kiêu.
_ Nếu đã không làm được, vậy thì đừng tự tìm đường chết mà làm tài công chứ?
Một cỗ nóng giận bùng thẳng từ ngực lên ót Tống Kiêu, lông mao cậu dựng thẳng lên!
Cái tên Oz Fawn này quá cuồng vọng, anh cho rằng cả thế giới chỉ có anh không gì không làm được hả?
_ Thêm lần nữa đi.
Lúc này, Tống Kiêu khéo léo kéo khoảng cách với pháo bắn hạt cơ bản, trong quá trình bay cao như vậy mà Oz bắn chính xác đến nỗi khiến kẻ khác phải líu lưỡi.
Đương nhiên, Tống Kiêu cũng ở trước mặt anh mạnh mẽ phô ra kỹ năng phi hành theo hình xoắn thập tự, trực tiếp xông vào tầng phòng ngự thứ hai của viện nghiên cứu.
Chỉ là tầng này có muốn tránh cũng không thể tránh, thời điểm Tống Kiêu bị gϊếŧ có loại ảo giác mình đã chết thật rồi.
Sau khi lui ra ngoài, Tống Kiêu nhắm mắt lại thở một hơi thật dài.
_ Chúng ta cần trang bị một vũ khí hạng nặng... Khi tiến vào tầng thứ hai thì kích hoạt kíp nổ, sau dọc theo quỹ tích kíp nổ tiến vào bên trong…
Đại não Tống Kiêu vô cùng mệt mỏi.
_ Ừ.
Nghe được Oz đáp lại bằng một âm tiết, Tống Kiêu thật muốn đấm anh.
_ Tống Kiêu, cậu cần thay đổi góc độ cậu nhìn thế giới này.
_... Ừ...
Mí mắt càng ngày càng nặng, Tống Kiêu dựa vào ghế thϊếp đi.
Oz giơ tay lên, chạm vào sợi tóc Tống Kiêu. Cuối cùng anh vẫn thu tay lại, dứt khoát duỗi chân nhảy ra ngoài, ngồi ở trước điện toán đám mây Tống Kiêu vẫn chưa tắt.
Tống Kiêu ngủ một giấc thật lâu, thẳng đến khi thanh âm dịu dàng của Thiệu Trầm vang lên bên tai.
_ Cậu chủ nhỏ! Cậu chủ nhỏ! Sao em lại ngủ ở chỗ này?
_ Ưm… – Tống Kiêu dụi dụi con mắt, chống lại đôi con ngươi của Thiệu Trầm, dần dần tỉnh táo – Ôi, tại sao tôi lại ở đây…
Nhớ rồi! Cậu cùng tên Oz kia luyện tập mô phỏng!
Cậu quá mệt mỏi, nên ngủ luôn tại chỗ!
Tống Kiêu giật giật người mấy cái, một cơn đau từ cổ truyền lên, còn cả đầu gối nữa, không duỗi thẳng được!
Quay mặt lại, thấy ngay Oz đang ngồi tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quá đáng! Thật quá đáng!
Tên kia mi thể lực tốt như vậy, tinh thần nhiều như vậy! Sao không khiêng ta ra khỏi tinh hạm hử!
Tống Kiêu tôi là vì ai mà mệt mỏi như vậy chứ?
_ Cậu chủ nhỏ, hiện tại đã khuya lắm rồi, em phải nghỉ ngơi.
Thiệu Trầm đoán được chân Tống Kiêu rất khó chịu, đang định cúi người bế cậu lên, Tống Kiêu đã bước nhanh ra cửa khoang, thời điểm nhảy xuống mặt đất suýt thì ngã sấp xuống, may mà Thiệu Trầm đỡ được cậu.
_ Cậu chủ nhỏ, để tôi đỡ em vào phòng.
_ Không cần không cần!
Đừng đùa! Thiệu Trầm nghĩ cậu là đứa trẻ con tám tuổi sao? Nếu anh bế cậu ra, Oz Fawn nhất định sẽ càng khinh thường cậu.
Biểu tình Thiệu Trầm hiện chút cô đơn, lui sang một bên.
_ Được rồi, tình huống ngoài kia thế nào?
_ Hôm nay lĩnh chủ Sở Phong tự mình đến nhà Haffris, có lẽ muốn xác định Oz có ở đó hay không.
Ý nghĩ này của Sở Phong rất bình thường. Dù sao gia tộc Haffris cũng là thuyết khách của góc vuông thứ mười, nếu Oz có vấn đề, tìm đến nhà thuyết khách của góc vuông mình là bình thường.
Tống Kiêu cảm thấy có chút may mắn vì không nói với Cevil chuyện của Oz.
Nhà Haffris ở góc vuông thứ sáu không có bất kỳ thế lực nào, bọn họ không gánh nổi Oz Fawn.
Tống Kiêu về tới phòng của mình, ngã xuống giường rồi ngủ mất.
Thiệu Trầm ngồi ở bên giường cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu:
_ Cậu chủ nhỏ, có thể nói cho tôi biết vì sao em mệt mỏi không?
_ Bởi vì… Tôi và Oz Fawn cùng đánh cuộc chơi một trò chơi… Nếu anh ta thua… Sẽ nghe mọi điều tôi nói…
_ Hm, ra thế… Vậy hôm nay ai thắng?
_ Lần sau tôi sẽ thắng tên đó…
Tiếng ngáy của Tống Kiêu vang lên, Thiệu Trầm khẽ thở dài một hơi.
_ Cậu chủ nhỏ, đừng thử những trò chơi nguy hiểm nhé.
_ Ừm…
Thiệu Trầm đứng dậy, rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, độ phối hợp của Tống Kiêu và Oz vẫn cách từ “ăn ý” rất xa.
Oz không nói tiếng nào rời khỏi tàu con thoi, dựa vào đầu giường.
_ Này, trông anh nhìn như bị độ ăn ý của chúng mình đả kích không chịu được ha!
Tống Kiêu ngồi xếp bằng bên giường, rũ mắt nhìn gò má Oz. Đường nét ngũ quan của anh có một loại khí chất tao nhã của quý tộc.
Loại tao nhã này khiến Tống Kiêu nhớ đến Tống Nhiên.
Ngón tay Oz lướt trên không trung, một quyển sách bằng hình chiếu hiện lên trước mặt anh. Tay anh lướt qua từng trang sách điện tử, Tống Kiêu tự nhiên sinh ra ảo giác anh đang chạm qua trái tim cậu.
Rõ ràng tính cách và lối sống của Oz với Tống Nhiên hoàn toàn khác nhau, nhưng vẻ mặt chuyên tâm này lại rất giống. Có lẽ do thời gian Oz ở bên Tống Nhiên học tập khá lâu, nên vẻ mặt cũng trở nên tương tự chăng?
_ Dù anh có xem toàn bộ số sách điện tử của Tống Nhiên, cũng chưa chắc tăng được độ ăn ý của chúng ta. Anh hẳn phải nói chuyện với tôi để kết nối con tim mới đúng!
Nếu đổi lại là Tống Kiêu, đọc sách điện tử không được ba phút cậu sẽ bình yên đi vào giấc ngủ.
Nhưng điều này không có nghĩa cậu không có khả năng học tập, mà ngược lại, nếu Tống Nhiên có kể cho cậu những trải nghiệm về các góc vuông khác nhau, chứa những tri thức mà người bình thường cho là phức tạp, cậu đều hiểu được và nhớ mãi đến tận bây giờ.
Oz không trả lời vấn đề của cậu.
Tống Kiêu nhìn lông mi của Oz, chậm rãi nghiêng về trước, dựa vào đối phương:
_ Hm, anh và Tống Nhiên thật sự rất giống, ngoài hình thức còn cả lòng dạ nữa. Trong lòng anh không có người khác, chỉ có chính anh mà thôi.
Ngón tay Oz lật sang trang kế tiếp.
Tống Kiêu ôm đầu nằm xuống cạnh anh, buồn chán nhìn lên trần nhà:
_ Đôi lúc tôi lại tự hỏi, liệu trong lòng của Tống Nhiên có tôi không?
Oz không trả lời.
Tống Kiêu xoay người, dùng đầu ngón chân cà cà bắp chân Oz, nhưng vẫn không thu được sự chú ý của anh.
_ Anh đang cần một khoảnh khắc yên bình để bình tĩnh thích ứng với cảm giác khi làm người bình thường hả?
_ Nếu cậu đã biết thì im lặng đi.
Khó có được lúc Oz mở miệng nói chuyện, điều này không khác gì cổ vũ Tống Kiêu tiếp tục lải nhải.
_ Nè! Chúng mình chơi cờ chiến đi!
Cờ chiến là loại trò chơi lưu hành đã lâu ở giới quý tộc trong tinh tế. Chỉ là bố cục của nó không phải trên mặt phẳng, mà trong không gian ba chiều. Đôi bên đều có 1200 quân cờ, với quy tắc phức tạp hơn.
_ Cùng cậu chơi không thú vị.
Những lời này của Oz đã tương đương với nói giảm nói tránh. Dù là ai cũng sẽ cảm thấy chỉ số thông minh của Tống Kiêu không có khả năng cao hơn Oz, hai người này chơi cờ chiến, chính là một bên gϊếŧ một bên chết. Tống Kiêu chỉ sợ sẽ thua đến linh hồn nhỏ bé cũng bay mất.
_ Hm, để tăng độ khó anh thắng tôi, anh đánh cờ mù, còn tôi vẫn nhìn bố cục bàn cờ như bình thường, nhá?
Tống Kiêu nghĩ ý tưởng của mình quả thật ngốc không đỡ nổi.
Oz không nói gì, ý ngầm “Chơi một mình đi.”
_ Này, chúng ta phải kết nối trái tim, kết nối chặt chẽ để thấu hiểu nhau hơn đó! Còn có phương pháp nào tốt hơn chơi cờ không?
(Anh hôn một cái tôi hôn một cái chúng mình lên giường ôm nhau một cái…)
Tống Kiêu càng ngày càng nghĩ ý tưởng của mình ngốc quá là ngốc.
_ Nếu chỉ chơi cờ, cũng không thú vị lắm nhỉ? Như vậy đi, nếu tôi thua anh, từ nay về sau tôi sẽ không cưỡng chế nhét cơm đậu dẻo vào miệng anh nữa! Còn nếu anh thua tôi, phải trả lời các câu hỏi tôi đã hỏi anh trước đây.
_ Câu hỏi của cậu rất nhàm chán.
Tống Kiêu cười hì hì xoa cằm. Chính cậu cũng biết những câu hỏi kia rất nhàm chán. Cái gì mà trứng bị dập có đau hay không, rồi nhìn thấy Ruth Penna người anh em có cứng hay không các loại.
= Hết chương 22 =
Xoáy thập tự là hình ảnh tàu con thoi xoay vòng tốc độ nhanh rồi tiến về trước