*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi công bố chính thức, mối tình lưu luyến của Tư Hằng cùng Mẫn Nguyệt Văn đã gây sốt trong giới bạn học cấp ba, lúc đó bọn họ đã sắp tốt nghiệp rồi.
Vào năm ba ấy, tình cảm của Tư Hằng và Mẫn Nguyệt Văn cuối cùng cũng bị Mẫn Khiên biết, Mẫn Nguyệt Văn vốn tưởng Mẫn Khiên sẽ can thiệp, xảy ra chuyện hắn không muốn nhìn thấy, ai ngờ Mẫn Khiên chỉ cam chịu, thậm chí ngoài ý muốn có thái độ ưng thuận, bao gồm mẹ hắn.
Chắc do chị gái cùng cha khác mẹ kia đã sớm kết hôn, sự ra đời của cháu ngoại trai mang lại một chút ấm áp.
Cuối cùng Mẫn Nguyệt Văn cũng tìm được sự cân bằng thích hợp, buông tha nghiên cứu sinh, sau tốt nghiệp cùng Tống Trường Như và hai đàn anh Lương Phong, Hạ Nhan tiếp tục xây dựng công ty.
Tư Hằng biết mình chẳng có tình yêu học tập mãnh liệt như vậy, may mắn được bạn cùng phòng và anh người yêu săn sóc, thành tích bốn năm đại học không tệ, từ chối yêu cầu nộp chỗ của Mẫn Nguyệt Văn, phất tay bắt đầu nộp sơ yếu lý lịch, cuối cùng chiếm được phần công việc thực tập tốt, tuy còn có thời gian khảo sát nhưng Tư Hằng vẫn cứ ôm tự tin như cũ.
Cuộc sống của họ dường như đã được lên kế hoạch tốt, rõ ràng buổi sáng mặt trời nhỏ Tư Hằng vẫn đang vui vui vẻ vẻ cùng dọn dẹp vệ sinh trong nhà, lúc Mẫn Khiên cùng Cao Uyển tới cửa, cánh cửa vừa mở bỗng trông thấy người nhà Mẫn Nguyệt Văn, nụ cười của Tư Hằng chợt tắt, nhất thời mất lý trí, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Cậu vừa lẩm bẩm "Toang rồi toang rồi", vừa tìm di động muốn gọi Mẫn Nguyệt Văn, lại nghĩ tới hai người Mẫn Khiên vẫn đang ngoài cửa, luống cuống tay chân một tấc vuông cũng không có*, cũng chẳng biết rốt cuộc nên làm cái nào trước.
*Gốc là 手忙脚乱方寸全无, mình cũng không biết dịch sao nên để nguyên
Tư Hằng vội vàng mở cửa, nửa người lui về sau cánh cửa, nhìn qua hơi đáng thương, cậu mềm nhũn nhẹ giọng hỏi, "Chú dì ạ, một hồi nữa ăn trưa, hai người muốn ăn cơm hay ăn mì ạ?"
Phòng khách an tĩnh hết sức, Tư Hằng không được tự nhiên ngồi tại chỗ sao cũng không đúng, cười lúng túng ứng phó với mấy câu hỏi của Mẫn Khiên. Rất nhanh, Mẫn Nguyệt Văn đã hấp tấp về đến nhà, tốc độ mở cửa vô cùng nhanh, chắc do chạy về vội, còn hơi thở gấp. Liếc thấy hắn, Tư Hằng gần như nhảy dựng lên, mừng rỡ hỏi một câu, "Anh đã về rồi?"
"Nhà tư nhân này làm đồ ăn khá ngon, trước kia ba luôn đến nơi này ăn." Đợi người phục vụ mang gần đủ các món ăn lên, Mẫn Khiên mới cười nhẹ nói.
Mẫn Nguyệt Văn thay Tư Hằng lấy cơm ra bát, chần qua nước nóng, chẳng cho Mẫn Khiên và Cao Uyển xíu mặt mũi nào, vẻ mặt lãnh đạm, "Hai người tới làm gì?"
Cao Uyển cười bảo, "Vừa lúc đến đây công tác, thuận tiện gặp con với Hằng Hằng luôn, cũng nên tặng Hằng Hằng quà gặp mặt chứ."
Mẫn Nguyệt Văn vừa muốn đáp lại, cảm thấy quần áo bị kéo nhẹ, vì vậy chả thèm nhắc lại nữa. Cao Uyển lấy trong túi ra hai chiếc hộp nhỏ, "Mẹ và ba con không biết nên tặng cái gì, mua cho hai con một cặp đồng hồ tình nhân." Nói rồi đẩy chiếc hộp qua.
Tư Hằng tươi cười làm bầu không khí sinh động lên, "Cảm ơn chú dì ạ, vậy con không khách khí nhận đâu nhé."
Trong bữa tiệc, Mẫn Khiên và Cao Uyển hỏi vài câu về tình hình gần đây và dự định tương lai của họ, Mẫn Nguyệt Văn vùi đầu ăn cơm không tiếp lời, nhưng được Tư Hằng ám chỉ, hắn cũng không khiến ba mẹ mình khó chịu, Tư Hằng cùng người lớn giao tiếp nhiều, trước lúc Mẫn Nguyệt Văn trở về, cũng buông lá gan nói chuyện phiếm vài câu.
Sau bữa trưa, Mẫn Khiên và Cao Uyển phải lên máy bay, lại bảo bọn họ có chuyện cứ nói, bắt xe xong rời đi ngay. Mẫn Nguyệt Văn đánh tay lái quay xe, Tư Hằng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhẹ nhàng ngáp.
"Em cũng không nghĩ tới chú dì sẽ đến, làm em giật cả mình."
"Bọn họ luôn như vậy, làm việc không thích chào hỏi..." Thoáng nhìn tiệm bánh ngọt bên đường, Mẫn Nguyệt Văn hỏi, "Muốn mua chút bánh mang về không?"
Tư Hằng ngẩng đầu nhìn tên tiệm, lắc đầu, "Chúng mình mua chỗ khác đi, em muốn ăn bánh su kem* của nhà đó."
Mẫn Nguyệt Văn không thích nói chuyện khi lái xe, Tư Hằng an tĩnh trong chốc lát mới hơi cảm thản, "Hình như em vẫn luôn thuận buồm xuôi gió*, anh xem này, em chưa từng yêu đương như thế, trải qua nỗi đau chia tay nè, bị nam cặn bã phản bội nè..."
*Gốc 顺风顺水 xuôi gió xuôi nước
Ánh mắt Mẫn Nguyệt Văn kỳ quái, khó có khi mất hứng, "Em nói cái gì đó? Anh sẽ không làm loại chuyện kia được không hả?"
Tư Hằng lắc đầu, "Ý em đâu phải thế... Chính là, cuộc sống bình thường như vậy cũng rất tốt."
Mẫn Nguyệt Văn thuận lợi đỗ xe ở vị trí thích hợp, hắn vô cùng nghiêm túc nói câu, "Ngay từ lúc anh mới bắt đầu yêu em thì vẫn luôn sống hướng về phía trước."
HOÀN.
Lời tác giả: Chính thức kết thúc rồi, lần đầu tiên tôi viết một truyện dài như vậy, tuy truyện ngắn nhưng hơn 26.000 chữ, vẫn còn nhiều thiếu sót (không phải rất nhiều, mà là vô cùng nhiều ha ha ha ha ha), cảm ơn những người đã sẵn lòng nhìn thấy đoạn kết cục. Kỳ thực áng văn này chính là chiếc bánh ngọt nhỏ rất đơn giản, bọn họ thuận buồm xuôi gió, cứ tiếp tục sống như thế này. Còn một phần phiên ngoại nữa, cảm ơn mọi người!
- --
Bánh su kem [ 泡芙 ] Puff là một món ngọt đến từ Ý. Bánh su kem được bao bọc bởi, và thậm chí cả. Nước, bơ, mì và trứng được sử dụng để làm bánh mì gói.