Truy Đuổi

Chương 12

Mẫn Nguyệt Văn chăm sóc Tư Hằng vài ngày, rốt cuộc lấy thân phận gì thì quá rõ ràng rồi. May mà hai người ba của Tư Hằng không ngăn cản, ngoại trừ ám chỉ ngôn ngữ, tặng lời chúc phúc và ý tốt đều rất rõ ràng.

Mẫn Nguyệt Văn cứ nghĩ mãi, cũng muốn mang Tư Hằng về nhà gặp ba mẹ mình, nhưng e rằng mọi chuyện sẽ không được như ý. Đành phải buông chuyện này xuống, rồi nghiêm túc nhận lỗi với Tư Hằng, may thay bản thân cậu không phải người để tâm đến những chuyện như vậy.

Huống chi, nếu không phải ngoài ý muốn thì gặp gia trưởng cũng quá nhanh rồi nha.

Gần tới tết âm lịch, Mẫn Nguyệt Văn đúng hẹn về nhà. Ông bà nội và ông bà ngoại Tư Hằng đều đến thành phố S gặp mặt họ, trong nhà tụ họp, còn Mẫn Nguyệt Văn được Mẫn Khiêm đưa đến tham dự các trường hợp chính thức, tích góp nhân mạch vì hắn, so với hắn, bên Tư Hằng thực sự là một kỳ nghỉ.

Dòng xe cộ như dệt, sáng rực cả một biển đèn. Mẫn Nguyệt Văn ngồi phía bên phải, gửi tin nhắn cho Tư Hằng xong liền nhắm mắt không nói. Mẫn Khiêm đặt kính mắt vào hộp, nhéo sống mũi.

"Con với đứa bé nhà họ Tống hợp tác mở công ty nhỏ, tiểu đánh tiểu nháo, chẳng làm nên trò trống gì. Lại không muốn đến chi nhánh công ty thực tập, có thể tiến bộ sao?"

Mẫn Nguyệt Văn hết sức lãnh đạm, "Đều làm ra từ đầu, không khác biệt mấy. Hơn nữa con cũng không dùng thân phận của mình ở bên ngoài, sẽ không ném mặt mũi của ngài."

Mẫn Khiêm mặt không đổi sắc, "Tùy con, chơi đùa cũng được. Trưởng thành thì vào công ty làm việc."

Mẫn Nguyệt Văn đáp, "Tự con có kế hoạch."

Mẫn Khiêm tự nhiên chướng mắt chuyện này, cũng chả thèm nổi giận với con trai, người trẻ tuổi chưa từng va chạm xã hội, kiêu ngạo cái gì, đâu biết phát triển một xí nghiệp cần bao nhiêu khó khăn, rất hiếm người dốc sức làm, thiếu hắn cũng chẳng ít ai, thêm hắn cũng không nhiều lắm.

Đây là sự thờ ơ của Mẫn Khiêm. Mẫn Nguyệt Văn rất chán ghét thái độ và giọng điệu như vậy, nhưng hắn chẳng định đáp lại, cũng không nguyện ý.

Bởi vì hắn dựa vào thực lực của mình để làm ra nhiều thứ, tương lai mới chân chính trở thành cái Mẫn Khiêm gọi là tư bản.

Hắn không định khiến bản thân và Tư Hằng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cho tương lai.

Nếu phải nói điều gì khác biệt sau mối quan hệ chính thức ngầm thừa nhận, bản thân Tư Hằng cũng không cảm thấy đặc biệt cho lắm. Thế nhưng Thường Nhạc và Vạn Hạnh thường được kêu ra hội tụ đã nhiều lần rời khỏi giữa chừng, tự xưng không muốn làm bóng đèn.

Tư Hằng đương nhiên đâu biết Thường Nhạc và Vạn Hạnh bí mật hẹn Mẫn Nguyệt Văn ra đây, còn thật sự nghiêm túc đưa ra những "Kiến giải" về tình cảm của bọn họ, đập bàn dọa nạt, phán một câu "Cậu dám làm nam cặn bã tôi sẽ phế bỏ thiên đường của cậu" ngôn ngữ trung nhị làm phần kết thúc.

Cậu cũng đâu biết Mẫn Nguyệt Văn phòng ngừa chu đáo, bắt đầu lên kế hoạch cho việc từ nay về sau.

Cậu càng không biết——

Mẫn Nguyệt Văn sẽ đợi ở cửa nhà cậu vào đêm giao thừa.

Tuy người nhà ở đây, nhưng đôi tình nhân trẻ mới nếm thử cảm giác yêu đương vẫn không khỏi nhìn chằm chằm di động vài lần, nụ cười nhạt trên môi càng khó che giấu trước các nhóm gia trưởng có kinh nghiệm "Ăn muối" chứ.

Thẳng đến khi chuông điện thoại reo, Tư Hằng chạy nhanh xuống dưới lầu thì tiếng "Ồ~" phía sau càng lớn hơn.

Tư Hằng che lỗ tai vờ như hổng thấy.

Mẫn Nguyệt Văn đợi dưới lầu nhà cậu, trong tay mang chút đồ ăn, Tư Hằng mắt sắc liếc đống đồ ăn vặt. Đứng ở đầu bậc thang bật người nhảy xuống, ôm cổ Mẫn Nguyệt Văn, hai chân vòng qua eo hắn, cười hì hì nói, "Cảm ơn món bánh dâu tây của anh nha."

Tay phải Mẫn Nguyệt Văn vòng lấy eo cậu, Tư Hằng mới vừa dùng sức nhảy qua, thiếu chút ngã xuống. Hắn hôn lên miệng Tư Hằng, kêu một tiếng 'chụt' vang dội, theo chân cậu trượt xuống buông tay ra, đẩy mạnh chiếc túi vào ngực cậu, "Bên trong đựng ba chiếc bánh ngọt nhỏ anh tự làm, và một món tráng miệng khác." Tư Hằng vui vẻ quá chừng, cầm túi mở ra liền thấy một gói bánh bích quy.

Cũng chẳng biết sao người mới yêu đương nhiều chuyện nói như vậy, không sợ lạnh như thế, đi bộ xuống lầu chừng nửa giờ dưới tiết trời giá lạnh, Tư Hằng lo lắng người trong nhà, Mẫn Nguyệt Văn cũng hiểu chuyện này không tốt, lại luyến tiếc thả người, nhịn lại nhẫn hôn cậu mấy lần liền.

Tư Hằng còn mặc bộ đồ ngủ, được hắn ôm vào lòng, tiếng nói hơi rầu rĩ, "Em phải lên rồi... Chúc mừng năm mới..."

"Chúc mừng năm mới!" Nụ hôn này rơi vào đỉnh đầu của cậu.

Tư Hằng hỏi, "Anh thực sự không lên hả? Muộn vậy rồi trở về đâu an toàn. Bằng không anh ngủ ở nhà em nha..."

Mẫn Nguyệt Văn cười rộ lên, "Em không sợ anh làm chuyện xấu hửm?" Hắn thực sự không nhịn nổi hóa thành ngón tay mềm, nghĩ thầm sao Tư Hằng lại có thể tốt như vậy.

"Về đi, nếu đêm nay anh thật sự ở nhà em, chắc mai mẹ anh nháo đến cửa luôn quá."

"Ngày khác anh lại tới tìm em."

Tư Hằng "Ừm" một tiếng, cẩn thận bước đi, ôm đồ ngọt của cậu lên lầu.

Mẫn Nguyệt Văn ngẩng đầu nhìn, mãi đến khi đèn hành lang ở tầng đó bật sáng, qua mấy phút, Tư Hằng nhô đầu ra khỏi cửa sổ tầng trên, cách quá xa, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, chỉ biết mơ hồ có một bóng người lấp đó.

Di động vang lên, màn hình bật sáng.

Tin nhắn viết——

Em ló đầu thấy anh rồi nè, anh về đi. Đi đường cẩn thận nhé.

Mẫn Nguyệt Văn ngẩng đầu vẫy tay.

- --