Đôi khi, Tư Hằng sẽ nghĩ, tại sao Mẫn Nguyệt Văn lại có nhiều thời gian tới tìm cậu như vậy.
Mẫn Nguyệt Văn đáp, "Bởi vì đây là ưu tiên hàng đầu."
Hắn nói như vậy, cũng làm như thế, dám buộc Tư Hằng bên người, còn mạnh mẽ chiếm lấy thứ bảy của cậu—— dùng bánh ngọt dâu tây hắn tự tay làm làm mồi dụ. Chẳng biết Mẫn Nguyệt Văn học bổ túc tay nghề bánh ngọt từ đâu, bánh dâu tây hắn làm, số lượng bơ vừa phải, nhân bánh giữa mềm mại, độ ngọt vừa phải, lại phối hợp cùng vị dâu ngọt ngào, trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của Tư Hằng. Cậu không thể không thừa nhận, bánh dâu tây của Mẫn Nguyệt Văn là bánh ngon nhất cậu từng ăn.
Thứ bảy tuần này Mẫn Nguyệt Văn còn phải bận rộn với hoạt động ngành, vốn định đưa Tư Hằng đi trượt băng, kết quả nhận được cuộc gọi như bùa đòi mạng của đàn chị dồn dập kéo đến, bác bỏ yêu cầu xin nghỉ của hắn.
Kế hoạch lần này dường như quá chặt chẽ, Mẫn Nguyệt Văn vốn định tắt máy chẳng để ý tới, tối về rồi bàn giao. Tư Hằng từ phía sau kéo góc áo hắn, "Em đi cùng anh nhé... Đàn chị của anh cực kỳ tức giận rồi kìa."
Tư Hằng ngồi trong phòng làm việc nhỏ của đám Mẫn Nguyệt Văn, tuy rất nhiều người đổ dồn ánh mắt, nhưng thoáng ngó bản mặt lạnh như tiền của Mẫn Nguyệt Văn thì chả ai dám tiến lên chào hỏi. Chỉ mỗi Tư Hằng hoàn toàn không sợ hãi hắn, đôi mắt mở to, vẻ mặt tò mò nhìn lại đây, rồi còn mỉm cười đáp lại, hoàn toàn chẳng biết mình đã bị đám người bát quái đánh con dấu "người nhà". . TruyenHD
Mẫn Nguyệt Văn thay cậu kéo một chiếc ghế phía sau phòng làm việc nhỏ tới, lấy đồ ăn vặt trong túi ra, bảo cậu chờ một lúc, lại véo nặn hai má cậu, "Buổi tối cho em bánh ngọt nhỏ."
Tư Hằng không nhịn được nhẹ nhàng mở tay hắn ra, chỉ nghe thấy tiếng hắn cười khẽ, cùng mấy người khác vào phòng họp lớn.
Từ góc độ này, Tư Hằng có thể trông thấy cửa thủy tinh của văn phòng rộng lớn bên kia, Mẫn Nguyệt Văn giống như biến thành người khác, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt lạnh lẽo bình tĩnh, sống mũi cao thẳng, mặt không chút thay đổi thực sự khiến người ta sợ hãi ba phần. Tư Hằng ngoài dự đoán quan sát. Lại nghĩ tới Mẫn Nguyệt Văn trước mặt mình không phải mỉm cười mà là cười to, nói chuyện cũng rất ôn nhu.
Chênh lệch to lớn như thế, lúc này khiến cậu sinh ra cảm giác được đối xử đặc biệt, trước đây mặc dù biết không giống, nhưng đâu biết không giống nhau đến như thế...
Đang rơi vào trầm tư lại đối diện với Mẫn Nguyệt Văn, cách cửa sổ thủy tinh, bờ môi hắn nhuộm ba phần tin tức, khẩu hình miệng khi phát âm rõ ràng, "Ngoan, chờ một lát."
Ước chừng nửa giờ sau, chắc là hội nghị tu sửa, Mẫn Nguyệt Văn ra ngoài lấy trà sữa đã đặt sẵn, đặt túi lên bàn trong phòng họp rồi lấy ra một cái ly để qua chỗ Tư Hằng.
Hắn cắm ống hút hộ Tư Hằng, nhịn không được lại dùng tay sờ mũi cậu, Tư Hằng thoáng cái bắt gặp những tầm mắt rình rập phía bên kia cửa sổ, ửng đỏ hết cả lỗ tai, như cầu xin tha thứ, "Anh không cần qua đây, bọn họ vẫn đang xem... Anh nhanh đi họp đi."
Cậu còn chưa nhận ra giọng điệu như này đối với Mẫn Nguyệt Văn mà nói là trái bom nặng ký, nói như vậy, nếu như có thể, Mẫn Nguyệt Văn sẽ viết phương án trao đổi lần này ra giấy, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến những suy nghĩ trong đầu.
Mạng của anh đều cho em.
Tư Hằng.
Phương án thông qua.
Mẫn Nguyệt Văn viết xuống hai chữ "Tư Hằng", nghe thấy những lời cuối cùng của đàn chị, hắn đóng máy tính xách tay của mình lại.
Mẫn Nguyệt Văn cùng mấy người đi ra, lúc này đàn chị rốt cuộc không mang biểu tình nghiêm túc nữa, hơi trêu đùa nhìn Tư Hằng, chẳng biết phải cố ý hay không, cất lớn tiếng hỏi, "Mẫn Nguyệt Văn, người nhà của cậu à?"
Những lời này như một sự khởi đầu tốt để khơi mào kích động đám đông bát quái, Mẫn Nguyệt Văn quay đầu nhìn cô một cái cảnh cáo, giọng mang ba phần ý cười, "Tạm thời là bạn bè."
Nói xong, vài người ý tứ xâu xa* đáp, "À ~ bạn bè ha ~"
*Gốc [ 意味深长 ] ý vị thâm trường
Biếu tượng lượn sóng sắp ngưng tụ thành thực chất rồi kìa, từng chữ từng chữ đập ầm ầm lên ngực Tư Hằng, cậu vốn da mặt mỏng, nhất thời đầu óc hồ đồ, vậy mà thề thốt phủ nhận, "Không phải, không phải bạn bè."
Ý cười của đàn chị càng sâu, nhanh chóng nói tiếp, còn tự tiện bóp méo ý nghĩa lời nói, "Hả? Không chỉ là bạn bè?"
Mẫn Nguyệt Văn ho nhẹ, "Đừng trêu chọc em ấy nữa, tôi với em ấy có chút việc, đi trước." Nói xong vắt tay qua vai Tư Hằng kéo cậu đi về phía trước.
Hắn thực sự không quá thích để Tư Hằng lộ ra dáng vẻ này đối với người khác.
Quá đáng yêu sẽ bị mơ ước.
Bước chân hắn vội vội vàng vàng, mãi đến khi Tư Hằng phát cáu giẫm chân hắn kêu ngừng, "Anh chưa giải thích rõ ràng, nói lộn xộn cái gì."
Mẫn Nguyệt Văn hỏi cậu, "Vừa rồi ai phủ nhận 'bạn bè' vậy ta, hay là... em thực sự..."
Lời nói của hắn bị Tư Hằng nâng tay chặn lại. Mẫn Nguyệt Văn cong mắt cười, hơi chu môi hôn vào lòng bàn tay cậu.
Tư Hằng phảng phất như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, mặt tia tới lia lui, hoang mang rối loạn ngẩng đầu lại được hôn lên má, luồng hơi nóng hổi phả xuống mũi, lại được ôm vào lòng, Mẫn Nguyệt Văn ôm cậu thật chặt, lấy tay che chở sau gáy cậu, "Xin lỗi, anh lại vượt rào rồi."
Tư Hằng đẩy hắn ra, "Anh đừng..." Tiếng cậu yếu ớt, lại chẳng có sức thuyết phục gì. Vẻ mặt cậu xấu hổ giận dữ hẳn, mấy người bạn học cùng ngành đã bước xuống chỗ cửa cầu thang, cậu với Mẫn Nguyệt Văn nhất định sẽ là tràng cảnh tốt nhất để tham quan.
Quả nhiên, vẻ mặt mấy người đối diện kiểu "Cậu hiểu tôi hiểu mọi người hiểu", hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, hai ba bước chạy đi thật xa.
Mẫn Nguyệt Văn hoàn toàn chẳng thèm để ý, "Anh hôn em, ôm em, làm đồ ăn ngon cho em, vì sao em lại không cần anh?"
Tư Hằng sửng sốt, theo bản năng phản bác, "Anh không để em *beep*."
Vẻ mặt hắn kiểu "Em thế nào lại" xong lập tức sảng khoái, "Có thể mà. Mang CMND không?"
Tư Hằng lấy tay kéo dài khoảng cách, ngữ khí ấp úng, "Cái... Cái gì... Mang CMND để làm chi..."
Mẫn Nguyệt Văn vân đạm phong khinh đáp, "Thuê phòng."
Mặc dù đã vào đêm, Tư Hằng vẫn không ngủ được. Thực sự mất thể diện, sao mình lại nói vậy được ta.
Giao diện điện thoại trên đầu giường đột nhiên sáng lên, là Mẫn Nguyệt Văn chúc ngủ ngon, dù đã muộn nhưng vẫn đến.
Hắn lại bổ sung thêm câu: Không suy nghĩ chút gì về lời đề nghị hôm nay của anh sao?
Tư Hằng muốn tặng hắn một dấu chấm than màu đỏ.
- --