Đợt huấn luyện quân sự kéo dài gần một tháng, họ cũng không liên lạc.
Mãi đến tận một tuần sau quân huấn kết thúc, Mẫn Nguyệt Văn mới nhận được tin nhắn trả lời của Tư Hằng.
Đó là chạng vạng thứ bảy.
Tư Hằng trốn trong toilet trận trọng hỏi: "Học thần, cậu có tiện hông."
Mẫn Nguyệt Văn lập tức đáp: Ừ.
Tư Hằng: Chúng mình ra ngoài ăn tối nhé?
Còn chưa ăn cơm trưa nữa, Tư Hằng ngồi trên ghế lô tủi thân muốn chết, cậu không khóc nhưng nước mắt lưng tròng.
Lần này cậu bảo, "Đàn ông con trai phải mạnh mẽ."
Nói xong gạt hai giọt lệ đọng trên mặt.
Mẫn Nguyệt Văn dở khóc dở cười, cũng không dám lau thay cậu, không thể làm gì khác hơn đành đưa khăn tay, "Bị ai bắt nạt hửm? Sao thế? Cậu nói cho tôi biết."
Hắn hơi hoảng hốt, kiên nhẫn hỏi.
Tư Hằng rất chi là phiền muộn, "Tớ nhớ nhà lắm..."
Mẫn Nguyệt Văn: "Cậu là bạn nhỏ ấu trĩ ấy à?"
Tư Hằng nhe răng múa vuốt, bỗng chốc vui vẻ, muốn liều mạng với hắn. Mẫn Nguyệt Văn dễ dàng bắt được tay cậu... Quá mềm mại, vậy nên nhẹ nhàng nắn bóp, "Quốc khánh sắp đến rồi, về nhà sớm thôi."
Tư Hằng hất tay hắn ra, "Nhéo tớ làm chi!" Cậu hung hăng trừng mắt, rất nhanh đã thoát khỏi bi thương trong lòng.
Mẫn Nguyệt Văn mỉm cười, nồi lẩu dần được đun nóng, Tư Hằng đã đi lấy buffet. Hắn ngồi tại chỗ nói muốn trông coi đồ, ngón trỏ phải cùng ngón cái vẫn còn đang xoa nắn lẫn nhau.
Nọ vừa vặn là đầu ngón tay đã nặn nặn tay của Tư Hằng.
Mẫn Nguyệt Văn quay đầu tìm cậu, rất nhanh đã phát hiện cả bóng lưng cậu chàng đều đang lộ niềm vui vẻ với thức ăn.
Nồi lẩu ngày đó được Tư Hằng nuốt hết vào bụng rồi đi không nổi.
Hai người họ còn uống bia.
Mẫn Nguyệt Văn thật sự bất đắc dĩ, lại hơi tức giận, "Tôi đã nói cậu đừng nên ăn nhiều rồi mà. Dạ dày sẽ cảm thấy khó chịu."
Tư Hằng ngồi xổm dưới ngọn đèn đường thật lâu chẳng nhúc nhích, nghe vậy uất ức cực, ngẩng đầu mềm nhũn chất vấn, "Đâu thể lãng phí thức ăn, đâu thể lãng phí..."
Cậu lặp lại cả 15 lần.
Mẫn Nguyệt Văn hiểu, người này say rồi, vậy nên vội vàng nhận lỗi, "Là tôi không nên gọi nhiều món như vậy. Cậu đứng lên trước đi, đừng ngồi chồm hổm ở đó nữa, tôi đưa cậu về, nghỉ ngơi sớm kẻo mai khó chịu."
Tư Hằng rất nghe lời, nhưng hiển nhiên cậu đã hiểu lầm, "Vé xe còn chưa đặt nha."
Mẫn Nguyệt Văn nói, "Tôi thế nào lại quên đặt vé giúp cậu nhỉ?"
Tư Hằng đột nhiên ôm cổ hắn, treo cả cơ thể lên người hắn.
Khoảng cách của bọn họ quá gần, Tư Hằng thổ khí tựa lan*, đôi mắt tròn vo giờ phút này mê man trợn trừng, rõ ràng đang ở trạng thái mờ mịt, cậu hỏi, "Trên người tớ có vị dâu không? Cậu mau ngửi thử xem."
*Gốc là 吐气如兰
Cổ họng hắn khô khốc, "Cậu là đồ ngốc hửm, rõ ràng toàn mùi rượu."
Cậu duỗi ngón trỏ đè lại đôi môi của hắn, buộc hắn phải ngậm miệng, sau đó giải thích, "Khứu giác của cậu có nhạy không vậy, tớ rõ ràng dùng sữa tắm hương dâu mà!"
Cậu lại truy hỏi, "Thơm hay không? Thơm hay không?"
Mẫn Nguyệt Văn hầu như đánh mất năng lực suy nghĩ, chỉ đáp thơm vô cùng.
Tư Hằng vung tay ra, cuối cùng thỏa mãn gật đầu.
Hắn nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, lại nghĩ tới dáng vẻ cậu cay thê thảm ở bữa cơm hồi nãy.
Hắn hít sâu mấy hơi, còn chưa đợi phản ứng, Tư Hằng lại bay qua ôm hắn, miệng hô bậy bạ* gì mà "chϊếp meo", Mẫn Nguyệt Văn nghe không hiểu, cố sức lôi kéo cậu về phía trước, tìm chỗ gọi xe.
*Gốc là 胡言乱语: hồ ngôn loạn ngữ
Thẳng đến khi gương mặt rõ ràng truyền tới cảm giác ướŧ áŧ, Mẫn Nguyệt Văn mới mơ hồ phản ứng với lần thân mật vừa chạm đã tách kia.
Bùm, bùm, bùm.
Là trái tim hắn, mừng rỡ bồng bột nhảy lên, dường như mơ hồ tìm ra đáp án cho tất cả sự hoang mang hiếu kỳ lúc trước bị che giấu.
Hắn đoán tai mình nhất định phải đỏ rồi.
Đúng chứ, nếu không sẽ chẳng nóng như vầy.
Hắn chưa bao giờ gần gũi với ai cả, hắn luôn đơn phương cảm thấy mâu thuẫn phản cảm đối với người tới gần mình.
Gió thổi qua, cảm giác ướŧ áŧ trên gương mặt trở nên rõ ràng hơn.
Gương mặt Mẫn Nguyệt Văn giữa ánh đèn đường sáng tối hiện lên vẻ điềm tĩnh khó tả.
Họ đã ngồi trên xe, Tư Hằng dựa vào vai hắn ngủ thϊếp đi.
Không biết vì sao, Mẫn Nguyệt Văn nghĩ rằng Tư Hằng sẽ chẳng nhớ nụ hôn trên má này. Đây thậm chí không đủ để xưng là một cái hôn, chỉ đến từ người trong trạng thái say rượu, không thanh tỉnh, vô ý—— chạm vào mà thôi.
Nó chẳng phải một danh từ tốt đẹp.
So với hôn, tin rằng đây chỉ là một cái chạm vào, càng giống như có thể che giấu những suy nghĩ mơ hồ trong đầu hắn hơn.
Tư Hằng dựa vào vai hắn thật yên tĩnh. L*иg ngực cậu hơi phập phồng, nhìn ra được đang ngủ rất ư là say sưa ngon lành.
Gió phương bắc vào ban đêm mang theo hơi lạnh, Mẫn Nguyệt Văn thấy Tư Hằng co rúm người, vì vậy đóng cửa sổ tay phải của xe lại.
Hắn lẳng lặng ngồi, cố gắng loại bỏ các loại lựa chọn trong lòng, khiến tạp niệm phải chìm xuống.
Thế nhưng thất bại.
Mẫn Nguyệt Văn hít sâu, rốt cuộc ý thức được, ngay từ đầu hắn đối với cậu là hiếu kỳ hâm mộ, giờ đây hình như có chút biến chất.
- --