21.
Ngụy Vô Tiện ở bên này cuối cùng cũng được giải vây, cũng không thèm nhìn lại Ôn Triều ngã lăn trên đất một lúc lâu cũng chưa đứng dậy được, hô lớn với Lam Vong Cơ một câu:
"Lam Trạm! Bắn tốt đấy!"
Lam Vong Cơ không ngự kiếm, chỉ dùng một chút linh lực đáp xuống trước mặt Ngụy Vô Tiện, không chút dấu vết mà đánh giá hắn một vòng:
"Không sao chứ?"
"Không sao không sao!" Ngụy Vô Tiện khoát tay: "Lam Trạm ngươi đến đúng lúc lắm, chậm thêm chút nữa là ta sẽ đánh bay hắn!"
Lam Vong Cơ cau mày, cũng không để ý đến Ngụy Vô Tiện đang nói nhăng nói cuội, chỉ đứng chắn trước mặt hắn, nắm chặt cung trong tay, lạnh lùng nhìn Ôn Triều.
Ôn Triều tức điên, hai mắt như sắp phun lửa đến nơi, nhưng ngại có Lam Vong Cơ ở đây, gã dù có kiêu ngạo thế nào thì ở bên ngoài vẫn phải chừa lại chút thể diện cho tứ đại thế gia. Nhẫn nại một lúc, cuối cùng vẫn thu kiếm lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Được lắm Lam Vong Cơ, ngươi thế mà lại bảo vệ hắn, Cô Tô Lam thị các ngươi từ khi nào cũng bắt đầu xen vào chuyện của người khác rồi."
Lam Vong Cơ không dịch chuyển dù chỉ là nửa bước, vững vàng đứng chắn trước mặt Ngụy Vô Tiện, trả lời:
"Săn bắn có quy củ của săn bắn."
"Lam Vong Cơ ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói ta đây không tuân theo quy củ sao?! Các ngươi có còn nhớ rõ bản thân đang đứng trên địa bàn nhà ai không hả?!"
Lời này đơn giản là muốn nhắc nhở hai người Lam Ngụy, bọn họ hiện giờ còn đang đứng trong địa bàn của Kỳ Sơn Ôn thị. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì cũng lập tức nhíu mày lại:
"Quy củ tự nhà các ngươi đề ra mà ngươi cũng dám phá, thế thì bảo chúng ta phải tuân thủ kiểu gì?"
"Quy củ tự nhà ta đề ra?" Ôn Triều cười lạnh một tiếng: "Ngụy Vô Tiện ngươi nghe rõ cho ta, hiện tại các ngươi vẫn còn đứng trên địa bàn của Ôn gia ta, ta chính là quy củ!"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì tức đến sôi gan, còn chưa kịp mở miệng thì Lam Vong Cơ đã đột nhiên thoáng lùi về phía sau một bước, cố gắng chịu đựng đứng sát trước người hắn, thấp giọng gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện không dự đoán được Lam Vong Cơ sẽ đột nhiên gọi tên mình cho nên ngẩn cả người. Hắn biết Lam Vong Cơ là muốn hắn đừng để xảy ra xung đột với Ôn Triều, nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ hoành hành ngang ngược của Ôn Triều thì trong lòng không phục, vừa định mở miệng mắng thêm vài câu thì cảm giác được cổ tay đột nhiên bị người ta nắm chặt, ngăn lại động tác bước lên phía trước của hắn. Cùng lúc đó, một cỗ mùi hương từ bên cạnh quấn quýt nổi lên, nhàn nhạt dễ ngửi chứ không hề nồng nàn, lại làm cho tâm thần của Ngụy Vô Tiện khẽ run lên. Mùi hương này Ngụy Vô Tiện cũng không lạ gì. Lúc hắn còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói nhăng nói cuội rồi bị phạt ở trong Tàng Thư Các chép sách một tháng, cũng là một tháng hắn ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt như thế này. Nhưng hôm nay chỗ hắn đang đứng đương nhiên không phải là Tàng Thư Các, Ngụy Vô Tiện không biết mùi đàn hương kia là từ đâu nổi lên, chỉ cảm thấy được cơn tức giận nơi đáy lòng mình được đánh tan hơn phân nửa, không chỉ mình lửa giận mà tiếng tim đập điên cuồng cũng dần dần bình ổn xuống. Lam Vong Cơ vẫn còn nắm tay hắn, ung dung bình thản mà nói với Ôn Triều:
"Nếu đã định ra quy củ thì nên tuân thủ."
Ôn Triều còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng Lam Vong Cơ lên tiếng như vậy rõ ràng là muốn ra mặt, lúc này cũng thật sự không nghĩ đến chuyện trêu chọc Cô Tô Lam thị nữa, còn nghe thấy có tiếng động mơ hồ truyền đến từ cách đó không xa, giống như có người đến đây, cho nên chỉ có thể phất tay áo rời đi.
Ngụy Vô Tiện nhìn theo bóng lưng của Ôn Triều rồi nhổ ra một bãi nước bọt, sau đó mới chuyển hướng sang Lam Vong Cơ:
"Ầy Lam Trạm, vừa rồi cảm ơn ngươi."
Lúc này Lam Vong Cơ mới buông tay hắn ra, thấp giọng nói:
"Xin lỗi." . TruyenHD
"Xin lỗi cái gì." Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ngươi cũng coi như là cứu ta một mạng, làm gì mà phải nói xin lỗi. Bây giờ ngươi săn được mấy con rồi? Có muốn đi cùng nhau không?"
Lam Vong Cơ lẳng lặng mà nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy đối phương dường như cũng không có gì khác thường, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy rối rắm, không biết là vui mừng hay lo lắng. Sau đó y lại thấy Ngụy Vô Tiện muốn lôi kéo mình tiến về phía trước, cho nên dứt khoát im lặng xoay người rời đi.
Ngụy Vô Tiện không đoán trước được rằng Lam Vong Cơ lại dứt khoát bỏ đi như vậy, bàn tay muốn kéo y còn đang vươn giữa không trung, theo bản năng vẫn muốn túm y lại. Hôm nay Lam Vong Cơ cũng không mặc y phục trắng nõn tầng tầng lớp lớp mà ngày thường y hay mặc, Ngụy Vô Tiện không bắt được ống tay áo hay vạt áo của y, chỉ có thể không sai không lệch mà túm lấy đuôi mạt ngạch đang tung bay trong gió, thuận thế kéo một cái.
Chỉ kéo một cái thôi, thế mà lại kéo tuột luôn mạt ngạch của y xuống.
Mạt ngạch trắng như tuyết nhẹ nhàng dịu dàng dừng lại trên tay, đến ngay cả bản thân Ngụy Vô Tiện cũng hoảng sợ. Lúc trước say rượu muốn giúp Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch ra, lần đó vật lộn cả nửa ngày cũng không cởi được, ai mà ngờ đến việc bây giờ chỉ vừa kéo một cái đã kéo tuột xuống luôn rồi. Lam Vong Cơ cảm nhận thấy trán mình được buông lỏng, khựng người tại chỗ một lúc lâu mới xoay người lại nhìn Ngụy Vô Tiện. Y còn chưa kịp nói gì thì bản thân Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng trước:
"Không phải là ta cố ý đâu! Mạt ngạch này của ngươi buộc cũng quá lỏng lẻo đi! Đây, trả ngươi, ngươi buộc lại đi."
Lam Vong Cơ chậm rãi rời mắt đến chiếc mạt ngạch đang bị Ngụy Vô Tiện nắm trong tay, sắc mặt nhìn qua cực kỳ khó coi. Ngụy Vô Tiện không hiểu lý do, nhưng hắn biết chắc là Lam Vong Cơ giận rồi. Thường ngày hắn trêu Lam Vong Cơ trêu đến không biết chán, nhưng lần này là hắn không cố ý thật. Lam Vong Cơ vừa mới cứu mạng hắn xong, hắn cũng không đến mức trêu chọc người ta như vậy. Hắn thành tâm thành ý mà nói:
"Xin lỗi mà, thật sự là ta không cố ý đâu, vừa kéo nhẹ một cái nó đã tuột xuống luôn rồi, ngươi đừng tức giận..."
Lam Vong Cơ lấy lại mạt ngạch từ trong tay Ngụy Vô Tiện, không nói lời nào mà đeo lại lên trán. Y xưa nay vốn kiệm lời, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể nhận ra chút gì đó không ổn từ trong sự im lặng của y, hiếm khi thấy có phần lúng túng:
"Ngươi... giận thật đấy à? Mạt ngạch này của ngươi thật sự quan trọng đến vậy sao? Nhưng mà lần trước say rượu cũng không thấy ngươi quý trọng đến vậy mà, còn để ta tùy tiện lấy..."
Tay Lam Vong Cơ khựng lại, đột nhiên nâng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện chằm chằm:
"Say rượu...?"
"Đúng vậy, chính là lần Thủy Hành Uyên đấy, ngươi quên rồi à? À chắc là ngươi quên rồi, khi đó ngươi còn..."
Ngụy Vô Tiện im bặt, dừng câu chuyện lại. Ngày ấy, khách điếm tràn ngập mùi rượu, lực đạo mạnh mẽ khi Lam Vong Cơ dùng sức đè nghiến hắn xuống, hai người môi lưỡi quấn quýt, thậm chí là dáng vẻ khi tắm rửa của Lam Vong Cơ... Tất cả những ký ức đó bỗng dưng đồng loạt dâng lên, làm cho mặt hắn nóng cháy, chỉ cảm thấy trên người có chút không dễ chịu, nhiệt ý mơ hồ hun đến mức hắn có chút choáng váng, lại thấy Lam Vong Cơ đang cau mày nhìn mình, tự biết bản thân lỡ lời, vội vàng khoát tay nói:
"Không có gì không có gì, ta nói bừa đó. Ngươi còn giận không?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không giận."
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đã buộc lại mạt ngạch chỉnh tề, lại mời chào:
"Lam Trạm, ngươi thật sự không muốn đi cùng ta à? Ta nói với ngươi nhé, ta bắn phát nào chuẩn phát đó, cam đoan bắt được hạng nhất! Ơ, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
Vừa rồi đầu óc nóng lên nên hắn cũng không nhận ra, bây giờ hơi tỉnh táo lại thì bèn phát hiện ra mùi đàn hương khi nãy ngửi thấy vẫn còn quanh quẩn đâu đây, mà bên cạnh hắn lại chỉ có mỗi mình Lam Vong Cơ. Hắn đưa tay vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi cũng phong nhã quá nhỉ, bây giờ còn phối hương?"
Lam Vong Cơ lại lui về phía sau vài bước, thấp giọng nói:
"Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:
"Lam Trạm hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Sao cứ nói xin lỗi mãi thế? Ngươi không trách ta kéo tuột mất mạt ngạch của ngươi à?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, thấy Ngụy Vô Tiện thật sự không phát giác ra điều gì, lại thấy hai má Ngụy Vô Tiện ửng đỏ, do dự một chút, vẫn là lên tiếng hỏi hắn:
"Ngụy Anh, ngươi, ổn chứ?"
"Ổn, cực kỳ ổn, ta thì có thể có chuyện gì được chứ." Ngụy Vô Tiện nghe thấy y hỏi vậy thì chẳng hiểu sao mặt lại nóng lên, đầu óc rối tung rối mù, thầm nghĩ dù sao cũng không thể nói với Lam Vong Cơ rằng "ta vừa nghĩ đến ngươi làm gì đó ta thì mặt đỏ hết cả lên" được.
Hắn giả vờ như không có việc gì đưa tay lên xoa xoa mặt, cảm thấy không dễ dàng gì mới có thể gặp Lam Vong Cơ một lần, vẫn không nỡ cứ như vậy thả người đi, đang nghĩ ngợi muốn tìm chuyện cũ gì đó để ôn lại thì lại nghe thấy Lam Vong Cơ hiếm khi chần chừ mà nói:
"Ngụy Anh, ngươi... vừa phân hóa, còn cần phải lưu tâm nhiều hơn."
Ngụy Vô Tiện đầu óc choáng váng nhưng vẫn đang cố tìm chuyện để nói, nghe thấy Lam Vong Cơ nói một câu như vậy thì lửa giận trong lòng tạch một phát bùng lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì lời đã thốt ra khỏi miệng:
"Lam Trạm, ngươi có ý gì?"
Ngoại trừ lúc vừa mới phân hóa có chút hoang mang mờ mịt ra thì hắn chưa bao giờ vì chuyện phân hóa thành Khôn trạch mà cảm thấy có gì cần phải lúng túng bối rối. Thêm nữa mọi người ở Giang gia vẫn đối xử với hắn giống khi xưa, cho nên thậm chí đến tận lúc này hắn vẫn không cảm thấy chuyện phân hóa có gì quan trọng. Thế nhưng Lam Vong Cơ vừa nói một câu như vậy lại làm hắn hoàn toàn tỉnh táo lại:
"Lam Trạm, ngươi đây là cảm thấy ta phân hóa thành Khôn trạch thì không thể săn bắn cùng ngươi nữa?"
"Ta không hề có ý đó!"
Lam Vong Cơ giống như là không dự đoán được Ngụy Vô Tiện sẽ phản ứng mạnh như vậy, vội vàng trả lời.
"Không phải 'ý đó' thì còn có thể là ý gì chứ?" Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy mùi đàn hương ngày càng nồng đậm, hun đến mức cả người hắn phát sốt nhẹ, ngay cả những lời muốn nói ra cũng bị đầu óc choáng váng nhào nặn thành một mớ lộn xộn, cuối cùng đến chính hắn cũng không biết bản thân đang nói cái gì nữa: "Học cùng nhau một thời gian, mấy tháng không gặp, ta vốn định cùng ngươi ôn lại chuyện xưa. Nhưng nếu ngươi đã không muốn thì thôi vậy."
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ tiến lên vài bước, lại thấy trong mắt Ngụy Vô Tiện toàn là tơ máu thì vội vàng ngừng động tác, nói: "Xin lỗi."
"Ta nói chứ, ngươi xin lỗi cái gì, ngươi..." Ngụy Vô Tiện day day huyệt Thái dương, trong lòng thấy bực dọc khó chịu thật sự, lại sợ chính mình nếu còn nói tiếp lại nói ra thứ gì không hay, chỉ có thể khoát tay: "Quên đi, săn bắn còn chưa kết thúc đâu, ngươi mau đi đi."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, lo lắng mà nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, sau đó xoay người rời đi.
Ngụy Vô Tiện tùy tiện tìm một vách đá rồi dựa vào, lúc lâu sau mới miễn cưỡng xem như tỉnh táo lại, cũng không biết tại sao khi nãy lại bỗng dưng mất bình tĩnh đến mức như vậy... Dù sau thì lửa giận do Ôn Triều khơi lên, hắn cũng không thể trút hết lên người Lam Vong Cơ được. Hắn thầm mắng một tiếng, lại nghe thấy có người cách đó không xa gọi hắn, lúc này mới đứng thẳng dậy.
Người tới là Giang Trừng, hắn ta đánh giá Ngụy Vô Tiện một vòng, nghi hoặc hỏi:
"Ngươi vừa làm gì đấy, sao mặt lại đỏ vậy?"
"Mặt ta đỏ lắm à?" Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt mình, nói: "Không biết, chắc là đánh nhau nên đỏ."
"Đánh nhau?" Lúc Giang Trừng vừa đến chính là đυ.ng mặt Lam Vong Cơ rời đi, thấy hắn nói như vậy thì cả kinh hỏi: "Ngươi đánh nhau với Lam Vong Cơ à?!"
"Ta với y có gì đâu mà cần đánh nhau." Ngụy Vô Tiện nhặt cung của chính mình lên khoa tay múa chân một vòng, nói: "Vừa rồi ta không may gặp phải Ôn Triều thôi."
"Không phải là tốt rồi, ta vừa rồi nhìn sắc mặt của Lam Nhị, còn tưởng rằng ngươi lại giở trò gì kia."
Ngụy Vô Tiện nhún vai, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này cho lắm, vì thế vòng tay lên ôm lấy bả vai Giang Trừng, nói:
"Mặc kệ đi! Ngươi sao rồi, bắn được mấy cái? Có muốn sư huynh đây gánh ngươi không hả."
"Cút cút cút." Giang Trừng đẩy tay hắn ra: "Ta nói với ngươi, về sau bớt trêu chọc Lam Vong Cơ đi. Ngươi còn chưa biết phải không? Khoảng thời gian trước y cũng vừa mới phân hóa."
"Phân hóa? Càn nguyên?" Ngụy Vô Tiện ngẩn người.
"Nếu không thì sao?" Giang Trừng trợn mắt lườm hắn một cái: "Cho nên ngươi bớt trêu trọc y đi. Ngươi cũng biết hiện giờ ngươi..."
Giang Trừng còn chưa nói hết lời nhưng cũng đủ để Ngụy Vô Tiện hiểu rõ ý trong câu nói đó. Hắn im lặng một lát mới mở miệng nói:
"Hứ, chậm rồi."