19.
"Giang Trừng!"
Ngụy Vô Tiện bất ngờ từ dưới nước trồi lên, cả người ướt sũng, hệt như một con thủy quỷ bám ở trên mép thuyền. Hắn vuốt vuốt mấy lọn tóc mai ướt đẫm nước ngược ra phía sau, để lộ vầng trán trơn nhẵn, tươi cười hớn hở mà hô lớn với người trên thuyền:
"Về rồi cũng không thèm báo với ta một tiếng!"
Giang Trừng đứng trên thuyền như là đã sớm dự đoán trước, lùi về phía sau vài bước, tránh việc bị Ngụy Vô Tiện cả người từ đầu đến chân ướt đẫm nước làm ướt quần áo của bản thân:
"Báo với ngươi để làm gì, để ngươi giống như bây giờ, dùng dáng vẻ hệt như một con thủy quỷ đến đón ta?"
"Nếu như ngươi nói sớm thì lúc này ta đã bưng canh sườn củ sen đứng ở trên bến sông chờ ngươi rồi!"
"Bớt bớt giùm cái." Giang Trừng chống một bên mái chèo thuyền xuống, kéo Ngụy Vô Tiện cùng thuyền trôi đến bên bờ: "Chính ngươi cũng chuồn êm không thèm nói với ta một tiếng còn gì."
"Oạch." Ngụy Vô Tiện bị nghẹn họng một chút: "Khi đó ngươi đang đi săn đêm mà, ta đây cũng hết cách. Ơ mà, sao ngươi lại quay về sớm thế?"
"Thanh Đàm hội, ngươi quên rồi à?" Giang Trừng liếc Ngụy Vô Tiện một phát sắc lẻm.
Lần Thanh Đàm hội của tiên môn bách gia này sẽ tổ chức ở Kỳ Sơn. Từ nhỏ đám tiểu bối của các nhà đã tham gia Thanh Đàm hội rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng mà Kỳ Sơn Ôn thị làm việc gì cũng vô cùng khoa trương, cách thời điểm thịnh hội diễn ra hơn nửa tháng thì bọn họ đã yêu cầu các nhà chuẩn bị đầy đủ, liệt ra hai ba điều nhất định phải biết, còn có thêm vô số công việc khác. Các nhà mặc dù trong lòng dị nghị, thế nhưng cũng ngại Ôn thị hiện giờ như mặt trời ban trưa, ẩn ẩn có thể đứng đầu bách gia, cho nên cũng không nhiều lời. Lam gia cũng dứt khoát để đám môn sinh về nhà trước thời hạn, chuẩn bị cho tốt.
"Ngươi bị làm sao thế hả?" Giang Trừng đang cầm bát canh, vùi đầu vào uống một hơi hơn nửa bát mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên hỏi.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở đối diện hắn, đang cầm một miếng xương sườn gặm cực kỳ vui vẻ, nghe được câu hỏi thì chẳng hiểu gì cả, liếc Giang Trừng một cái rồi hỏi:
"Bị làm sao là bị làm sao cơ?"
"Phân hóa!" Giang Trừng đặt bát canh sang một bên, nhìn như hận không thể túm lấy cổ Ngụy Vô Tiện lắc lắc rồi hỏi: "Sao ngươi lại phân hóa mình thành một Khôn trạch rồi hả?"
"Đây là chuyện mà ta muốn làm là làm được sao? Tự dưng phân hóa xong ngủ dậy thì thành Khôn trạch thôi."
"Vậy sau này ngươi định như thế nào, cứ làm một Khôn trạch thật à?"
"Nếu không thì ta có thể làm gì bây giờ, thật ra ta thấy cũng rất tốt mà, đâu có gì mà mọi người cứ phải quan trọng hóa vấn đề như vậy."
"Ngươi!" Giang Trừng trợn mắt lườm Ngụy Vô Tiện một cái: "Ta đây không thèm quản ngươi nữa, tự ngươi nhìn lấy làm lấy đi. Vậy cái Thanh Đàm hội kia ngươi còn định đi nữa không?"
Ngụy Vô Tiện vốn định quen miệng thốt lên chữ "Đi", thế nhưng lời đến khóe môi thì lại do dự một chút:
"Đi thôi, nếu như cho ta đi thì ta đi."
Đi thì đương nhiên là phải đi rồi, từ lúc thân thể của Ngụy Vô Tiện khôi phục, tiếp tục tu luyện, Giang Phong Miên đối xử với hắn vẫn như khi trước, không có gì khác biệt. Trước một ngày diễn ra Thanh Đàm thịnh hội đã dẫn hắn cùng Giang Trừng, còn gọi thêm một vài đệ tử Giang gia tư chất ưu tú rồi cùng xuất phát đi tới Kỳ Sơn.
Thịnh hội lần này diễn ra trong bảy ngày, ngoại trừ Thanh Đàm biện luận của danh sĩ các nhà còn có mỗi ngày đấu nghệ một môn để cho đám thiếu niên chờ mong. Ngụy Vô Tiện là đệ tử của Giang thị, đương nhiêu là cũng phải tham gia, hắn chọn hạng mục bắn cung mà bản thân am hiểu nhất. Hắn nghe cái gọi là Thanh Đàm biện luận kia đã sớm đau đầu chóng mặt, chỉ đợi được cho phép đã lập tức cùng Giang Trừng chuồn đến bãi bắn cung tập luyện tu chỉnh trước.
Thanh Đàm hội lần này, Kỳ Sơn Ôn thị đã chuẩn bị sẵn đồng phục cho các đệ tử thế gia, là lĩnh bào cổ tròn thuần một sắc đỏ, đeo cửu hoàn đái. Bình thường Ngụy Vô Tiện vẫn mặc giáo phục Giang gia, hiện giờ mặc một thân hồng y nổi bật, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo ý cười lại càng thêm phần thần thái phi dương. Hắn đến bãi bắn cung, chỉ vừa hơi dùng sức nhấc một chiếc cung lên ước lượng thì đã có không ít các thế gia đệ tử có cả quen có cả không quen tiến đến bắt chuyện, hắn một bên cười đùa trêu chọc, một bên kéo cung thử tên, vô cùng bận rộn. Vất vả lắm thì xung quanh mới vắng vẻ một chút lại nghe thấy tiếng dây cung đàn hồi mạnh mẽ hữu lực vang lên, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn theo hướng âm thanh thì đã thấy một mũi tên xé gió bay tới, vững vàng mà cắm thẳng vào hồng tâm của một cái bia cách đó không xa. Ngụy Vô Tiện không nhịn được khen ngợi:
"Mạnh mẽ xé gió, tên tốt! Đây là công tử nhà ai mà tài bắn... Ơ! Lam Trạm! Là ngươi à!"
Người nọ bắn xong một mũi tên bèn thu cung xoay người rời đi, giống như không muốn giao thiệp nhiều với Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại cố tình bổ nhào tới, tiện tay ôm lấy bả vai đối phương, vui vẻ nói:
"Là ngươi à Lam Trạm, hôm nay mặc hồng y, suýt nữa thì không nhận ra là ngươi đã đến rồi!"
Lam Vong Cơ vốn tuấn mỹ nhã chính, hôm nay cũng mặc phục sức thống nhất như mọi người, một thân ngoại bào trắng như tuyết cùng tay áo rộng dài như "khoác áo tang" thường ngày được thay bằng trang phục gọn gàng để tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung, cả người lại thêm vài phần anh khí, phong độ hiên ngang, vô cùng thu hút ánh mắt người khác. Ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng nhịn không được mà cảm thán trong lòng rằng Kỳ Sơn Ôn thị kia tuy là hành xử ngang ngược làm cho người ta ghê tởm, thế nhưng mắt thẩm mỹ trong chuyện chọn trang phục vẫn rất tốt. Hắn đánh giá Lam Vong Cơ một vòng từ trên xuống dưới, trong chốc lát nhìn đến ngây cả người, cánh tay đang treo trên vai đối phương cũng quên buông xuống. Mi tâm Lam Vong Cơ nhíu chặt hơn thêm chút nữa, lạnh giọng nói:
"Buông ra."
"Ơ hay?" Lúc này Ngụy Vô Tiện mới lấy lại phản ứng, nhớ đến việc Lam Vong Cơ không thích đυ.ng chạm với người khác cho nên cũng lập tức thu tay, hậm hực nói: "Lam Trạm ngươi lạnh lùng thật đấy, đã lâu như vậy không gặp ta, ngươi không nhớ ta chút nào sao?"
Lam Vong Cơ sửa sang lại trang phục đã bị Ngụy Vô Tiện kéo xộc xệch, không nói một lời tiếp tục bước về phía trước, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Ngụy Vô Tiện vừa nãy. Ngụy Vô Tiện vội vàng chạy theo bắt kịp y, sau đó bước vài bước lên phía trước Lam Vong Cơ, cũng không quan tâm đến việc Lam Vong Cơ có trả lời hay không, tự hỏi tự đáp mà nói tiếp:
"Không cần ngươi nói ta cũng biết, khẳng định là rất nhớ ta, nếu không sao lại còn viết thư cho ta chứ? Hạt sen ta gửi cho ngươi ngươi đã nhận được chưa, ăn rất ngon phải không!"
Lúc này Lam Vong Cơ mới ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói:
"Ngụy Anh..."
"Ơi!" Ngụy Vô Tiện đang tự nói tự nghe một tràng dài, không đoán trước được rằng Lam Vong Cơ sẽ dừng bước lại gọi hắn, vội đáp lời: "Sao thế? Lam Trạm, đợi đến khi thi đấu bắn cung bắt đầu, có muốn đi cùng nhau không?"
Nhưng Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới mở miệng:
"Cho qua."
Vừa dứt lời, y bèn nghiêng người lướt qua Ngụy Vô Tiện, đi về một hướng khác của bãi bắn cung.
Giang Trừng đứng nhìn từ đầu đến cuối rốt cuộc cũng không nhịn được cười thành tiếng:
"Ha ha ha Ngụy Vô Tiện ngươi lại còn muốn cản đường của Lam nhị nhà người ta à? Đã nếm đủ mùi thất bại chưa, ai bảo ngươi suốt ngày trêu y?"
"Trêu y vui mà!" Ngụy Vô Tiện bĩu môi, cũng không đi theo người ta nữa: "Ngươi nói xem đã lâu như vậy không gặp, y không nhớ ta chút nào thật à?"
"Nhớ ngươi để làm gì? Ta sợ y còn ước gì ngươi đừng xuất hiện trước mặt y ấy!" Giang Trừng suy nghĩ một lúc, lại thấy có cái gì đó sai sai: "Khoan đã, Lam nhị kia lại còn viết thư cho ngươi nữa cơ à?"
"Đúng vậy." Không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại có chút đắc ý: "Ta vừa quay về Liên Hoa Ổ thì y đã viết thư cho ta rồi, chẳng qua là sau đó không thấy trả lời ta nữa... Ta còn gửi hạt sen cho y nữa đấy, không biết y có nếm thử không."
"Y mà trả lời ngươi nữa thì mới là lạ đấy! Người như y ấy, ngươi đã từng thấy y nói chuyện với ai nhiều hơn một hai câu chưa? Cũng chỉ có mỗi mình ngươi lúc nào cũng năm lần bảy lượt trêu chọc y như vậy."
"Ta còn đang nghĩ hạt sen lần này gửi qua không được tươi cho lắm, đợi lần tới mời y đến Liên Hoa Ổ, nếm thử đài sen tươi mới hái. Bọn họ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mỗi ngày đều ăn vỏ cây rễ cỏ, sợ là chưa ăn qua thứ ngon như hạt sen đâu."
Giang Trừng đúng thật là không biết nên làm thế nào cho phải với hắn:
"Muốn mời thì ngươi tự đi mà mời, đừng lôi danh Liên Hoa Ổ ra, nếu không lúc về nương lại muốn phạt ngươi! Đừng nói nữa, chuông kêu rồi kìa, lên trường bắn trước rồi tính tiếp."
Tiếng chuông trên trường bắn đại biểu cho việc thi đấu bắn cung đã chính thức bắt đầu vang lên, đệ tử thế gia đều bước về phía cửa vào chỗ vây săn, Giang Trừng cũng vội vàng lôi kéo Ngụy Vô Tiện nhập cuộc.