17.
"Thư?" Ngụy Vô Tiện nhận thư trong nghi ngờ, bên trên phong thư đoan đoan chính chính mà viết "Ngụy Anh thân khải", ngoài ra không có gì khác, nhưng nét chữ viết thì nhìn quen mắt thật sự.
Thư được gửi tới Liên Hoa Ổ đều có người phụ trách thu nhận, nhưng đối với người tu tiên, gửi thư cũng không cần phải quy củ như vậy, chỉ cần biết đối phương đang ở chỗ nào hoặc có giữ tín vật của đối phương thì có thể dùng pháp bảo truyền thư. Có lẽ là người gửi thư tuy biết rằng Ngụy Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ nhưng lại không biết cụ thể hắn ở chỗ nào, lại không có tín vật, cho nên chỉ có thể gửi thư đến Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng mở thư ra, vừa liếc một cái đã không nhịn được mà bật cười. Giang Yếm Ly đang dùng muôi múc cháo đã được nấu nhừ nhuyễn ra bát, thấy hắn bỗng dưng vui vẻ hẳn lên như vậy thì hỏi:
"Vui đến vậy sao? Là bạn ở Lam gia của đệ gửi thư đến sao?"
"Đúng vậy, là bạn cực kỳ thân luôn ấy!" Ngụy Vô Tiện gấp gọn bức thư lại rồi nhét vào trong ngực, nhận lấy bát cháo mà Giang Yếm Ly đưa qua, cười nói: "Sư tỷ, tỷ có từng nghe nhắc đến Lam Trạm bao giờ chưa?"
Giang Yếm Ly ngẫm nghĩ, đáp:
"Là vị Lam Nhị công tử tên Trạm tự Vong Cơ của Vân Thâm Bất Tri Xứ sao? Nghe nói là rất anh tuấn đoan chính, có thật không?"
"Là cực kỳ anh tuấn luôn ấy." Ngụy Vô Tiện cầm thìa khoa chân múa tay: "Anh tuấn như thế này này."
"Vậy nếu so với A Tiện thì sao?"
"Oạch, y ấy à..." Ngụy Vô Tiện do dự một chút, muốn miêu tả diện mạo của Lam Vong Cơ cho Giang Yếm Ly nghe. Nhưng mà vừa nhớ lại thì trong đầu lại lập tức hiện lên khuôn mặt trắng nõn oánh nhuận còn vương ánh nước của Lam Vong Cơ hôm ngâm mình ở suối nước lạnh, cùng với thân hình vừa ưu mỹ vừa hữu lực và tiết khố ngâm trong nước biến thành bán xuyên thấu. Ngụy Vô Tiện cũng không biết vì sao lúc ấy rõ ràng là hắn còn đang sốt nhẹ mà có thể nhớ rõ đến vậy, đã qua nhiều ngày như vậy mà vẫn làm cho hai gò má hắn có chút nóng nóng. Nhưng bây giờ nhớ lại, đó chính là lần cuối cùng hắn chạm mặt với Lam Vong Cơ trước khi rời Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Từ nay về sau cách nhau hai phương trời, cũng không biết khi nào mới có dịp gặp lại.
Nghĩ vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng dưng có chút tiếc nuối cùng mất mát khó mà giải thích được, nhưng vẫn cười cười trả lời Giang Yếm Ly:
"Nếu như để mà nói, thì y anh tuấn hơn đệ một chút, chỉ một chút thôi! Giang thúc thúc nói là trước đây chúng ta từng gặp qua y rồi, nhưng mà đệ không nhớ rõ."
"Vậy sao? Ta cũng không nhớ rõ, có lẽ là lúc còn rất nhỏ đi." Giang Yếm Ly đẩy đẩy bát, ý bảo Ngụy Vô Tiện nhanh ăn đi: "Vậy bức thư kia là y gửi đến sao?"
"Đúng vậy." Ngụy Vô Tiện húp sùm sụp mấy ngụm cháo: "Đệ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đột xuất như vậy, còn chưa kịp đến chào tạm biệt y, cho nên y bèn viết thư gửi lại đây."
"Xem ra các đệ đúng là bạn thân rất thân đấy." Giang Yếm Ly thấy nét mặt của Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng tốt lên, lặng lẽ thở phào một hơi, cười nói: "Trước đây cũng chưa thấy những người bạn khác của đệ viết thư cho đệ."
Ngụy Vô Tiện ngậm thìa ngẫm nghĩ, trước kia hắn quen biết toàn là hồ bằng cẩu hữu, làm gì có ai chững chạc nghiêm chỉnh như Lam Vong Cơ, thấy hắn bị ốm còn viết thư đến hỏi thăm. Hắn cũng cười theo, nói:
"Không có đệ chơi cùng, chắc chắn là y cảm thấy nhàm chán muốn chết, nhớ đệ rồi đấy!"
Khiến cho Lam Vong Cơ nhàm chán đương nhiên là chuyện không có khả năng, nội dung của lá thư kia chẳng qua cũng chỉ là nghe nói Ngụy Vô Tiện sinh bệnh quay về nhà nên gửi thư hỏi thăm sức khỏe thôi, có lẽ đến ngay cả chuyện Ngụy Vô Tiện phân hóa y cũng không biết được. Hơn nữa câu chữ trong thư đều vô cùng quy củ, ngay cả nửa câu đùa bỡn thân mật giữa bạn bè với nhau cũng không có. Nhưng có thể khiến Lam Vong Cơ đặc biệt viết thư đến hỏi thăm cũng là chuyện đủ để Ngụy Vô Tiện vui vẻ nửa ngày. Nghĩ đến cảnh Lam Vong Cơ ngồi trong Tàng Thư Các nghiêm túc viết thư cho hắn, hắn chỉ muốn lập tức bay ngay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ trêu chọc Lam Vong Cơ thôi. Nhớ lại những "chuyện lý thú" cùng Lam Vong Cơ lúc còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tâm trạng của Ngụy Vô Tiện tốt hơn rất nhiều, một bên uống cháo một bên nói chuyện phiếm với Giang Yếm Ly, những phiền muộn cùng bất an khi nãy đã tan biến đi rất nhiều.
Chờ Giang Yếm Ly thu dọn bát đũa trên bàn rồi rời đi, hắn mới lục tung phòng lên để tìm giấy bút, muốn viết thư hồi âm lại cho Lam Vong Cơ.
"Ừm, Lam Trạm." Hắn cầm bút vừa viết vừa lẩm bẩm nói theo: "Ta quay về Giang gia, ngươi nhớ ta lắm có phải không. Hai con thỏ lúc trước tặng cho ngươi vẫn còn chứ? Nếu ngươi không chịu nướng chúng lên ăn thì trong lúc nhàm chán cũng có thể nuôi chúng cho vui mà, nhìn thấy chúng là có thể nhớ đến ta rồi! Dù sao các ngươi cũng cực kỳ giống nhau, chỉ thích ăn lá cây, còn không thích nói chuyện..."
Hắn cũng không quản đến chuyện Lam Vong Cơ có đọc hiểu được những dòng chữ như rồng bay phượng múa kia của hắn hay không, viết lan man một đoạn dài. Cũng may là ít ra hắn biết chính xác chỗ mà Lam Vong Cơ ở, nếu không phong thư toàn lời nói nhảm nói nhí này mà gửi thẳng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, thông qua Lam Khải Nhân thì sợ là không đến được tay của Lam Vong Cơ mất. Ngụy Vô Tiện nằm bò trên bàn viết trong chốc lát, mới nhớ ra là Lam Vong Cơ còn chưa có tín vật để có thể gửi thư thẳng cho hắn, bèn viết thêm:
"Ta gửi tín vật của ta theo thư, về sau ngươi muốn gửi thư đến đây là có thể gửi trực tiếp cho ta rồi."
Viết xong, hắn vứt bút sang một bên, chạy đến trước ngăn tủ muốn tìm xem có gì có thể làm tín vật để Lam Vong Cơ giữ bên mình hay không. Hắn rời Liên Hoa Ổ một khoảng thời gian, ngoại trừ gia nhân hàng ngày đến quét dọn cũng không có ai sắp xếp lại đồ đạc của hắn. Bên trong ngăn tủ vẫn giống hệt như trước khi hắn đi, đủ các loại đồ vật vặt vãnh lộn xộn xếp chồng lên nhau như sắp đổ ào hết ra ngoài tới nơi. Hắn vừa lục lọi thì bỗng dưng thấy vật gì đó rơi ra từ trong tủ.
Đó là một cái lọ nho nhỏ màu trắng, chính là lọ Thanh tâm đan mà khi nãy Giang Yếm Ly để lại. Ngụy Vô Tiện cầm cái lọ lên nhìn một lúc lâu, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cầm cái lọ đặt lại trên bàn. Hắn tiện tay lấy một thứ gì đó rồi đóng tủ, quay trở lại bàn, cầm bút viết thêm một câu lên thư:
"Lam Trạm, chắc chắn là ngươi không đoán được vì sao ta lại quay về Liên Hoa Ổ phải không. Ta phân hóa rồi đấy! Phân hóa thành Khôn trạch."
___________
Tiện Tiện tạm thời nghỉ học, về nhà mới phát hiện ra quên mất chưa thêm wechat của cờ rớt =)))))))) Uông Kỷ đành phải gởi ì mêu gia đình đến hỏi thăm cờ rớt =)))))