6.
Ngụy Vô Tiện vừa hỏi xong thì lập tức vỗ đẹt lên trán mình một cái, cười mắng bản thân hồ đồ rồi, làm gì có ai say rượu mà tự nhận là mình say chứ. Chẳng qua nhìn Lam Vong Cơ khác thường như vậy, không phải say rượu thì là gì?
"Không phải chứ Lam Trạm, ngươi uống rượu gạo nếp mà cũng say được hả? Cũng khó mà trách được cái gia quy cấm rượu của Cô Tô Lam thị nhà các ngươi." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: "Nhưng mà đến cùng tại sao ngươi lại chạy đến phòng ta? Không phải là đến uống trộm rượu thật đấy chứ!"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, đáp: "Bà chủ."
"À, ta biết rồi, nhất định là bà chủ nhớ nhầm phòng, cho nên mới chỉ ngươi đến đây." Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ: "Đại ca ngươi còn chưa về hả?"
"Huynh trưởng... Tối nay không về."
Cũng không biết Lam Vong Cơ say rượu thì sẽ ra sao, Lam Hi Thần không ở đây, nếu đưa Lam Vong Cơ về phòng, sợ là để y một mình say khướt ngồi ngốc trong phòng cũng không ổn. Ngụy Vô Tiện nhớ tới một phòng đầy sâu rượu dưới kia, tuy rằng tin tưởng Lam Vong Cơ dù có say cũng không biến thành dáng vẻ như vậy, nhưng vẫn quyết định trước hết giữ người ở lại phòng mình đã.
"Vậy Lam Trạm à, ngươi thả lỏng tay ra trước đã, nước ấm đang để ngoài cửa rồi, ta lấy vào cho ngươi rửa mặt... Hay nói cách khác, ngươi có muốn tắm trước không?"
Ngụy Vô Tiện nói được một nửa thì nhớ đến tính ưa sạch sẽ của Lam Vong Cơ, cho nên mới chuyển thành hỏi như vậy. Không ngờ Lam Vong Cơ đứng phắt dậy, túm theo cả hắn, nói:
"Tắm rửa."
"Ôi ôi ôi??" Ngụy Vô Tiện bị y kéo, khập khiễng một đường đi đến ngoài cửa: "Được được tắm rửa thì tắm rửa, ngươi đừng có vội mà. Ôi trời ngươi nhìn ngươi xem, nước tràn hết ra ngoài rồi! Vẫn để ta làm thì hơn."
Hắn khuyên can mãi cuối cùng mới dụ dỗ được Lam Vong Cơ buông tay, để hắn yên yên ổn ổn nâng nước nóng vào, sau đó giúp Lam Vong Cơ cởϊ qυầи áo.
"Được rồi, còn lại trung y thì ngươi tự cởi đi."
Hắn vội vàng vắt tầng tầng lớp lớp bạch y sang một bên, nói:
"Ngươi tắm trước đi, ta xuống lầu xem xem đám tiểu tử kia thế nào rồi. Chậc, hôm nay ta kiểu gì cũng phải chăm sóc đám sâu rượu các ngươi rồi..." Ngụy Vô Tiện nói xong thì nhớ tới dáng vẻ Lam Vong Cơ vừa rồi ngoan ngoãn nâng tay để hắn cởϊ qυầи áo, không khỏi bật cười: "À, ngươi không tính, ngươi say vẫn là quá ngoan ha ha ha ha. Lam Trạm ngươi nói ngươi xem, da mặt ngươi mỏng như vậy, tại sao cho dù thẹn thùng tức giận hay say rượu mà mặt cũng không hồng tí nào vậy. Ngươi thế này..."
Hắn càng nói càng hào hứng, theo bản năng xoay người lại nhìn Lam Vong Cơ, kết quả là vừa nhìn thấy người thì đã phải chịu đả kích thật lớn.
Lam Vong Cơ đã cởi sạch cả trung y lẫn tiết khố, toàn thân trần trụi đứng thẳng tắp, da thịt trắng nõn như ngọc, những đường cong cơ thể rõ ràng hữu lực làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy chói lòa đến mù mắt. Trong chớp mắt hắn quên cả giật mình, phản ứng đầu tiên là trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Chờ Lam Vong Cơ tỉnh lại sợ là xấu hổ đến mức không dám gặp người khác nữa.
Tuy bình thường hắn thích trêu chọc Lam Vong Cơ, trăm phương nghìn kế cũng muốn đùa cợt y thỏa thuê mới thôi, nhưng hắn cũng biết Lam Vong Cơ vô cùng ngạo khí, cho nên chưa từng thật sự muốn làm khó y. Bởi vậy nên gặp tình huống như thế này, Ngụy Vô Tiện "bất trị" trong miệng Lam Khải Nhân cũng hiếm khi nổi máu quân tử, lấy một kiện quần áo đưa cho Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi mặc quần áo vào trước đi đã."
Nói xong hắn vội vàng ném quần áo lên cho Lam Vong Cơ. Thế nhưng y lại nghiêng người né tránh, một tay túm lấy Ngụy Vô Tiện kéo về phía này. Ngụy Vô Tiện không kịp đề phòng, bị lôi một phát như vậy thì lao thẳng vào ngực Lam Vong Cơ, mặt dán trực tiếp lên da thịt nhẵn nhụi ấm áp. Trong lòng hắn bỗng nhiên loạn cào cào, tay chân luống cuống muốn đứng thẳng lên. Thế nhưng Lam Vong Cơ lại nâng tay đè đầu hắn xuống, dùng hết sức có thể để khóa hắn trong ngực.
Cho dù ở Liên Hoa Ổ, trong lúc đùa giỡn Ngụy Vô Tiện vẫn thường xuyên túm vai bá cổ các sư đệ, thế nhưng cũng chưa từng bị người ta ôm ghì vào trong l*иg ngực trần trụi như vậy. Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng luồn vào tóc hắn, dí sát đầu người kia vào ngực mình, nói với Ngụy Vô Tiện:
"Mặt không nhìn ra, nghe tim đập."
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ che khuất, đầu mũi tràn ngập hơi thở lãnh đạm của y. Y vừa nói như vậy thì gương mặt của Ngụy Vô Tiện đang áp vào l*иg ngực Lam Vong Cơ cũng hơi hơi động đậy. Lúc này hắn mới chú ý đến, tất cả những thứ tai mình có thể nghe được cũng chỉ là tiếng tim đập mạnh mẽ dồn dập của Lam Vong Cơ. Cẩn thận nghe lại một lần nữa thì quả thật là nhanh hơn bình thường một chút. Hắn lập tức hiểu ý, giãy giụa ngẩng đầu lên, nói:
"Ý ngươi là, say rượu nhìn mặt không phát hiện ra thì có thể nghe tiếng tim đập?"
Lam Vong Cơ gật đầu đáp: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện không nhịn được ôm bụng cười ha ha, tâm tình rối loạn vì vừa rồi nhìn thấy Lam Vong Cơ cởi sạch quần áo và ôm vào trong ngực cũng bị đánh tan hơn phân nửa.
"Ha ha ha Lam Trạm ngươi đúng thật là, không cần nghe tiếng tim đập ta cũng biết ngươi say rồi. Ngươi như thế này..." Hắn rời khỏi cái ôm của Lam Vong Cơ, đứng thẳng người dậy khoa tay múa chân nói: "Nếu như đột nhiên tỉnh lại, sợ là nhất định sẽ một kiếm thống khoái đâm xuyên qua người ta mất."
Lam Vong Cơ đứng đối diện với hắn, nghiêm nghiêm túc túc nói:
"Sẽ không."
"Sẽ không cái gì? Sẽ không tỉnh lại? Hay là sẽ không đâm ta?"
Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ thấy Lam Vong Cơ thẳng thắn bộc trực nói chuyện như vậy, lại muốn trêu ghẹo, nhưng cảm thấy mình nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì rất không phúc hậu, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đỡ người vào trong thùng tắm.
"Ngươi vẫn nên tắm trước đi, nếu không thì nước lạnh mất."
Hắn loay hoay một lúc thì hơn nửa người của Lam Vong Cơ đã chìm ở trong nước, nhìn qua đặc biệt ngoan ngoãn nhu thuận. Mạt ngạch trắng như tuyết của y xen lẫn trong mái tóc dài mềm mại đen bóng, phiêu tán trên mặt nước, vài giọt nước trong suốt ẩm ướt đáp trên bờ vai mịn màng, chẳng hiểu vì sao lại làm cho Ngụy Vô Tiện nhớ đến mấy vị thần tiên hạ phàm tắm rửa trong mấy quyển thoại bản bán đầu đường. Chẳng qua là bản thân hắn không có cách nào giấu quần áo của vị thần tiên này đi, lại còn phải hầu hạ Lam Vong Cơ ngồi chỉnh tề, sau đó vươn tay muốn cởi mạt ngạch của y xuống:
"Ngươi tắm mà cũng không tháo mạt ngạch xuống sao? Ngươi nhìn xem, ướt hết rồi này!"
Mạt ngạch của Lam gia có một cách đeo riêng, đeo ở trên trán nhìn vô cùng quy phạm đoan chính. Mặc dù lúc làm ầm ĩ trong Tàng Thư Các Ngụy Vô Tiện cũng không ít lần thử kéo tuột mạt ngạch của Lam Vong Cơ, nhưng mà cơ hội để có thể đường đường chính chính tháo từ trên đầu y xuống thế này vẫn là lần đầu. Nhưng hắn tìm tòi hồi lâu cũng chẳng nắm được trọng điểm, chỉ đành cúi sát xuống nghiên cứu một phen, trong lúc bất giác đã dựa vào Lam Vong Cơ quá gần.
Thường ngày hắn chỉ cần chạm vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ một cái thì tên kia đã giận đến nửa ngày, còn không muốn nói với Ngụy Vô Tiện bất kỳ một chữ nào nữa. Bây giờ Ngụy Vô Tiện cách lớp gỗ của thùng tắm, cả người thiếu chút nữa treo luôn lên người Lam Vong Cơ, chăm chăm chú chú muốn tháo nút buộc rồi kéo mạt ngạch của y xuống, ấy thế mà Lam Vong Cơ lại vẫn im lặng, cũng chẳng hề phản kháng dù chỉ nửa điểm. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:
"Ơ hay? Ngoan thế nhỉ? Uầy, tại sao cảm giác càng tháo càng rối thế này."
Nút thắt của mạt ngạch buộc ở sau đầu, Ngụy Vô Tiện cởi nửa ngày cũng không cởi được, bèn nhoài hẳn người về phía trước để nhìn ra sau đầu Lam Vong Cơ, miệng gần như là ghé sát bên tai y:
"Mạt ngạch nhà các ngươi buộc chặt chết đi được, thảo nào lúc trước ta kéo kiểu gì cũng không tuột! Được rồi!"
Hắn tháo cái mạt ngạch trên trán của Lam Vong Cơ xuống, hứng trí bừng bừng khoe cho y xem:
"Cởi xuống được rồi này!"
Hắn hơi nghiêng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt chân thành thẳng thắn đến cực điểm kia của Lam Vong Cơ.
Hai mắt y sáng rực lên, nhìn Ngụy Vô Tiện không chớp, làm cho người kia bỗng dưng cảm thấy trong lòng bối rối. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phân biệt được cảm xúc đang trào dâng dưới đáy mắt kia là gì thì đã bị Lam Vong Cơ nắm lấy cằm, sau đó cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dịu dàng chạm khẽ lên môi mình, lập tức giật mình chết sững tại chỗ.
_______
Thồi xong!!!