Edit & Beta: 🍀Ella🍀
~~~~~~~~~~~~
01.
Đèn vàng ở ngã tư đường nhấp nháy hai lần, rồi nhảy sang đèn đỏ.
Tề Quang phanh xe, dừng lại sau vạch trắng.
Người người đi qua làn đường dành cho người đi bộ, qua qua lại lại, bước chân vội vả.
Tề Quang nhìn thấy Trần Chính Tắc.
Mặc đồng phục và khoác áo màu xanh huỳnh quang, đứng giữa ngã tư đường, chỉ huy phương tiện tới lui.
Trần Chính Tắc là một cảnh sát giao thông, hôm nay anh có ca trực.
Lúc 12 giờ trưa, có rất nhiều xe cộ qua lại, tất cả là người vội vàng về nhà ăn trưa, hoặc ra ngoài ăn trưa.
Đây là ngã tư đường nhộn nhịp nhất trong đường 18 ở thành phố này, xe cộ đi qua đây rất nhiều.
30 giây đèn đỏ nhanh chóng trôi qua, Tề Quang thả phanh ra, chậm rãi xuất phát.
Trần Chính Tắc ra hiệu cho cậu, bảo cậu mau chóng đi qua.
Lúc đi ngang qua Trần Chính Tắc, cậu nhìn anh.
Nắng buổi trưa rất gắt, mặt Trần Chính Tắc đã đổ lấm tấm mồ hôi, gò má anh có hơi ửng đỏ.
Cậu muốn Trần Chính Tắc nhớ rõ xe của cậu, dù sao trên đó dán một dòng chữ "Trường dạy lái xe Dương Quang" màu đỏ rõ ràng.
Hình như học viên trên xe đang nhắn tin cho người nhà.
"Con đói quá, sắp về nhà rồi, nhớ chờ con ăn chung đó."
Cậu nghĩ, Trần Chính Tắc kết thúc ca trực sẽ đi ăn chứ?
Đưa học viên trường dạy lái xe đang nói liên miên trên xe về nhà, trong xe nhất thời yên tĩnh.
Lái xe về nhà, đậu xe ở tầng dưới.
Cậu sống ở tầng 1 trong khu chung cư cũ kỹ, nhà của Trần Chính Tắc đối diện nhà cậu, trước khu chung cư cũ kỹ này là một dãy nhà, cửa sổ phòng cậu hướng ra cửa nhà Trần Chính Tắc, bên cạnh là cửa sổ phòng Trần Chính Tắc.
Bây giờ, mùi thơm của thức ăn bay từ nhà của Trần Chính Tắc ra, cậu biết, mẹ của Trần Chính Tắc đang nấu cơm.
Ngửi một lát, cậu cảm thấy hơi đói.
Mở cửa ra, trong bếp vẫn còn cơm thừa của hôm qua, cậu xắt hành, đánh trứng, làm món cơm xào trứng đơn giản.
Trên tivi là bản tin buổi trưa, một cơn mưa bất chợt ở thành phố nào đó ở phía Nam, trong màn hình là một cảnh sát giao thông đang gấp rút khai thông đường dưới cơn mưa.
Cậu lại nhớ đến Trần Chính Tắc.
02.
Lúc cậu vừa chuyển đến khu chung cư này, Trần Chính Tắc ở đối diện với cậu.
Hai thằng nhóc 17 18 tuổi gặp nhau, rõ ràng đều là tuổi ăn chơi, nhưng không hề có chút liên quan gì nhau.
Chắc là do mất bố khi còn nhỏ, Trần Chính Tắc giống như tên của anh vậy, đặc biệt nghiêm túc.
Năm học cao trung (THPT), Trần Chính Mặc mang chiếc giày thể thao màu trắng, khóa kéo của đồng phục thể dục luôn kéo lên tận trên cùng, đi học với chiếc cặp sách cũ kĩ, sau đó về nhà.
Mỗi sáng khi Tề Quang còn đang nằm ngủ nướng trong phòng liền có thể nghe thấy tiếng động từ cửa nhà đối diện. Tề Quang biết đó là tiếng đóng của Trần Chính Tắc khi anh ra ngoài, sau đề Tề Quang phải rời giường, nếu không thì sẽ trễ học.
Huyện thành nhỏ này chỉ có một trường cao trung, Tề Quang và Trần Chính Tắc cùng trường, nhưng lại không học cùng lớp.
Có lẽ là do kiểu tóc của Trần Chính Tắc luôn đúng quy cách, đồng phục học sinh luôn gọn gàng sạch sẽ, nên thầy giáo đã sắp xếp cho anh kiểm tra ngoại hình của học sinh.
Mỗi sáng khi vào lớp, Trần Chính Tắc và bốn năm học sinh sẽ dùng một cái ghim nhỏ để ghim phù hiệu màu đỏ trên áo, cùng nhau đi kiểm tra từng lớp.
Nội dung kiểm tra bao gồm không khí học tập trong lớp của học sinh, có người ngủ gật hay không, tình hình vệ sinh, cùng với ngoại hình của học sinh.
Tề Quang nhìn qua, trên phù hiệu của Trần Chính Tắc viết là "Ủy viên kỷ luật".
Lúc ấy rất thịnh hành nhuộm tóc màu vàng, nam sinh trong lớp luôn cảm thấy nhuộm tóc màu vàng vừa ngầu vừa đẹp trai, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của nữ sinh. Sau đó kiếm một tìm làm tóc trên đường, nhuộm tóc thành màu vàng, rồi đến trường với quả đầu màu vàng đó.
Tề Quang nhìn Trần Chính Tắc mặt vô biểu tình đi vào lớp học của bọn họ, đi đến nói với một nam sinh nhuộm tóc vàng nói.
"Bạn học, cậu tên gì? Sau khi đến trường không được nhuộm tóc, cậu nhuộm tóc làm lớp bị trừ 5 điểm, nhuộm tóc lại khi cậu đến trường vào ngày mai."
Nam sinh nhuộm tóc vàng còn chưa thu hút sự chú ý của mấy nữ sinh, thì đã bị Trần Chính Tắc phê bình ngay trước mặt mọi người, còn trừ điểm của lớp, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
"Cậu cậu cậu..."
"Cậu" hết nửa ngày cũng không biết nói gì, nên chỉ đành ngoan ngoãn nói tên của mình ra.
Trần Chính Tắc nghiêm túc ghi tên nam sinh vào sổ trừ điểm, trừ bao nhiêu điểm, lý do, sau đó rời đi.
Lúc đó Tề Quang đột nhiên cảm thấy, ngày nào Trần Chính Tắc cũng nghiêm túc như vậy có phải cuộc sống rất tẻ nhạt hay không.
Nhưng cậu không biết được câu trả lời, vì cậu chưa bao giờ hỏi anh.
03.
Hai ngày sau, Tề Quang nhân lúc ba mẹ không có ở nhà, đi nhuộm tóc. Cậu nhuộm tóc thành màu đỏ, giống như ngọn lửa.
Bởi vì cậu thích Hanamichi Sakuragi.
Conquer the Nation, Hanamichi Sakuragi! Shohoku's Greatest Challenge! Howling Basketman Spirit!! Slam Dunk ( SLAM DUNK スラムダンク Suramu Danku) là bộ manga thể thao dài 31 tập được sáng tác bởi tác giả Inoue Takehiko nói về đội bóng rổ của trường cao trung Shōhoku. ( theo Wikipedia)
Để tránh bị Trần Chính Tắc bắt được, nên cậu đặc biệt đội một chiếc nón.
Các học sinh đeo phù hiệu đỏ cầm sổ trừ điểm đi ngang qua cửa lớp, lúc Tề Quang đang thầm vui mừng vì cách mình nghĩ ra không bị phát hiện, thì nhìn thấy Trần Chính Tắc đang đi tới chỗ cậu.
"Bạn học, vui lòng cởi nón xuống."
Tề Quang lắc đầu, "Không cởi, trong nội quy trường học không có quy định không được đội nón trong lớp học."
Trần Chính Tắc lạnh như băng nói, "Vui lòng cởi nón xuống."
"Tớ không cởi."
Trần Chính Tắc nhanh tay nắm được vành nón đưa lên, cậu vội vàng vươn tay ngăn lại, Trần Chính Tắc đã cởi nón của cậu xuống.
Mái tóc đỏ rực xuất hiện trước mặt mọi người.
Tề Quang tức giận đứng dậy.
Trần Chính Tắc nhẹ nhàng để nón của cậu lên bàn, nói giống như lần trước.
"Bạn học, cậu tên gì? Sau khi đến trường không được nhuộm tóc, cậu nhuộm tóc làm lớp bị trừ 5 điểm, nhuộm tóc lại khi cậu đến trường vào ngày mai."
Có lẽ là do cách tức giận khi còn nhỏ, Tề Quang trừng mắt nhìn anh, "Tớ không thèm nói cho cậu."
"Bạn học, cậu tên gì? Tớ cần ghi vào sổ." Trần Chính Tắc nói lại lần nữa.
"Tớ nói: 'Tớ không thèm nói cho cậu', cậu nghe không hiểu hả?" Cách Tề Quang nhìn Trần Chính Tắc tựa như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy.
Sau đó, cậu nhìn thấy Trần Chính Tắc nhíu mày.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tề Quang nhìn thấy biểu cảm khác của Trần Chính Tắc ngoại trừ mặt vô biểu tình.
Tề Quang không nói, Trần Chính Tắc cũng không đi.
Hai người đứng đối diện nhau trong lớp.
Tất cả các bạn trong lớp đang nhìn hai người bọn họ.
"Tề Quang! Em làm gì đó?!" Bên ngoài phòng học vang lên tiếng hét chói tai.
Là giáo viên chủ nhiệm của Tề Quang. Ai cũng gọi bà ấy là "Cọp cái", bởi vì khi nói chuyện bà ấy lúc nào cũng hét lên, sau một thời gian nó đã trở thành tiếng sư tử gầm.
"Tề Quang?" Trần Chính Tắc hỏi lại.
Tề Quang không nói.
Giáo viên chủ nhiệm đi vào, nói với Trần Chính Tắc, "Cô sẽ dạy lại em ấy, chuyện trừ điểm cứ bỏ qua đi, ngày mai cô sẽ bắt em ấy nhuộm lại tóc."
Hệ thống trừ điểm được liên kết với tiền thưởng của giáo viên chủ nhiệm.
Trần Chính Tắc khôi phục mặt vô biểu tình, gật đầu với bà ấy rồi rời đi.
Giáo viên chủ nhiệm hét thẳng vào mặt Tề Quang, làm Tề Quang cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc tới nơi.
Trong đầu cậu đang nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Trần Chính Tắc biết tên cậu.
04.
Khi về đến nhà, ba Tề và mẹ Tề thấy đầu tóc của cậu, nhéo tai của cậu xách ra khỏi nhà.
Cậu, một thằng nhóc 17 18 tuổi, bị ba nhéo lỗ tai lôi ra ngoài cửa.
"Thằng nhóc thúi, dám lén tao nhuộm tóc đỏ! Ba xem mày chán sống rồi!" Ba Tề vừa nhéo lỗ tai cậu, vừa mắng cậu.
Còn tiện thể đá vào chân cậu.
Tề Quang nghĩ, Trần Chính Tắc mà ở nhà chắc chắn sẽ nghe thấy.
Ba Tề lôi Tề Quang đến một tiệm làm tóc trên đường, nói với thợ cắt tóc, "Cạo hết tóc của thằng nhóc này, không có tóc ba xem mày còn nhuộm được nữa hay không, mỗi ngày đều có thể nhuộm."
Tề Quang bị ánh mắt uy hϊếp của ba Tề ngồi xuống ghế, không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tóc mình bị cạo sạch.
Lần này cậu thật sự "Thông minh tuyệt đỉnh".
Ngày hôm sau đến trường, Tề Quang vẫn đội nón.
Trần Chính Tắc đi đến trước mặt cậu, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Tề Quang hung dữ nói với anh.
"Trường học không quy định không được đội nón trong lớp."
Trần Chính Tắc ngập ngừng nhìn cậu.
Tề Quang nhìn anh, rất sợ anh giống như hôm qua, giơ tay cởi nón của cậu xuống.
"Cậu không được lấy nón của tớ xuống!"
Bàn tay của Trần Chính Tắc hơi co lại.
"Cậu đã nhuộm lại tóc chưa?" Trần Chính Tắc mặt vô biểu tình hỏi cậu.
"Chưa!" Tề Quang hung tợn nói.
Đã cạo trọc, đương nhiên chưa nhuộm lại.
Chắc là Trần Chính Tắc nhớ đến tiếng chửi của ba Tề vào chiều hôm qua, có chút nghi ngờ, "Vậy cậu cởi nón xuống để tớ nhìn thử, sau đó cậu có thể đội lên lại."
"Không được!!!" Tề Quang không chút do dự từ chối.
Không thể để cho mọi người thấy đầu của cậu bị cạo sạch.
"Vậy... Nếu cậu chưa nhuộm lại tóc, tớ chỉ có thể tiếp tục trừ điểm." Trần Chính Tắc nghiêm túc nói.
Tề Quang sắp bị Trần Chính Tắc làm cho tức chết!
Cậu đẩy bàn về phía trước, chợt đứng dậy, nắm cổ tay của Trần Chính Tắc kéo đi ra ngoài.
Nữ sinh trong lớp sợ hãi la lên, chắc cho rằng cậu muốn đánh nhau với Trần Chính Tắc.
Mấy học sinh đeo phù hiệu đỏ đi cùng với Trần Chính Tắc đi tới muồn cản Tề Quang lại.
Tề Quang không quan tâm, kéo Trần Chính Tắc đến nhà vệ sinh nam cuối hành lang.
"Cậu muốn làm gì?"
Trần Chính Tắc hơi căng thẳng hỏi cậu.
Tề Quang không nói gì.
"Rầm", cửa nhà vệ sinh được đóng lại, sau đó cậu cởi nón xuống.
"Không phải cậu muốn nhìn thử sao? Nhìn thấy chưa? Nhìn đủ rồi thì tớ đội nón lên lại, không được trừ điểm của lớp tớ nữa."
Trên đầu chỉ còn lại mấy cọng tóc ngắn ngủn màu đỏ.
Trần Chính Tắc ngây người nhìn cậu, không nhịn được mím môi cười.
Tề Quang thấy Trần Chính Tắc cười, nghĩ, lúc cười còn đẹp trai hơn.
"Không được nói cho ai biết đó, có nghe thấy không!" Tề Quang hung dữ nói.
Trần Chính Tắc nhịn cười, gật đầu.
Tề Quang đội nón lên lại, bước ra khỏi cửa toilet rồi sải bước trở lại phòng học.
Trần Chính Tắc đi theo ra sau, mấy người khác vội vàng vây quanh hỏi.
"Cậu không sao chứ?"
Trần Chính Tắc lắc đầu, "Không sao."
"Có chuyện gì thì cậu phải nói cho bọn tớ biết, bọn tớ không sợ cậu ấy đâu."
"Thật sự không sao cả." Trần Chính Tắc nói.
Tề Quang nghe mấy người đó nói, nhịn không được nghĩ: Rõ ràng là Trần Chính Tắc quản cậu, Trần Chính Tắc có thể bị gì được chứ?