Tiểu Chó Săn Truy Phu Công Lược

Chương 7

Vài năm sau Cố Nhiên về nước. Tình huống của công ty con ở nước ngoài đã hoàn toàn ổn định nên anh quyết định trở lại tổng công ty ở thành phố S.

Cố Nhiên hiện tại đang lật xem tư liệu trước mặt. Trợ lý ở một bên mở miệng nói: "Buổi tối có hợp đồng cần bàn bạc cùng công ty Z ạ."

Cố Nhiên nhàn nhạt trả lời: "Ừ, đã biết."

Buổi tối ở khách sạn.

Cố Nhiên đúng hẹn tới địa điểm để đàm phán hợp đồng với công ty Z.

Sau khi đến nơi và nhìn thấy người ngồi bên trong, Cố Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc, anh nhướn mày: "Là cậu?"

Người thiếu niên trước mặt đã rút đi vẻ ngây ngô, khuôn mặt tuấn dật bị thời gian mài giũa càng trở nên thành thục ổn trọng, duy chỉ có một điều không thay đổi chính là cặp mắt nóng rực như muốn đem mình nướng lên kia.

Thẩm Trì mở miệng chậm rãi nói: "Tôi? Cố tổng còn nhớ rõ tên của tôi sao? Đừng nói là đã quên đó?"

Đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người nọ, Cố Nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó ra vẻ tự hỏi, khó xử mà nói: "A...xem trí nhớ của tôi kìa..này thật đúng là làm người thương tâm phiền não mà, thật xin lỗi."

Sắc mặt Thẩm Trì trầm xuống, cảm giác vừa yêu vừa hận làm cậu như muốn nổi điên.

Cấp dưới ở bên cạnh Thẩm Trì thấy vậy lên tiếng nhắc nhở: "Đây là giám đốc mới nhậm chức của công ty chúng tôi – Thẩm Trì."

Đôi mắt Cố Nhiên chuyển chuyển: "Nghĩ lại mới nhớ, hóa ra là Thẩm Trì nha."

Thẩm Trì tức đến ngứa răng, trả lời: "Là tôi. Anh thật đúng là...quý nhân đa vong sự."(*)

Hai người đi theo bên cạnh đều chỉ là những người chân ướt chân ráo mới vào công ty, bọn họ đứng một bên nơm nớp lo sợ nhìn hai người đối đầu nhau. Có điều làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm chính là thời gian còn lại hai bên đều đàm phán nội dung hợp đồng một cách rất hòa thuận.

Hai giờ qua trôi qua, hai bên chính thức ký tên vào hợp đồng.

Cố Nhiên đứng lên, vươn tay về phía Thẩm Trì: "Hợp tác vui vẻ."

Thẩm Trì đơ một hồi rồi lập tức nắm lại tay đối phương, xúc cảm lạnh lẽo tinh tế làm cậu có cảm giác tê // tê // ngứa // ngứa như bị điện giật, cậu vô ý thức siết chặt bàn tay đang nắm lại.

Đôi mày tuấn tú của Cố Nhiên nhíu lại, muốn thu tay về.

Thẩm Trì chỉ có thể buông lỏng tay đối phương, trước khi buông còn chần chờ lưu luyến không rời.

Lúc này có người đề nghị tất cả cùng nhau đi uống rượu chúc mừng công ty hai nhà hợp tác. Cố Nhiên đồng ý.

Cố Nhiên uống đến mức choáng váng. Anh chào tạm biệt mọi người rồi cất bước lung lay ra khỏi phòng.

Cố Nhiên lấy ra di động định liên hệ tài xế tới đón mình. Lúc này Thẩm Trì cũng theo ra tới, cậu đỡ Cố Nhiên, lấy đi di động trong tay anh, thấp giọng hỏi: "Nhiên ca? Có khỏe không?"

Cố Nhiên mơ mơ màng màng nhìn về phía cậu: "Thẩm Trì?"

"Là em."

Cố Nhiên duỗi tay vỗ vỗ mặt đối phương: "Thẩm Trì?"

Thẩm Trì:...........

Hẳn là say không nhẹ.

Thẩm Trì ôm Cố Nhiên vào trong ngực rồi dẫn đi, giọng nói cậu khàn khàn: "Đi thuê phòng trước, nghỉ ngơi một chút."

Cố Nhiên không an phận mà xô đẩy: "Không được, không được thuê phòng....tôi phải về nhà."

Đàn ông đàn ang hơn ba mươi tuổi mà còn giả bộ vị thành niên trung học thanh thuần cái gì!

Thẩm Trì tốt tính nói: "Anh đã say thành như vậy rồi, ngồi xe về nhà rất khó chịu. Trước tiên tạm chấp nhận ở khách sạn một đêm rồi sáng mai hẵng về."

Cố Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, miệng lẩm bẩm linh tinh.

Thẩm Trì cười cười hôn lên vành tai của đối phương: "Nhiên ca, lúc say anh thật là đáng yêu."

Thẩm Trì đỡ Cố Nhiên nằm lên giường.

Cúc áo bên ngoài tây trang của Cố Nhiên bị gỡ bỏ, kéo theo lớp bên trong khiến chiếc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ của anh hiện ra một chút nếp nhăn. Đầu tóc đen nhánh hơi hỗn độn, tóc mái mềm mại rũ xuống trên trán làm anh nhìn qua ngoan ngoãn đến không nói nên lời...thật sự là mê người...

Cổ họng Thẩm Trì phát ngứa. Cậu muốn vươn tay sờ vào người nọ, ai ngờ còn chưa kịp đυ.ng vào thì Cố Nhiên đột nhiên mở to mắt, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng.

Thẩm Trì tưởng mình bị bắt quả tang, trên mặt cậu hiện ra chút chột dạ, cậu mở miệng yếu ớt nói: "Nhiên ca?"

Cố Nhiên nhíu lông mày, sau đó đột nhiên bắt lấy cổ tay của Thẩm Trì.

Thẩm Trì:!!!

Thỉnh không cần thương tiếc ta!

Sắc mặc Cố Nhiên biến đổi, sau đó đột nhiên chống dậy thân thể...

Khí vị gay mũi lan tràn khắp phòng trong nháy mắt.

Thẩm Trì......

Ngượng ngùng, quấy rầy rồi. Tui không nên có ý tưởng không an phận đối với một con ma men.

Sáng sớm hôm sau, thanh niên Thẩm Trì cả một đêm chưa ngủ vì bận thu thập phòng quăng một ánh mắt u oán hướng về phía con người đang ngủ đến vô cùng đoan trang trên giường Cố Nhiên.

Thịt thì ăn không được, ngủ thì cũng không thành. Tui không thảm thì ai thảm đây.

Cố Nhiên mơ mơ màng màng mở hai mắt, đầu đau muốn nứt ra. Anh dùng sức xoa huyệt thái dương cố gắng giảm bớt cảm giác không khỏe này.

Lúc này, Thẩm Trì đưa tới một ly nước sôi để nguội: "Uống nước đi."

Cố Nhiên nheo lại hai mắt nhìn về phía người nọ, mơ hồ nói: "Thẩm Trì? Tại sao cậu lại ở nhà tôi?"

Thẩm Trì bất đắc dĩ: "Đây là phòng khách sạn."

Cố Nhiên nhíu mày: "Thế tại sao tôi lại ở phòng khách sạn?"

"Bởi vì anh uống say."

Cố Nhiên còn muốn tiếp tục mở miệng dò hỏi, Thẩm Trì lập tức cắt ngang: "Uống miếng nước trước đi."

Cố Nhiên chống dậy thân thể, cầm ly nước. Chất lỏng ấm áp theo thực quản đi xuống dạ dày, giảm bớt chút mệt mỏi của Cố Nhiên, lúc này anh mới từ từ mở miệng nói: "Sao cậu vẫn còn ở đây?"

Mắt Thẩm Trì sáng lấp lánh, nở một nụ cười hết sức đàng hoàng: "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Bởi vì em thích anh, cho nên mới muốn lưu lại bên cạnh anh đó."

Cố Nhiên khẽ hừ một tiếng, không trả lời.

"Nói thật đó, Nhiên ca, em thích anh. Tối hôm qua nhìn thấy em chắc anh kinh ngạc lắm. Ai có thể nghĩ tới thằng nhóc ở huyện thành nhỏ năm đó hiện giờ đã trở thành giám đốc công ty chứ?"

Thẩm Trì dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Sự thật thì em cũng không muốn làm giám đốc gì đó đâu, chức danh này nọ em cũng không hiếm lạ. Nhưng em làm tất cả điều này đều chỉ vì có thể xứng đôi với anh, anh minh bạch không? Cuộc sống trước tuổi mười tám của em, em đều vì chính mình mà sống, nhưng sau khi gặp anh, nhân sinh của em đều vì anh mà sống."

Cố Nhiên cười khẽ thành tiếng: "Đừng nói chắc chắn như vậy."

Thẩm Trì trầm giọng nói: "Anh không tin? Vậy anh có muốn thử không?"

Cố Nhiên dù đang bận vẫn ung dung nhìn đối phương.

Trên khuôn mặt của Thẩm Trì là nụ cười tươi rói nhưng trong lòng lại bồn chồn không thôi.

Qua một lúc lâu, Cố Nhiên mới mở miệng nói: "Được."

Thẩm Trì sửng sốt, sau đó cảm giác mừng như điên đánh úp lại, phảng phất như đang có cái đuôi chó không ngừng đong đưa đằng sau: "Em có thể /liếʍ/liếʍ/ anh không? Nhiên ca ~"

Cố Nhiên đạp cậu một phát, cười mắng: "Lăn."

Thẩm Trì đứng dậy nhào vào ôm chầm lấy anh, kề bên tai anh nói: "Thật tốt."

Thật tốt.

(*) Quý nhân đa vong sự: Thành ngữ TQ, quý nhân thường quên sự việc. Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.

- ------------------------

Đây là bộ truyện edit đầu tiên của tui, nếu có sai xót có vấn đề gì thì xin hãy góp ý nhẹ nhàng dưới cmt nhé, tim tui bé nhỏ mềm yếu lắm.(*/∇\*)Đồng thời cũng cảm ơn những ai đã đọc và ủng hộ nề. Tui rất thích truyện đam chủ công nên có thể sau này sẽ edit thêm những bộ khác nữa ~ Hy vọng nhận được sự quan tâm của mọi người để truyện tui edit ngày càng hoàn thiện hơn o(〃^▽^〃)o love ya ~