Có thể đây chính là lời nguyền “Thứ hai khó buôn bán”. Cả ngày nay, Lương Đa chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng bù lại được bà Tề cho hẳn 1 ký trứng gà.
Trời nhá nhem tối, Lương Đa không muốn tốn thời gian ở đây nữa, nên chuẩn bị về sớm chút để cày phim.
Anh treo áo khoác blouse lên giá ở phòng nghỉ, thay chiếc áo len rồi cầm balo nghĩ xem tối nay nên ăn gì.
Mới bước tới cửa thì Lương Đa đã đυ.ng phải một người, nhưng vừa dòm là anh biết ngay người này không tới để khám bệnh, bởi vì đó là người anh quen.
“Sao mày lại tới đây?” Lương Đa hơi ngạc nhiên.
Người tới tên Dương Khiếu Văn, bạn học của Lương Đa, còn là bạn cùng phòng trong một tháng ngắn ngủi. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, Dương Khiếu Văn không đến bệnh viện làm bác sĩ, thậm chí còn chẳng làm trong ngành này mà nhảy sang kinh doanh thiết bị y tế. Mấy năm nay làm ăn khấm khá nên kiếm được cả núi tiền, hai năm trước anh ta mở lời muốn hợp tác với Lương Đa, còn đảm bảo trong vòng hai năm là có thể mua được nhà trong trung tâm. Lúc đó Lương Đa từ chối vì tự biết sức mình, anh không có khiếu buôn bán, mở được cái phòng khám đã rất tốt rồi, dù sao thì anh cũng khá thích công việc hiện tại.
Lại nói tới người tên Dương Khiếu Văn này.
Mặc dù Lương Đa luôn bày ra vẻ dễ mến vui cười, mới nói hai ba câu mà như quen biết lâu, nhưng khắc sâu trong xương tủy lại là một người chấp hành nghiêm ngặt “nguyên tắc ba không”. Không nghe, không nói, không hỏi. Chém gió thì được nhưng tuyệt đối không chơi thân với bất cứ ai, duy nhất tên Quản Tiêu có bệnh thích sạch sẽ và người tên Dương Khiếu Văn này miễn cưỡng xem như hai người bạn thật sự. Còn nguyên nhân tại sao hả, bởi vì họ là hai bạn gay duy nhất trong số những người mà anh quen biết.
Vậy thì xem ra nguyên tắc kết bạn của Lương Đa cũng không nghiêm khắc lắm, nhưng mấy năm nay anh lại không gặp được người đồng tính nào khác. Sau khi tốt nghiệp, bạn bè cũng khó liên lạc.
“Mày nói xem?” Dương Khiếu Văn cao ráo, dáng người cũng săn chắc, nếu đứng đằng sau Lương Đa thì bác sĩ Tiểu Lương lập tức trở nên trắng trẻo mảnh khảnh. Rõ ràng đã trưởng thành hơn mười năm rồi, nhưng vóc dáng vẫn như thiếu niên khuất dạng dưới bóng mình.
“Thôi thôi, hiểu rồi.” Lại chia tay nữa chứ gì.
Dương Khiếu Văn và Lương Đa là hai loại người trái ngược hoàn toàn. Một người thay người yêu như thay áo, một người thì nhất quyết không yêu đương.
Lần đầu tiên Lương Đa biết Dương Khiếu Văn cũng gay là trong WC của trường, vừa bước vào trong anh đã chạm phải cảnh hôn môi ướŧ áŧ của tên đó với một học sinh nam khác.
Sau này Lương Đa và Dương Khiếu Văn dần quen thân, biết rằng tên này mà không yêu đương thì sẽ không chịu được. Nhưng chẳng biết sao anh ta cứ đổi bạn trai tùm lum, mỗi một học kỳ là đổi người khác. Lương Đa rất tò mò, chẳng rõ tên này kiếm đâu ra lắm gay thế.
Như đã thành thói quen nên mỗi lần chia tay, Dương Khiếu Văn đều tìm Lương Đa đi nhậu, lý do của anh ta rất đơn giản, đó là Lương Đa uống ngàn ly không say.
Tửu lượng của Lương Đa rất tốt, đến hiện tại vẫn chưa tìm được ai có thể hạ gục anh.
Bấy giờ Lương Đa đã quên mất lời nhắc nhở của quẻ bói tử vi sáng hôm nay, kiêng kỵ nhận lời mời.
“Mày có lái xe không?” Dương Khiếu Văn hỏi.
“Không.” Lương Đa khóa cửa, tiện tay bỏ chìa khóa vào trong balo. “Mày cũng đừng lái, chúng ta bắt taxi, ngày mai mày tới lấy xe đi.”
Hai người đứng ở ven đường, bắt taxi đi tới quán bar.
Hai người họ cũng được xem như khách quen của quán bar này, Dương Khiếu Văn cứ long nhong bên ngoài suốt, mỗi lần trở về thì đều tìm Lương Đa tới đây để uống rượu tán dóc rồi lên án mấy vị khách quái dị, sau đó tiếp tục khuyên Lương Đa đóng cửa cái phòng khám không đáng bao nhiêu tiền kia để hợp tác làm ăn với anh ta.
Đây là quán bar bình thường, cạnh cửa sổ trên tầng hai là “vị trí quen thuộc” của bọn họ.
Đã lâu rồi không uống rượu, Lương Đa cũng thấy nhơ nhớ.
Bởi vì vẫn chưa ăn tối, nên ngoài đống rượu thì anh còn gọi thêm một đĩa mỳ Ý.
Lúc anh ăn, Dương Khiếu Văn cứ luôn nhìn anh chằm chằm.
“Nói nghe xem.” Lương Đa ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao lại chia tay nữa vậy?”
Bạn trai lần này của Dương Khiếu Văn rất ổn áp, Lương Đa từng gặp rồi. Người đó cũng là sinh viên Đại Học Y, hình như đang học nghiên cứu sinh năm hai, vẻ ngoài khá đẹp, thông minh, đối nhân xử thế cũng rất tốt. Lần trước gặp mặt, Lương Đa cảm thấy Dương Khiếu Văn không thể tìm ra người nào tốt hơn cậu nhóc này nữa rồi, anh cho rằng hai người họ nhất định sẽ có mối quan hệ lâu dài.
So sánh với mấy bạn trai trước của Dương Khiếu Văn thì lần này quả thật lâu hơn nhiều, hai người họ yêu nhau sắp được hai năm, thậm chí Dương Khiếu Văn còn vì cậu ấy mà come out với người nhà, cực kỳ chân thành.
“Có mâu thuẫn không giải quyết được.”
“Ầy, coi cái cách nói chuyện kìa.” Lương Đa cười. “Mâu thuẫn gì mà ghê gớm vậy?”
Dương Khiếu Văn nhìn Lương Đa, muốn nói lại thôi.
Lúc Lương Đa cúi đầu tiếp tục ăn, Dương Khiếu Văn chợt hỏi: “Mày thực sự tính ở một mình thế này cả đời hả?”
“Khá tốt mà.” Lương Đa nói. “Tự do thoải mái, ở nhà xem TV cũng không có ai giành với tao cả.”
“Cái thằng này…” Dương Khiếu Văn dừng một chút, lại nói: “Nhưng sau một thời gian dài, thật sự không cảm thấy cô đơn sao?”
“Tao bận lắm, làm gì có thời gian cô đơn?”
“Mày bận cái gì cơ?”
“Cứu người chữa bệnh.”
“Thôi tắt văn hộ bố.” Dương Khiếu Văn “xì” một tiếng, mở nắp chai rượu ra: “Mày nghiêm túc tí đi.”
“Tao rất nghiêm túc.” Lương Đa nói. “Ngoài công việc, còn rất nhiều bộ phim đang đợi tao cày đó, nhà bao việc.”
Dương Khiếu Văn chán chường uống hớp rượu, tự cảm thấy bất lực với tên này.
Lương Đa ăn xong thì đẩy đĩa không sang bên cạnh, bắt đầu uống rượu cùng người mới chia tay.
“Muốn tâm sự chút không?” Lương Đa nói.“ Nói cái mâu thuẫn không thể giải quyết được ấy?”
“Có gì mà không thể nói chứ.” Vốn Dương Khiếu Văn tới tìm anh để kể chuyện này mà.
Thực ra Dương Khiếu Văn đã chia tay hơn tuần rồi. Trong khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn cân nhắc một số chuyện, hôm nay coi như có đủ dũng khí để đứng trước cửa phòng khám của Lương Đa.
“Bởi vì trong lòng tụi tao đều có người khác.” Dương Khiếu Văn nói.
“Không cách nào tiếp tục được nữa.”
Lương Đa cầm ly rượu lên, anh thích nhất là Mojito của quán bar này.
“Dương Khiếu Văn, mày làm sao vậy hả?” Lương Đa nói. “Gần đây mới có, hay là từ trước tới nay luôn có?”
“Từ trước đã có rồi.”
“Thối tha.” Lương Đa cà khịa anh ta. “Loại người như mày, giới tụi tao gọi là phắc boi đấy.”
“Phải, tao biết.” Dương Khiếu Văn hỏi anh: “Mày không tò mò người trong lòng tao là ai à?”
“… Bạn trai cũ hay mối tình đầu?” Lương Đa hỏi. “Lưu Xuyên Phong hay Rukawa Kaede?”
“… Cái miệng của mày…” Dương Khiếu Văn chịu thua.
Hai người mỗi người uống một ly, Dương Khiếu Văn bất chấp nói: “Mày.”
Lương Đa cười muốn tụt quần.
“Bớt đùa. Mặc dù tao cực kỳ đẹp trai, nhưng tao biết là tao không phải mẫu người lý tưởng của mày.”
Đã nhiều năm trôi qua, Dương Khiếu Văn chưa từng bộc lộ tình cảm đó với Lương Đa, nếu không thì Lương Đa cũng sẽ không làm anh em thân thiết với anh ta lâu như thế. Với lại mấy người bạn trai cũ của Dương Khiếu Văn anh cũng từng gặp rồi, không có ai giống kiểu như anh cả.
Dương Khiếu Văn nói người trong lòng anh ta là anh, Lương Đa tin mới lạ á.
“Thật mà.” Dương Khiếu Văn nghiêm mặt nói. “Bởi vì sợ mày sẽ rời xa tao, nên tao mới không dám nói.”
Lương Đa không cười nữa, vừa uống rượu vừa dòm anh ta.
Quen biết đã nhiều năm, lúc nào Dương Khiếu Văn nói đùa, lúc nào nói thật, Lương Đa chỉ cần nhìn một cái là biết.
Giống như ban đầu, Quản Tiêu hùng hổ mắng Trần Bạch Trần là tên ngốc bị bệnh thần kinh, nhưng anh chỉ cần dòm phát là biết hai người họ có chuyện gì đó.
“Bao lâu rồi?” Lương Đa hỏi.
“Rất nhiều năm, nhưng không dám nói.”
“Vậy sao giờ lại dám?”
“Cược một ván.” Dương Khiếu Văn nói.
“Tao có nói chuyện với Tống Dương rồi, cậu ấy cảm thấy tao không thể cứ như thế này mãi. Đôi khi, có những việc không phải cứ để mặc thời gian là sẽ thay đổi được.”
Tống Dương chính là bạn trai anh ta mới chia tay đó.
Lương Đa nhấp một ngụm rượu, đột nhiên anh cảm thấy Mojito ở quán bar này thay đổi rồi, không còn ngon như trước nữa.
“Lão Dương à.” Lương Đa nói. “Mày biết tao là người như thế nào rồi đó.”
“Tao biết, nhưng mày không thể vì tao mà thử chút sao?”
Lương Đa phì cười: “Vì mày á? Chi? Chúng ta yên ổn trải qua những tháng ngày riêng của bản thân không tốt hơn à?”
Quả nhiên, hôm nay kiêng kỵ nhận lời mời.
Trực giác Lương Đa mách bảo, trong tương lai bạn tốt của anh chỉ còn lại tên yêu quái mắc chứng sạch sẽ kia thôi.
Dương Khiếu Văn nghe mà trong lòng khó chịu, anh ta cúi đầu uống rượu.
Lương Đa cảm thấy lời mình nói đã khá rõ ràng rồi, Dương Khiếu Văn thông minh hơn anh nhiều nên có thể tự hiểu được, vì thế anh dứt khoát uống hết rượu trong ly, đứng dậy chuẩn bị về.
“Cứ vậy mà đi sao?”
“Ừm.” Lương Đa nói. “Về nhà xem phim thôi.”
“Phim gì mà hấp dẫn mày tới vậy? Giới thiệu cho tao chút, tao cũng xem thử.”
“Hoa hồng có gai.*” Lương Đa nói. “Xem mấy lần rồi, cũng khá cảm động đó.”
*Phim remake từ Sự quyến rũ của người vợ.
Anh đeo balo lên: “Hôm nay tao mời, mày cũng về nhà sớm đi, bye bye.”
Lương Đa muốn đi, Dương Khiếu Văn không ngăn cản.
Lúc xuống dưới lầu, tâm trạng của Lương Đa cực kỳ khó chịu, anh quyết định sẽ mua hẳn thùng bia mang về nhà, vừa xem Lâm Phẩm Như vả mặt cả nhà Hồng Thế Hiền sau khi hắc hoá, vừa uống tẹt ga luôn.
Nhưng kế hoạch của anh thất bại rồi, anh đốt điếu thuốc, bước chân ra khỏi cửa quán bar, chầm chậm đi dọc theo con ngõ nhỏ. Còn chưa tới đầu ngõ để gọi xe thì bỗng có một chậu nước vo gạo dội thẳng xuống đầu, biến anh thành con chuột lột.
Cái xã hội này, những người có đạo đức không còn nhiều nữa.
Lương Đa ngẩng đầu, tìm mãi không thấy tên tội phạm đã tạt nước xuống.
“Bác sĩ Lương?”
Lương Đa nhìn theo phương hướng phát ra tiếng gọi kia, một cậu thanh niên cao lớn đang chạy qua đây.
Đựu, quen mắt ghê.
Lương Đa nhăn mày, tháo cặp kính ướt nhẹp xuống.
Bởi vì sinh nhật bạn cùng phòng nên Tưởng Hàn và cả đám bạn rủ nhau ra ngoài ăn uống. Thật không ngờ gặp được bác sĩ buổi sáng mới truyền nước biển cho cậu, và còn mời cậu ăn. Chỉ có điều lúc này đây, hình như vị bác sĩ ấy không được ổn lắm.
“Trùng hợp ghê ha.” Lương Đa nhận ra Tưởng Hàn, miệng vẫn lịch sự nhưng lòng thì chết một đống.
Chiếc áo len mới mua bị xối cho ướt đẫm, mấy hạt gạo trắng nhỏ lấp la lấp lánh vương trên tóc và quần áo của anh.
Điếu thuốc trong tay cũng bị dập tắt, đáng thương rơi xuống giữa các kẽ ngón tay, đó chính xác là một phiên bản thu nhỏ của Lương Đa.
Lúc quê nhất thì đυ.ng ngay bệnh nhân của mình, mất hết mặt mũi.
Lương Đa cảm thấy kiếp này coi như bỏ, đường cùng mẹ nó rồi!