Beta là một Beta. Một Beta tầm trung.
Không phải là ngôi sao chói lọi hay pháo hoa sáng nhất trên bầu trời. Cũng chẳng phải là bọt nước đẹp nhất.
Beta đơn giản là Beta. Chỉ là một Beta bình thường.
Không như những Alpha vĩ đại mạnh mẽ hay những Omega dịu dàng đáng yêu.
Alpha và Omega là những viên kim cương của đế chế còn Beta là những viên gạch.
Đế chế tuyên truyền rằng, "Beta, chúng tôi rất quan tâm đến các bạn! Chúng tôi không thể làm gì nếu thiếu mọi người được!"
"Phải rồi," Beta nghĩ. "Các người không thể làm gì nếu thiếu Beta, nhưng không nhất thiết phải là tôi. Beta là mấy viên gạch, có thể bị chuyển dời hoặc vứt bỏ tại ở bất cứ đâu. Chẳng phải thật đáng buồn sao?"
Gia đình của Beta không có gì nổi bật, nhưng cũng coi như có điểm tương đối độc đáo. Anh có người cha Alpha và người bố Omega. Ngoài ra, còn có hai anh trai Alpha cùng một cô em gái Omega.
Rồi đến anh, một Beta.
Chà, nếu chỉ thu hẹp phạm vi trong gia đình của mình, có thể nói, anh thật sự rất giống "ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm."
Nói không chừng a.
Nhưng làm người thì không thể bỏ cuộc nhẹ nhàng như vậy được, nên Beta quyết định đặt mục tiêu cho mình. Một ước mơ.
Vì thế anh chọn tham gia Quân đội Đế quốc.
Vào ngày Beta rời khỏi nhà, cả gia đình hiếm khi có dịp tụ họp, để tiễn đưa Beta đi.
Cha Alpha - Trung tá: "Con trai, sẽ rất khó cho Beta thăng chức so với Alpha. Quan trọng là phải bảo vệ mạng sống của mình."
Bố Omega - Thiếu tá: "Con trai à, không bằng con theo Bố đến bộ phận nghiên cứu đi? Làm quân hàm cũng được mà."
Đại ca Alpha - Thượng úy: "Em trai đừng sợ. Cứ làm đi! Nếu chú chẳng bằng những Alpha khác, anh sẽ đập bọn nó cho chú!"
Nhị ca Alpha - Trung úy: "Cố lên nhé em trai nhỏ. Anh nghe rằng Nguyên soái tự mình muốn bồi dưỡng quân đội. Ít nhất về sau em chuyển nghề, lý lịch còn khá đẹp."
Em gái Omega - Học sinh: "Tam ca, anh đi rồi trong nhà ai sẽ nấu cơm? Huhuhu, Bố nấu khó ăn lắ- ưm ưʍ."
Cô em gái Omega đáng thương bị Cha Alpha bịt kín miệng.
Beta có chút thương tâm. "Không có ai xem trọng mình," Beta nghĩ. Kể cả một Beta cũng có ước mơ a.
Beta xách hành lý rời khỏi nhà. Đi được một đoạn xa rất xa anh mới dừng lại chậm rãi thở dài một tiếng, nắm chặt tay trấn an bản thân. "Beta, mày nhất định làm được được mà! Đế quốc không thể làm gì nếu thiếu mày!"
Trong thời khắc mấu chốt, súp gà vẫn còn chút điểm dùng.
- -------
Beta năm nay 18 tuổi, một thanh niên 18 tuổi bình thường. Trong tay không có tập đoàn lớn nhất thế giới hay là lão đại đầy quyền lực của một băng đảng gì cả. Thậm chí anh còn chưa từng trải qua nỗi đau trái đắng bao giờ.
Một người với ngoại hình bình thường, sinh ra bình thường, quan hệ bạn bè bình thường, sống một cuộc sống bình thường trong một một cuốn tiểu thuyết bình thường, làm một Beta bình thường.
"Không đúng, không đúng," Beta sửa lời lại. "Mình là một Beta bình thường với nhiều ước mơ."
Mà có ước mơ bất kỳ ai đều phi thường hết!
Uống xong chén súp gà thứ hai, Beta bước lên phi thuyền không gian, đi đến đích đến của mình.
Beta muốn đến một tiểu hành tinh xa xôi. Nghe nói rằng Nguyên soái đặc biệt chỉ đạo nơi đây cho buổi luyện tập đặc biệt.
A, có thể thấy Nguyên soái bằng người thật sao, Nguyên soái đại nhân danh giá nổi tiếng toàn Đế quốc? Anh muốn trở thành đầy tớ của Nguyên soái đại nhân- không phải, phó quan chứ. Đúng rồi, là phó quan.
Chỗ ngồi của Beta gần cửa sổ, bên ngoài là vũ trụ mênh mông vô tận. Beta cảm thấy tâm tình của mình như trôi theo trống trải một chút. Sau đó, có người ngồi xuống chỗ ghế kế bên anh.
Một thiếu niên rất cao so với một Beta phổ thông, nhưng không có nét hung tợn lẫn hào quang mạnh mẽ của Alpha, chắc là một Beta.
Theo sát, một người khác, lần này thì thấp hơn, ngồi phía bên kia của nam thanh niên. Thoạt nhìn là một Beta nhưng rõ ràng vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai, tâm tình không tốt mấy, vẻ mặt không hài lòng bĩu môi, "Tôi đã nói chúng ta cứ dùng phi thuyền riêng đi, vì cái gì một hai chen chúc trong phi thuyền công cộng tệ hại như vậy chứ?"
Anh chàng Beta cao vỗ vai cậu chàng thấp nhỏ giọng an ủi vài câu, cả hai dựa vào nhau nhỏ giọng trò chuyện.
Tâm tư muốn chào hỏi của Beta rụt trở về.
À, hóa ra là cậu ấm của gia đình giàu có, lớn lên đẹp mắt đấy, thật khiến cho người ta hâm mộ...
Không như anh, một Beta đơn thuần quá ư là bình thường.
Tiểu hành tinh đại khái rất xa, họ phải đổi tàu vũ trụ nhiều lần mới có thể đến được. Vì vậy Beta đổi tàu lại đổi tàu, đôi khi dừng ở một vài nơi muốn dừng chân nghỉ ngơi.
Những hành khách đi cùng thay đổi từng đợt lại từng đợt. Đến lúc Beta lên phi thuyền cuối anh tình cờ đυ.ng phải hai người Beta kia.
Tiểu Beta hiển nhiên đã hết kiên nhẫn, anh chàng Beta vẫn luôn cười an ủi cậu.
"Thật tốt a, bọn họ có hai người đồng hành," Beta nghĩ. "Không như mình. Cô độc lẻ loi."
Hai người kia cũng nhận ra anh. Người cao hơn cười chào hỏi, người thấp hơn đen mặt gật gật đầu.
"Đúng vậy, chúng tôi đi hưởng ứng lệnh triệu tập tân đội Đế quốc. Anh cũng vậy à?"
"Ừm, tôi cũng tham gia."
"Nhưng, anh là một Beta a..."
"A... không phải các cậu cũng là Beta sao?"
Người cao hơn nghẹn họng, đứa thấp hơn bĩu môi, "Haha, phải. Ba tên Beta ngu xuẩn."
"..."
"Không...không ngu xuẩn đâu..." Beta nhỏ giọng biện hộ.
Người thấp hơn phụt một tiếng cười lớn, kẻ cao hơn có chút oán tránh nhìn anh một cái.
Beta cảm thấy mặt mình hơi đỏ, tuy vậy vẫn thật tốt khi kết bạn với hai người họ. Hôm nay chỉ là một ngày bình thường nhưng đó là một ngày bình thường tốt đẹp.
Beta cuối cùng cũng đến Tiểu hành tinh AX258. Anh nghe nói rằng vì những đóng góp xuất sắc của Nguyên soái, Đế quốc đem tiểu hành tình cùng quyền sở hữu tặng thưởng cho Nguyên soái, nhưng Nguyên soái không nhặt của rơi
Không đúng, là Nguyên soái rộng lượng lấy việc tư làm việc công, xây dựng một học viện quân sự trên tiểu hành tinh. Năm nay mới bắt đầu nhận học viên.
Tuy nhiên ngay vừa mới bước ra khỏi phi thuyền, Beta liền cảm thấy sự áp bức cực kỳ mãnh liệt.
Nhìn lại xung quanh, nơi này tụ tập hầu hết toàn là Alpha.
Beta đột nhiên có phần khϊếp đảm. Trong cuộc sống mười tám năm bình thường của mình, trước đây anh chưa dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Alpha nào bởi vì từ nhỏ phải chịu đòn quá thảm của hai anh trai Alpha. Cho nên tầm mười tuổi đến sau này, anh trở thành một đứa bé cực kỳ ngoan.
Tuy vậy, một đứa nhóc Beta cực kỳ ngoan ngoãn trước mặt chẳng có giá trị gì hết. Các anh trai Alpha vẫn viện ra đủ thứ lý do để tìm anh mà "huấn luyện." Beta cảm giác bản thân là dùng để bị đánh đập nên luôn có cái bóng ma tâm lý đối với các Alpha.
"Thối quá." Người thấp hơn ở đằng sau anh hít khí. "Sao anh không đi tiếp?"
Beta khổ sở nhìn kẻ cao hơn và đứa thấp hơn, "Nhiều Alpha quá QAQ."
Người thấp hơn mắt trợn trắng, "Anh có phải Omega đâu, sợ cái quái gì?"
Anh chàng cao hơn vỗ vai Beta. "Không sao. Alpha cũng đáng tin cậy mà."
Beta: "...QAQ"
- --------
Có lẽ là bởi năm đầu tiên nhận học viên nên việc hưởng ứng lệnh triệu tập người không tính là quá nhiều. Beta theo nhóm vào chỗ báo danh, điền thông tin cá nhân của mình rồi đến trung tâm khám sức khỏe.
"Các cậu không đi à?" Anh nhìn thấy kẻ cao hơn và người thấp hơn hướng đi sang nơi khác.
Người cao hơn dừng lại nói với anh. "Chúng tôi đã kiểm tra thể chất trước đó ở Hành tinh Thủ đô rồi, chỉ cần gửi thông tin cá nhân của mình là xong."
"Còn có thể như vậy à... Hành tinh Thủ đô hẳn là không giống nhau a," Beta hâm mộ nói.
Vì thế một mình Beta vào trung tâm khám sức khỏe. Tất cả mọi người so với anh cao hơn ít nhất nửa cái đầu trở lên, làm anh càng nhận thức hơn sự nhỏ bé của mình.
Beta: "...QAQ" Tại sao nhiều Alpha quá vậy?!
Hiện tại, anh thật sự là "Ngôi sao sáng nhất trong trời đêm."
Nhưng cảm giác này một chút chẳng tốt chút nào. Nhìn xem, những Alpha đó đánh giá anh với ánh mắt trắng trợn đầy vẻ khinh thường.
Vô luận bất kỳ chỗ nào tại đế chế đều có Beta chiếm đa số. Chỉ có một nơi ngoại lệ: đó chính là quân đội.
Quân đội và học hiện quân sự về cơ bản là trại tập trung Alpha.
"Chẳng trách được tiểu thuyết luôn lấy bối cảnh trong quân đội," Beta nghĩ.
Cũng không hẳn là đúng. Không phải duyên vớ là do quân đội mà bởi vì tiểu thuyết luôn chỉ có Alpha và Omega.
Ài, Beta thở dài.
Có lẽ chính mình ngàn dặm xa xôi đến đây cũng là làm pháo hôi thôi.
- -------
Bên trong văn phòng của Nguyên soái, vị nguyên soái bắt chéo đôi chân dài, đôi mắt híp mắt nghe phó quan báo cáo.
"Tổng số lần này gồm có 1279 học viên."
Nguyên soái hỏi, "Có Beta không?"
Người phụ tá lật dữ liệu trong tay. "Có một..." Y nuốt từ "một" xuống rồi lại nhổ ra ra, "Có ba người."
Vị nguyên soái nhướng mày duỗi tay, ý bảo phó quan đem dữ liệu đưa qua.
Tư liệu viết:
*** (Beta)
*** (Beta)
*** (Beta)
Nguyên soái: Haha.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Beta chính là beta, tuy là bình thường nhưng huhu nức nở nước mắt chua xót.
Áng văn này là tặng quà sinh nhật cho chính mình ~ o(* ̄▽ ̄*)o, cố lên!
Editor có lời muốn nói: Mong mọi người đọc vui ヾ(。・ω・)シ sẽ cố ra nhanh nhất có thể.