Edit: 🍀Ella🍀
Beta: Yang
01
Tiết Thanh Minh* năm nay trời không có mưa, nhưng thời tiết thật sự rất tốt đến nỗi không thích hợp để đi tảo mộ, bởi vì trời nắng quá gắt.
*Tiết Thanh Minh: Là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
02
Năm hai mươi mấy tuổi, tôi cảm thấy thời gian lúc ấy trôi qua thật nhanh, giống như đợi bạn mở cửa ktx, dùng thẻ sinh viên mở cửa ký túc xá, thì một giây sau tôi đang đón sinh nhật tuổi hai mươi tám, hôm đó tiên sinh của tôi vẫn về trễ như thường, nhưng tặng cho tôi một cái bánh gato nhỏ. Bây giờ tôi còn nhớ rõ con gấu trúc nhỏ trên cái bánh gato kia bị rớt mất một cái tai, đôi mắt dính lại một chỗ, thảm không muốn nhìn.
Rất ngọt, rất khó ăn. Nhưng tôi ăn xong mặt không đổi sắc, còn vui vẻ hôn gương mặt còn dính vết máu của tiên sinh tôi.
Sau đó tôi đi vào nhà tắm, chỗ duy nhất không có camera trong căn biệt thự này, nôn hết cái bánh gato vừa mới ăn ra, súp nấm ăn vào lúc trưa cũng nôn ra theo.
03
Tôi nheo mắt nhìn mặt trời, chẳng biết tại sao lại cảm thấy cuộc sống ở tuổi ba mươi lại chậm dần. Cảm giác bất lực khiến mấy ngày nay gần như dài hơn nửa đời trước của tôi.
04
Bãi đậu xe nằm gần nghĩa trang vào ngày này lúc nào cũng chật kín, chẳng qua việc này đối không quan trọng đối với tôi. Hít thở không khí mới mẻ cảm giác thật quá tốt, tôi không muốn dùng không gian chật hẹp trong xe để thay thế ánh nắng dùng tay có thể chạm tới.
Lúc đến chân núi đúng là có rất nhiều người, nhưng phần lớn đều đi ra ngoài. Tôi lấy điện thoại ra để xem thời gian, mười hai giờ rưỡi trưa, tảo mộ cả buổi sáng cũng nên trở về.
Tôi vừa xách đồ vật vừa cúi đầu nhìn điện thoại, từ từ đi vào trong. Vì lúc này, tôi gần như đi ngược với mọi người, nhìn qua rất khác biệt, so với cả nhà người ta cầm theo hoa tươi và đồ cúng đi tảo mộ, thì tôi giống như đang đi mua thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi.
Người lên núi càng ít dần, thỉnh thoảng có vài người đến trễ, còn đang tế bái. Tôi đếm mấy ngôi mộ, để mình không đi nhầm chỗ.
Mộ của tiên sinh tôi nằm ở hàng thứ sáu của khu C, cái thứ ba từ phía đông đếm qua.
Chỗ này một người cũng không có, bởi vì chỉ có một ngôi mộ mà chiếm diện tích khá lớn, có thể là chỗ dưới âm ti của người có tiền.
Tôi xách theo mấy cái túi chậm chạp đi đến khu C, từ xa nhìn thấy có người ở trước ngôi mộ của chồng tôi, đang cúi người đặt một bó hoa ở trước bia mộ.
Trong phút chốc, tôi có chút do dự, nhưng nhiều lắm cũng hai ba giây.
Cuối cùng tôi cũng dừng bước, móc ra một điếu thuốc lá từ trong túi, ngồi xuống cạnh bồn hoa ven đường, đặt túi giấy qua một bên, tiện mắt nhìn vào trong túi giấy.
Gấu trúc vô tội nhìn tôi trong túi giấy, không có thiếu một cái tai hay đôi mắt bị dính lại.
Tôi chợt cảm thấy điếu thuốc này quá ngọt, ngọt đến tôi muốn ói.