Edit: Meow
Mặc dù Huyền Dật lớn hơn Bạch Yến 2 tuổi, nhưng chỉ hơn hắn một lớp.
Bạch Yến lớp 8, Huyền Dật lớp 9.
Lớp 9 thường nhiều hơn một tiết, tan học muộn hơn lớp 8 bốn mươi phút. Trước đó, Huyền Dật học xong liền xách cặp đến lớp học tòa đối diện tìm Bạch Yến cùng nhau về nhà, giờ đến lượt Bạch Yến xách cặp đến cửa lớp Huyền Dật chờ hơn bốn mươi phút.
Huyền Dật không nỡ để hắn chờ, bảo Bạch Yến về trước, hay là tìm một chỗ ngồi đợi. Nhưng Bạch Yến không nghe, nhất quyết phải đứng ở cửa lớp chờ Huyền Dật.
Lâu dần, đến thầy lớp Huyền Dật cũng biết Bạch Yến lớp 8, có lúc còn đùa hỏi hắn có muốn đi vào nghe giảng hay không.
Bạch Yến đối với Huyền Dật luôn có một loại cảm tình đặc biệt, không hẳn là bạn, càng giống như không muốn sủng vật của mình thân cận cùng người khác, muốn cậu chỉ ngoắc đuôi với mình.
Thứ tình cảm này là gì, Bạch Yến không rõ.
Cho nên khi thầy hỏi hắn có muốn vào nghe giảng không, Bạch Yến cũng không chần chừ, trực tiếp cười đùa xách cặp đi vào.
Huyền Dật là học sinh chuyển trường, bình thường ở lớp không nói nhiều, nhìn qua luôn là bộ dáng ôn hòa, chỗ ngồi bị xếp tận góc cuối lớp cũng không oán hận câu nào.
Bất quá như vậy lại đúng ý Bạch Yến, Huyền Dật chỉ ngồi một mình, hắn vừa vặn có thể ngồi cạnh.
Lúc Bạch Yến đem cặp sách nhét vào ngăn bàn, Huyền Dật vẫn luôn cắm cúi viết, không ngẩng lên nói câu nào.
Mặc dù biết Huyền Dật rất liều mạng học tập, nhưng bị làm lơ như vậy, Bạch Yến cũng hơi bất mãn.
"Huyền Dật~~~" Bạch Yến gục xuống bàn, hạ giọng kéo dài gọi tên đối phương: "Nhìn em."
Tầm mắt Huyền Dật còn dính chặt trên bảng đen, nhịn không được cười cười, vừa viết vừa trả lời hắn: "Nhìn cậu làm gì nha?"
"Em đẹp hơn bảng đen mà."
Đang nói chuyện, Bạch Yến giơ cái tay hư hỏng chọt một cái bên hông Huyền Dật, làm cậu thiếu chút nhảy dựng lên.
Rốt cuộc cậu cũng nhìn Bạch Yến, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch."
Thấy Huyền Dật không tức giận, Bạch Yến được nước lấn tới, túm lấy tay trái của cậu nghịch.
Mặc dù Huyền Dật lớn hơn Bạch Yến hai tuổi, nhưng khung xương nhỏ, tay cũng nhỏ hơn Bạch Yến. Bàn tay bị nắm thật mềm, cầm tay bóp bóp như xoa phải đệm thịt mềm mại của chó nhỏ.
Thật đáng yêu. Bạch Yến thầm nghĩ.
Huyền Dật ngoài mặt nhìn như không có gì, bất động thanh sắc, trên thực tế đã sắp không khống chế được mà muốn nhô tai cùng đuôi.
Cậu để bút xuống, muốn nói lại thôi mà nhìn Bạch Yến mặt đầy vô tội, thở dài nói: "Yến Yến."
Nếu Bạch Yến lòi đuôi ra, lúc này nhất định rất đắc ý mà vểnh lên trời.
"...Cậu, tí nữa rồi lại bóp được không?"
Bạch Yến được tiện nghi còn ra vẻ, vẫn cứ nắm vuốt Huyền Dật không tha, hỏi một đằng đáp một nẻo nói: "Tay của ca ca còn nhỏ hơn em nha."
Huyền Dật thực không làm gì được hắn, đành cố ý lạnh mặt trả lời: "Đã vào rồi thì nghiêm túc nghe giảng đi."
Huyền Dật rất ít khi lạnh mặt với Bạch Yến, nhìn cậu như vậy, Bạch Yến nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi lại, liên thanh đáp: "Em nghe em nghe."
Huyền Dật cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, nghiêng đầu nhìn Bạch Yến, còn không rút được tay mình ra khỏi hắn.
Trên đường về nhà, Bạch Yến theo thói quen đi trước, mà Huyền Dật chỉ cách một bước đi theo sau lưng hắn. Có lúc ngại Huyền Dật đi chậm, Bạch Yến sẽ đưa tay ngược ra sau, túm Huyền Dật đi lên trước một chút.
Hôm nay Bạch Yến đưa tay ra kéo Huyền Dật lại vớ phải khoảng không, hắn nghi ngờ quay đầu lại, thấy Huyền Dật đang đứng cách mình khá xa... Đang giương mắt nhìn một con mèo mập.
Bạch Yến nhíu mày, đang muốn lên tiếng, Huyền Dật đã nhanh chóng quay đầu ra dấu im lặng, làm báo nhỏ sắp tạc mao đành nghẹn khuất ngậm miệng.
Huyền Dật dè dặt đưa tay muốn sờ quất miêu mập, nhưng quất mập kia tựa hồ cảm ứng được tín hiệu nguy hiểm từ loài chó, chẳng những nhanh chóng bật nhảy ra ba thước, mà còn giơ sẵn móng vuốt, chuẩn bị tát bay con chó ngu xuẩn kia.
Nhìn ra quất mập rõ ràng không thích mình, Huyền Dật vội thu tay lại, lần nữa nhìn Bạch Yến, trong mắt tràn đầy thất vọng, còn kèm chút ủy khuất.
Bạch Yến "Này" một tiếng, hỏi: "Muốn sờ?"
Nghe vậy, Huyền Dật sáng bừng mắt lên, nhìn hắn cười gật đầu một cái, thiếu chút không nhịn được mà đem đuôi ra vẫy vẫy.
Bạch Yến đến ngồi xổm cạnh cậu, ngoắc ngoắc tay với quất mập: "Lại đây."
Quất mập chỉ là mèo nhỏ thông thường, không cách nào chống cự được trước động vật họ mèo lớn, bất đắc dĩ tiến lên hai bước, qua loa lấy lệ mà cọ đầu vào tay Bạch Yến một cái.
Một giây sau, Bạch Yến không nói gì mà nhấc chân trước mèo mập lên, ném vào ngực Huyền Dật: "Sờ đi, sờ xong về nhà."
Lại mang ý cảnh cáo mà chỉ chỉ đầu quất mập: "Không được cào nghe chưa."
Huyền Dật vui mừng kích động ôm mèo mập mềm mềm trong tay, rối rít nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Bạch Yến nhún vai, bày tỏ đây chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, trong lòng lại lặng lẽ lảm nhảm: "Mèo mập chết bầm này có gì hay mà sờ? Sao Huyền Dật không sờ mình? Mình cũng có thể để tai với đuôi ra cho sờ đó..."
Chờ Huyền Dật vuốt mèo đủ, Bạch Yến cũng vừa mua hai cây kem từ quầy tạp hóa cạnh đó tới.
Bạch Yến tiện tay đem một cây cho Huyền Dật, nhưng khi cậu vừa đưa tay nhận lấy thì nhanh chóng thu lại, đem cây khác đưa cho cậu.
Tay Huyền Dật dừng giữa không trung, hơi sửng sốt, kịp phản ứng liền híp mắt cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Yến Yến."
Cây kem Bạch Yến không đưa cho cậu kia, vị socola.
(M: Chó không ăn được socola nha, nếu ăn vào có thể làm tăng nhịp tim, huyết áp, thậm chí còn co giật.)
Cứ như vậy, rồi lại cùng trải qua biết bao hoàng hôn nữa, cuộc sống thế này đã làm Huyền Dật cơ hồ không nhớ rõ mình đã trải qua biết bao cô đơn và chật vật trong quá khứ.
Cậu chỉ nhớ rõ, chính Bạch Yến đã kéo mình ra ngoài từ bóng tối, như ngọn lửa thắp sáng vũ trụ tắm tối của cậu.
Lúc Huyền Dật mười tám tuổi, Bạch Yến cũng vừa tròn mười sáu.
Hai người họ một lớp mười hai một lớp mười một, mặc dù chỉ cách một lớp, nhưng thật giống như xa cả một thế giới.
Dù Bạch Yến lớp 11 thành tích cũng tốt, nhưng còn chưa tính đến chuyện thi đại học này kia, như trước cả ngày bay nhảy, thích chơi bóng thì chơi bóng, thích ngủ thì ngủ.
Nhưng Huyền Dật đã lớp 12 thì không giống vậy, cậu vốn không phải người nói nhiều, vẫn luôn cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu, không thể làm mất mặt Tô Vân Mộng cùng Bạch Chi Hằng, những áp lực này càng khiến cho Huyền Dật càng trầm mặc ít nói.
Đối với chuyện này Bạch Yến thật không hiểu nổi, tạm không nói nhà bọn họ có tiền, nuôi thêm mười người rảnh rỗi cũng không vấn đề gì, quan trọng là thành tích Huyền Dật vốn đã rất tốt, căn bản không cần mỗi ngày liều mạng học đến 2 3 giờ sáng.
Đương nhiên, chuyện làm cho Bạch Yến buồn bực nhất là hắn đã rủ Huyền Dật đi chơi thật nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Làm cho hắn thật nghi ngờ mình đã làm gì để Huyền Dật mất hứng, rõ ràng trước kia cậu không như vậy.
Càng tới gần ngày thi đại học, cung phản xạ thật dài của Huyền Dật cuối cùng cũng phản ứng được.... hình như Bạch Yến không vui.
Cậu tháo mắt kính đem vạt áo xoa xoa, cất vào hộp, đứng dậy rời phòng.
Đèn phòng cách vách vẫn sáng, Huyền Dật gõ gõ cửa, thanh âm Bạch Yến từ bên trong truyền ra: "Mẹ! Mở đi ạ..."
Bạch Yến vừa nói một nửa, mới phát hiện cái đầu bông xù kia không phải mẹ mình, mà là Huyền Dật.
Huyền Dật không nói gì đi vào, tựa vào bàn học Bạch Yến thử thăm dò mở miệng: "Yến Yến..."
Bạch Yến hết sức cao quý lãnh diễm "ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình đang bất mãn.
"Có phải cậu không vui?"
Bạch Yến: "..."
"Không vui thì nói cho tôi nha." Huyền Dật thử vươn móng vuốt xoa xoa tóc Bạch Yến, giống như Bạch Yến thường vò tóc mình vậy.
"Chờ tôi thi xong rồi đi chơi cùng cậu được không? Hay cậu muốn gì cũng được?"
Bạch Yến không trả lời, bất ngờ không kịp đề phòng mà ôm eo Huyền Dật, chôn mặt mình vào ngực cậu.
Lúc lâu sau mới mở miệng.
Hắn nói: "Em không muốn gì, em chỉ cần anh."
Meow: về cách xưng hô, dù Huyền Dật lớn hơn Bạch Yến nhưng mình vẫn muốn để "cậu" vì cảm thấy nó hợp. Còn khi hai người nói chuyện thì Huyền Dật sẽ là "tôi-cậu" (trước khi xác định quan hệ), còn Bạch Yến thì mình sẽ để "em-anh" luôn vì em ấy thường gọi Huyền Dật là "ca ca" và cũng hay làm nũng, nên mình để thế cho cưng.
Nhưng quan trọng hơn là mình thích niên hạ xưng em-anh!!!! Niên hạ là chân ái~