Mùa Xuân Đến, Lại Đến...

Chương 1

28/6/2020

Edit: Meow

Bạch Yến nhặt được Huyền Dật từ thùng rác đem về nhà.

Một ngày thứ sáu như bao ngày, Bạch Yến tan học về nhà đi qua con hẻm nhỏ gần trường, mơ hồ nghe được tiếng động kỳ quái từ chỗ sâu trong hẻm nhỏ.

Có thanh âʍ ѵậŧ nặng chạm nhau, tiếng thiếu niên cười to, hình như còn có tiếng khóc nhỏ đến không thể nghe thấy.

Gen của Bạch Yến có 30% là báo, thế nên từ nhỏ, giác quan cùng thân thủ đều linh hoạt hơn người thường - mặc dù là động vật họ mèo, nhưng cũng là một loài rất lợi hại trong động vật họ mèo.

Trực giác nói cho hắn biết nơi này xảy ra chuyện.

Bạch Yến vứt cặp sách tại giao lộ, hầu như không một tiếng động mà chạy nhanh vào hẻm nhỏ.

Đúng như dự đoán, một đám học sinh cấp 3 mười sáu mười bảy tuổi đưa lưng về phía hắn, đang vây quanh thùng rác gần đó, đùa bỡn vật nhỏ còn sống.

Bạch Yến nhíu mày, thần không biết quỷ không hay đi đến sau lưng đám nhóc, sau đó giơ chân đạp lưng nam sinh có vẻ như là đầu sỏ kia.

Nam sinh cao lớn bị đá lảo đảo, thiếu chút hôn đất, nhe răng trợn mắt quay đầu lại, giận dữ hét: "Thằng ngu nào tự tìm chết?!"

Bạch Yến không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, con ngươi màu hổ phách nheo lại, ánh lên tín hiệu nguy hiểm.

"Nếu còn có di ngôn gì..." Bạch Yến nhướn mi: "Nói nhanh đi."

Mười phút sau, mấy nam sinh đồng bọn, một đám cuộn trong trên đất gào khóc.

Bạch Yến ngồi xuống trước mặt tên phách lối nhất, hết sức thiếu đánh mà vỗ vỗ mặt hắn: "Cậu là loài gì?"

Đối phương còn vịt chết mạnh miệng: "Tiểu tử thúi, mày..."

"Ô, còn để tôi chờ?" Bạch Yến cười nhạo: "Cậu đem cái lỗ tai mất mặt kia thu lại đi đã rồi nói."

Nam sinh lúc này mới phát hiện, do lúc nãy đánh nhau quá sợ hãi, liền quên mất khống chế phần gen động vật, trên đầu nhô ra hai lỗ tai màu đen.

Bạch Yến quen miệng tiện, không chút lưu tình nói: "Chó ngu còn không mau cút?"

Thì ra nam sinh này là Husky.

Gã nhỏ giọng chửi một tiếng, chật vật bò dậy, nhìn đám hồ bằng cẩu hữu nháy mắt ra hiệu: "Cứ chờ xem."

Bạch Yến không quan tâm đến mấy câu chửi bậy nhảm nhí kia, vỗ vỗ tay không chút để ý nói: "Được thôi."

Thấy đám kia đã đi xa, Bạch Yến nhìn đến tên nhóc đang ngồi co trong góc.

Nhóc này không biết bao nhiêu tuổi, trên đầu là đôi tai chó màu vàng rũ xuống, đôi mắt đen ướt nhẹp, tay siết chặt nửa cái bánh mì thối, mặt còn vương nước mắt.

Ồ, bộ dạng này đúng là rất dễ bị ức hϊếp.

... Nó còn mẹ nó móc rác ăn.

Bạch Yến nhịn không được oán thầm.

"Nè." Hắn cố gắng bày ra bộ dáng hiền lành, cúi người xuống, chìa tay cho chó nhỏ bẩn thỉu: "Sao giờ này còn không về nhà?"

Đối phương im lặng thật lâu, hình như không dám nói chuyện cùng hắn, cũng không đưa tay nắm tay hắn, hít hít mũi, lắc lắc đầu.

Bạch Yến buồn bực gãi đầu: "Cậu tên là gì?"

Trả lời hắn vẫn là một mảnh yên lặng.

Hắn đang định nói "Cậu không để ý đến tôi tôi mặc kệ cậu nha", tiểu tử đó rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.

"Huyền, Huyền Dật."

Bạch Yến ngồi cuống xoa đầu Huyền Dật, gom hết kiên nhẫn cùng yêu mến từ khi sinh ra đến giờ đặt vào động tác này.

Có lẽ là thiên tính loài chó, Huyền Dật được vuốt đầu theo bản năng nhích tai xù cọ cọ tay Bạch Yến.

Khi cậu kịp nhận ra hành động của mình, trong nháy mắt rụt đầu lại, đỏ mặt ôm đầu, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Bạch Yến bị phản ứng của cậu chọc cười, cà lơ phất phơ nói: "Tiểu chó vàng, yên tâm, anh đây sẽ không ăn cậu."

Hắn không nói gì mà lôi Huyền Dật dậy, đúng như dự đoán, Huyền Dật đứng thẳng so với hắn còn lùn hơn một cái đầu.

Bạch Yến lúc này mới chú ý tới, sau mông Huyền Dật còn có cái đuôi xù rũ xuống.

Thú hóa đến mức độ này, chắc chắn phải lai hơn 50%, hèn gì bị bắt nạt.

"Nhà cậu ở đâu?" Bạch Yến tự nhiên bắt lấy cổ tay Huyền Dật, kéo cậu ra ngoài: "Đi, đưa cậu về nhà."

Huyền Dật ngơ ngác mặc Bạch Yến kéo đi, đi được mấy bước mới nhớ, bản thân cậu đến cha mẹ cũng không muốn nuôi, làm gì có nhà.

Cậu nghĩ vậy, bất chợt dừng bước, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bạch Yến, muốn nói lại thôi.

"Cậu... Không cần để ý đến tôi."

Bạch Yến hơi bực mình, thầm nghĩ tên này cũng thật không biết điều.

"Được, tôi mặc kệ, rồi cậu lại trở về cho đám ngốc kia khi dễ?"

Huyền Dật cúi thấp đầu, lỗ tai run run: "Sẽ không, tôi..."

"Cậu cậu cậu, cái gì mà cậu." Bạch Yến vô lại ngắt lời cậu: "Tôi vất vả lắm mới đuổi được bọn chúng, vậy mà cậu không thèm cảm ơn tôi?"

Huyền Dật ngẩng đầu nhìn Bạch Yến, một đôi mắt chó nhỏ trong veo, cơ hồ có thể nhấn chìm người.

Cậu khó xử đáp: "Nhưng tôi thật sự không có tiền."

Bạch Yến cảm thấy hơi nghẹt thở, trên đời này sao có thể có người ngu như vậy chứ.

À, không đúng, chó.

"Hơn nữa hình như cậu... Không thích tên tôi lắm đúng không." Huyền Dật bất đắc dĩ nhéo nhéo tai mình.

Cậu dè dặt lui lại một bước, cúi người chào Bạch Yến: "Hôm nay thực sự cảm ơn cậu, tôi cũng không muốn làm phiền cậu hơn nữa."

Tuy rằng Bạch Yến nhìn như Hỗn Thế Ma Vương, nhưng thật ra là người rất hay để tâm. Lúc này nhìn Huyền Dật đang đứng đối diện, hắn liền tranh thủ cơ hội tỉ mỉ quan sát đối phương.

Huyền Dật ngũ quan tinh xảo, thân hình so với bạn cùng lứa thì nhỏ gầy hơn, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.

Nhớ lại lúc nãy cậu ngồi cạnh thùng rác gặm nửa cái bánh mì thừa, dù bị bắt nạt cũng nhất quyết không chịu buông tay đồ ăn khó nuốt kia.

Trong lòng Bạch Yến đã có câu trả lời.

"Nhìn tôi giống như đang ghét bỏ bộ dáng của cậu sao?" Hắn mở miệng hỏi.

Huyền Dật "A" một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn, chần chừ mở miệng: "... Nhưng cậu vừa mắng người kia là chó ngu."

Bạch Yến: "..."

Người này còn thật biết tìm đúng trọng điểm.

"Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không phải mắng người." Hắn bất đắc dĩ túm Huyền Dật lôi lại: "Dù nhìn cậu có vẻ cũng không được thông minh lắm."

Huyền Dật không nói gì, nhưng đầy mặt đều tỏ vẻ: "Xem đi, cậu nói vậy mà còn bảo chỉ thuận miệng sao."

Cũng may, Bạch Yến một người tự nói tự nghe rất tốt, căn bản không cần Huyền Dật đáp lời hay gật đầu đồng ý.

"Thành thật nói cho tôi, cậu còn nơi nào để đi không?"

Huyền Dật ngẩn người, cảm giác bí mật bị vạch trần, lúng ta lúng túng, trầm mặc không lâu rồi giơ tay chỉ đại một hướng nào đó: "Đi nơi nào cũng như nhau."

Bạch Yến gật đầu, vờ như vô tình nói:

"Nếu nơi nào cũng như nhau... Vậy có muốn đến nhà tôi không?"