Ma Xui Quỷ Khiến

Chương 13: Quỷ chết đuối (1)

Editor: Yang Hy.

Hắn đứng dậy đi xem, Trần Bằng khoanh tay, nhíu mày ghét bỏ, “Có quỷ mới biết là nước từ khi nào.”

Thư ký mở ra lắc thử, thấy miệng bình còn bốc hơi nóng, “Vừa rồi ông Vương có nói, mỗi sáng bọn họ đều đến đây canh gác một buổi, nước này có lẽ là do bọn họ nấu lúc sáng. Vẫn còn một ít, cậu hai muốn uống không. Đây còn một cái bình tráng men.”

Cậu hai họ Trần cao quý bắt bẻ thật sự không muốn uống, nhưng trong hồ vớt cũng không thuận lợi, hai người kia lái ca nô, cách tầm mắt bọn họ càng ngày càng xa. Cuối cùng cả hai biến mất trên mặt hồ, lái thuyền về phía hạ lưu.

Lại hơn nửa giờ trôi qua, Trần Bằng thật sự nhịn không được, hắn đổ nước ra trước để thử nhiệt độ, cảm thấy không nóng, dứt khoát nhấc bình nước lên rót trực tiếp vào miệng.

Đây đã là sự kiên nhẫn lớn nhất của hắn.

Nhưng hắn không chạm miệng vào, miệng bình lại khá lớn, hắn đổ cũng mạnh nên không chỉ sặc mà còn làm ướt hết cổ áo, chật vật không sao nói được.

“Chết tiệt!” Trần Bằng lau miệng, tức đến nỗi suýt ném bình nước đi.

Đúng lúc này, tiếng động cơ nổ ầm ầm từ xa truyền lại gần, mọi người lên tinh thần, cầm lòng không đậu mà đứng lên.

Ca nô lao thẳng về phía bọn họ, xuyên qua hàng đống thi thể trôi nổi trên mặt hồ, vài phút sau thì đến bờ sông. Thạch Đầu thân hình cường tráng đứng ở trước ca nô, sợi dây thừng trong tay buông thõng xuống hồ như đang kéo thứ gì đó, ông lão ngồi ở đuôi thuyền vẫy tay với bọn họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười như đóa hoa cúc nở bông, “Vớt được rồi! “

“Húc nhi!” Trần Vân Chí bước nhanh ra khỏi mái che nắng rồi chạy về phía bên hồ, thư ký cũng theo sát phía sau. Người phụ nữ nắm chặt tay Trần Bằng, hắn đứng, bà ngồi, mẹ con hai người liếc nhìn nhau, Trần Bằng tựa như trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình, người ngồi người đứng nhìn bên hồ, vẻ mặt lạnh nhạt, không có di chuyển nửa bước.

Đường Điềm vốn là chờ đến mơ màng sắp ngủ, một tay chống đầu, khuỷu tay chống đầu gối, bỗng nhiên bị giọng nói của ông lão làm cho bừng tỉnh, cô đứng lên, vừa mới đi được một bước thì bỗng nhiên cảm thấy có lực cản.

— Dường như có người, đang từ phía sau kéo lấy vạt áo cô.

Chân dừng bước, cô nhẹ giọng hỏi, “Là anh hả? Anh không muốn tôi qua đó sao?” Cô thử thăm dò đi về phía trước.

Lực kéo áo cô không hề suy giảm.

Đường Điềm nghĩ ngợi một chút rồi thu lại bước chân, lẳng lặng đứng, “Được rồi, tôi không xem.”

Vừa dứt lời, cô cảm giác lực kéo đột nhiên biến mất.

Đường Điềm khẽ mỉm cười. Cũng không biết đối phương là săn sóc hay là do tự tôn quấy phá không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.

“Ông chủ, ông xem có phải không?” Thuyền ngừng ở bên bờ, còn cách bến một khoảng. Thạch Đầu mang ủng đi mưa, nhanh nhẹn nhảy xuống ca nô, trong tay kéo thi thể nổi trên mặt nước vào bờ. Sau khi lên bờ, Trần Vân Chí liếc nhìn thi thể một cái rồi lập tức bật khóc, “Con trai, Húc nhi của tôi!”

Không nói đến cha con liền tâm gì đó, dù là hoàn toàn thay đổi thì chỉ liếc mắt một cái ông vẫn nhận ra đây là con trai mình.

Ông lão ở bên cạnh cảm khái, buộc chặt dây xuồng vào cọc gỗ rồi cùng con trai đi tới nói một câu nén bi thương với ông chủ Trần, chờ đến khi ông dịu lại, Vương Lão Ngũ nhìn trời chiều đã ngả về tây, “Trời sắp tối rồi, trong núi trời lại tối sớm, chúng ta phải nhanh chóng đi ra ngoài. Thi thể đã vớt lên rồi, hai vạn.”

Ông còn chưa dứt lời thì thư ký ở bên cạnh nói, “Sẽ đưa hai vạn, chờ khi vào thôn nhất định không đưa thiếu các người một đồng nào.”

Vương Lão Ngũ và con trai cười vừa lòng, “Vậy chúng ta mau đi thôi, nhưng mà,” ông ta chỉ chỉ thi thể, “Vừa rồi chúng tôi nói chỉ là tiền vớt thi thể, nếu muốn mang về thì còn phải đi đường núi hơn nửa giờ nữa. Mọi người định tự mình vác đi hay là bỏ ra một khoản tiền khác để hai cha con chúng tôi khiêng ra ngoài giúp?”

Vừa nghe lời này, Trần Bằng đã sớm không kiên nhẫn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi Vương Lão Ngũ mắng, “Ông muốn tiền đến điên rồi hả? Chỉ vớt cái xác mà hai vạn còn chưa đủ! Ông vốn phải phụ trách vận chuyển ra ngoài!”

Trần Vân Chí nghiêm mặt, tiền không là vấn đề, nhưng ông không thể chấp nhận bị lừa bịp tống tiền, “Các người đừng có quá đáng!”

Vương Lão Ngũ cười lạnh, “Vừa rồi chúng tôi nói là xuống sông vớt thi thể, sông, chúng tôi đã xuống rồi,” ông kéo cái quần vẫn còn đang nhỏ nước ướt đẫm, tuy mang ủng đi mưa nhưng vẫn có nước sông chảy vào, “Cái thi thể này ngâm trong nước, người thường đυ.ng vào một chút cũng dễ bị mắc bệnh ngoài da, nhiều xác chết trôi như vậy, các người đi xuống một chuyến đi?”

Tầm mắt mọi người rơi xuống mặt hồ đủ mọi màu sắc, vừa rồi cách khá xa nên không thấy rõ, bây giờ những thi thể nổi trên mặt nước đã sớm trở thành “Người khổng lồ” rồi, làn da trần trụi ở ngoài quần áo hiện ra sắc xanh đậm, mặt mũi sưng to, tay chân bành trướng, tròng mắt đầu lưỡi đều lòi ra… Lập tức sắc mặt người phụ nữ trở nên đặc sắc, bà ta che miệng quay đầu nôn mửa.

Vương Lão Ngũ lại nói, “Thi thể cũng đã vớt lên cho các người rồi. Còn nhớ chúng ta nói thế nào không? Chỉ nói xuống nước và vớt thi thể lên, không có nói sẽ bao gồm tiền vận chuyển ra ngoài!”

Bởi vì bọn họ cho là lẽ đương nhiên, cho rằng sau thôn chính là khúc sông, ông ta phụ trách vớt cũng tiện thể khuân vác ra ngoài, không ngờ người ta đã phân chia tính toán rõ ràng từ lâu.

Thư ký vội vàng tiến lên nói chuyện với Vương Lão Ngũ, “Nếu có một khoản phí như vậy thì ông nên nói cho chúng tôi biết trước khi xuất phát. Tình huống hiện tại không phải là lừa người thì là gì! Chúng tôi muốn báo cảnh sát!”

Vương Lão Ngũ chắp tay sau lưng lắc đầu, nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng khè, “Cậu báo cảnh sát đi, cứ tùy tiện báo, xem bọn họ có quan tâm đến không. Thứ này không có yết giá, hai bên hợp ý là được. Tôi nói trước rồi đấy. Hơn nữa, nếu gặp được người nghèo, người ta sẵn sàng tự mình khiêng ra ngoài, chúng tôi đương nhiên không thu số tiền này. Nếu các người muốn tự khiêng thì cũng được, tôi có thể cho mượn cáng, cái này không thu tiền.”

Ông ta nói khích, những người ở đây cũng không thể vì tiết kiệm một chút tiền mà hi sinh tấm lưng trắng nõn để khiêng thi thể hư thối ra ngoài.

Sau khi nhận được tín hiệu của Trần Vân Chí, thư ký nén giận, “Vậy các người muốn bao nhiêu.”

Vương Lão Ngũ ra hiệu, “Ba vạn. Các người đều là ông chủ lớn, là chuyện nhỏ mà.”

Thư ký cò kè mặc cả với ông ta.

Đường Điềm vẫn luôn đứng nhìn ở nơi xa, tuân thủ lời hứa không có đi qua. Bỗng nhiên trên lưng chợt lạnh, cô dựng đứng tóc gáy, mùi tanh xẹt qua mũi, một ngón tay lạnh ngắt có thể đông lạnh nhiệt độ của người sống viết từng nét trên lưng cô.

Đến khi cô phản ứng thì chữ đã viết xong, dường như biết cô không hiểu, đối phương nhanh chóng viết lại hai lần.

“Đi? Là kêu chúng tôi mau rời đi sao.”

Chuyện quan trọng nói ba lần. Thấy cô đã hiểu, cái tay sau lưng liền biến mất.

“Trần Húc bảo chúng ta nhanh lên, vịnh người chết với ngọn núi này hình như có chút kỳ quái.” Đường Điềm hạ quyết tâm, nhìn thấy thư ký còn đang thương lượng với Vương Lão Ngũ, khẽ nói, “Vậy thì ba vạn, nhưng trên đường ông không được tăng giá nữa.”

Trong cái nắng hè chói chang, gió lạnh đưa giọng nói khe khẽ của cô gái tới, âm thanh trong trẻo kỳ ảo như u hồn nghênh diện ập tới, quay đầu lại nhìn, cô gái tóc đen da trắng đứng trên tảng đá bên cạnh mái che nắng, liếc mắt nhìn chỉ trông thấy hai màu trắng đen, sau lưng là núi rừng yên tĩnh, bức họa này thật khiến người ta giật mình, tâm tình đang nóng nảy cũng tức khắc an tĩnh lại.

Trần Bằng tức đến bật cười, “Cô là cái thá gì chứ!” Thường ngày đối với phụ nữ hắn vẫn khá ga lăng, nhưng với cô thì lại vô thức thấy không vui, luôn cảm thấy dáng vẻ lải nhải kia nhìn là thấy phiền.

Đường Điềm làm lơ hắn, chỉ chỉ sắc trời, “Nếu không đi thì trời tối mất.” Cô liếc nhìn ông lão, “Các người không ở đây qua đêm hẳn là cũng có nguyên do. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì dù có mạng để lấy tiền cũng phải có mạng để dùng nó chứ.”

Vương Lão Ngũ ngước mắt nhìn trời, thần sắc trầm xuống, không chút do dự liền đồng ý, “Được, cả chuyến tổng cộng năm vạn. Đi ra ngoài phải đưa tiền.”

Kêu con trai lấy tấm vải nhựa thật lớn, ông lão trở lại mái che nắng lấy cáng, thấy bình nước sôi đã bị động qua, biểu tình cổ quái, “Ai trong mấy người đã uống nước trong này?”

Trần Bằng khẩn trương, “Nước này có vấn đề sao?”

Ông lão cười không có ý tốt, “Chỗ chúng tôi không có thông nước máy, đều là khoan giếng để giải quyết vấn đề nước uống. Vịnh người chết này chảy qua thôn, cũng có vô số nhánh sông tẩm xuống đất làm ô nhiễm nước giếng, dân bản xứ gọi đùa là ‘nước cốt thân người’, thứ cậu uống vừa rồi là nước tôi lấy lúc sáng. Còn mới đấy, hương vị cũng không tệ lắm đi.”