Editor: Yang Hy.
Chương 6 - Gặp quỷ (3)
***
Đường Điềm khá chắc là đang cầm điện thoại của mình bên tay phải, chẳng thể sai vào đâu được, còn cái điện thoại màu đen ấy, thật sự giống y đúc bản ghi trong sổ nhật ký của Trần Húc...
Không thể nghi ngờ rằng đây chính là điện thoại của anh ta, "Làm sao cái điện thoại què này lại đuổi theo mình chứ?"
Phần sau đó Trần Húc không có ghi lại, cô cũng không biết rốt cuộc đối phương có sử dụng cái điện thoại thần bí này không. Bây giờ xem ra mục đích mà con ma kia xách cô đến thư phòng để xem tuỳ bút là giả, mượn cơ hội ném điện thoại cho cô mới là thật.
Nhưng Đường Điềm hoàn toàn không dám chạm vào điện thoại, "Trần Húc có năng lực đã chết rồi, mình thì lại không biết gì cả, chạm vào nó chính là ngại chết còn chưa đủ mau."
Cẩn thận nhấc điện thoại lên nhét vào tủ đồ trống rồi khóa ngăn tủ lại. Quần áo của cô vẫn còn ở trong vali vì nghĩ rằng mình ở đây cũng không đến mấy hôm nên không có lấy đồ đạc ra, đến lúc đi cũng thuận tiện làm hậu sự, không gây thêm phiền toái cho người ta.
Trời tờ mờ sáng, Đường Điềm dậy quá sớm lại không có việc gì làm nên đi tới đi lui trong sân, sau đó thấy đói bụng nên đi ra ngoài tìm phòng bếp.
Trên đường đi gặp được bác trai quét sân, cô chuẩn bị hỏi xem phòng bếp ở đâu thì ai ngờ đối phương lại ngẩng đầu, vừa thấy cô liền sợ tới mức suýt nhảy dựng lên, "Ma á á á!" Cái chổi trong tay cũng rơi cái bộp xuống đất.
Đường Điềm: "..." Mình đáng sợ vậy hả.
Bác Vương lấy lại tinh thần liền liên tục xin lỗi, "Là cháu à," bác ta cười cười ngượng ngùng, mặt đầy phúc hậu, "Ngoài những ngày Tết mới có người đến thì thường ngày chỗ này chỉ có đám người chúng ta. Bây giờ đột nhiên có khách nên ta còn chưa quen."
Đường Điềm nhớ tới phản ứng của bác Trương đưa cơm cho mình tối qua, không tin lý do thoái thác của ông ta, "Bác Vương, hôm qua cháu nghe bác Trương nói là căn nhà này có ma, đúng không ạ?"
Nụ cười của bác Vương lập tức cứng đờ, bác ta vội vàng xua tay, "Làm gì có chuyện đó, cháu đừng nghe bà ấy nói bừa."
Thấy Đường Điềm không nói lời nào, đôi mắt lẳng lặng nhìn ông chằm chằm, lòng bàn tay thô ráp của bác Vương nắm chặt cán chổi, "Bà lão kia mới đến đây được một tháng nên không biết gì cả... Nơi này rất tốt, tổ trạch của Trần gia đã truyền lại được mười mấy đời, trong nhà lại còn có tiền, có chỗ nào không tốt chứ."
Giọng nói của ông khàn khàn, "Ta đã ở đây vài thập niên rồi, còn nhìn đại thiếu gia lớn lên, cậu ấy cũng là một người cực kỳ tốt. Cháu, cháu đừng sợ."
Lúc nói lời này khuôn mặt tang thương của người đàn ông lộ rõ vẻ bi thương.
Rơi vào trong mắt Đường Điềm, cô nhận ra đây là thời cơ tốt để nói chuyện, cô vội ngồi xuống hành lang bày ra tư thế có thể nói chuyện lâu, "Bác có thể nói thêm về Trần Húc không? Anh ấy là người thế nào? Cháu muốn hiểu thêm về anh ấy... Còn trẻ như vậy, thật sự đáng tiếc."
Cô gái khẽ buông tiếng thở dài, nghe được trong lòng bác Vương càng thêm chua xót, ông cầm cây chổi nhìn cô gái mặc váy trắng ở trước mặt, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh, nhận ra cô cũng là người bệnh, ông không khỏi cảm giác thương hại, thở dài nói, "Đại thiếu gia ấy à, là một người tốt, nhưng mà mệnh không tốt."
Là một người đã làm ở Trần gia hơn hai mươi năm, những lời ông nói tất nhiên sẽ kỹ càng tỉ mỉ hơn Vương Lệ và bác Trương.
Trần gia từ tổ tiên đã là thuơng gia tiếng tăm lừng lẫy, tới thế hệ của cha Trần còn bắt đầu kinh doanh bất động sản, kết hôn không mấy năm thì sinh con trai.
Vốn dĩ gia đình mỹ mãn hạnh phúc, nhưng vài năm sau Trần phu nhân mất vì bạo bệnh, ông chủ Trần cưới người mới, lại sinh một đứa con trai.
Cụ ông lo sợ cháu trai của mình bị mẹ kế bắt nạt nên đã đưa Trần Húc về ở cùng. Trần Húc lớn lên cùng ông nội ở căn nhà hiu quạnh này, gia đình bên kia sống cùng nhau vô cùng hạnh phúc, xưa nay ít khi hỏi han đến anh.
Sau khi ông nội qua đời, Trần Húc học xong nghiên cứu ở nước ngoài, cha Trần yêu cầu anh về nước phụ giúp công ty nhà mình.
Không ngờ Trần Húc rất có năng lực nên cha Trần nổi lên tâm tư bồi dưỡng người nối nghiệp, ném một cái công ty chi nhánh cho anh luyện tập.
Công ty đang bên bờ vực phá sản vào trong tay Trần Húc lại được hồi sinh. Cha Trần càng thêm hài lòng về đứa con trai cả nên muốn đưa anh về bên cạnh.
Trần Húc đang định thể hiện tài năng thì lại bất hạnh xảy ra sự cố vào ngay thời điểm mấu chốt.
Cô vẫn luôn yên lặng lắng nghe cho đến khi bác Trương nói xong mới hỏi, "Đây có thật là một vụ tai nạn xe bình thường không?"
Lời này cô cũng đã hỏi bác Trương.
Bác Vương trầm mặc, chậm rãi nói, "Đại thiếu gia trước nay đều là người cẩn thận. Khi còn nhỏ đi bơi ở sông, người bạn đi cùng bị chết đuối, sau lúc đó cậu ấy không bao giờ xuống sông nữa. Uống rượu cũng vậy, thời thiếu niên có lần lén uống bị lão gia nổi trận lôi đình khiển trách cho một trận. Từ đó về sau không thấy cậu ấy uống nữa."
Xem ra những người ở lão trạch đều ngầm có cái nhìn nhất trí đối với chuyện này.
Hình như Trần Húc chết đuối. Đường Điềm nhớ đến bàn tay trắng đến phiếm xanh của anh giữ lấy tay mình, khó trách lại ướt nhèm lạnh toát như vậy, "Nói đến ông cụ, hình như cháu còn chưa gặp qua?"
Bác Vương lắc đầu, "Lão gia đi sớm, khi đại thiếu gia khoảng 11-12 tuổi."
Đường Điềm nhẩm tính khoảng thời gian, kinh ngạc nói, "Sau khi ông cụ đi, anh ấy không về chỗ của cha sao?"
"Không có," bác Vương nói, "Một mặt là do đại thiếu gia không muốn, trước kia có vài tin đồn nhảm, người mà ông chủ Trần cưới sau chính là thư ký bên người ông ấy lúc đó, nghe nói trước khi Trần phu nhân mất thì hai người đã có chút đầu đuôi gì rồi. Trong lòng đại thiếu gia có khúc mắc nên không muốn dọn đến đó, tình nguyện một mình trông coi tòa nhà này; còn mặt khác là ông chủ Trần cũng có chút kiêng kị cậu ấy."
Cách nói này thật sự kỳ lạ, là cha lại có kiêng kị với con mình.
Đường Điềm còn muốn hỏi tiếp nhưng bác Vương bỗng rít một tiếng, vẻ mặt co quắp nhìn ra phía sau cô, "Quản gia Trần, tôi, tôi không cẩn thận..."
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, một bóng dáng gầy yếu đứng ở cạnh cửa không biết từ khi nào, tròng mắt phủ một tầng xám trắng lạnh lùng đảo qua bác Vương, ông ta tức khắc im như ve sầu mùa đông, cũng không màng cái sân còn chưa quét xong, vội vàng nhặt cái chổi lên rồi rời đi.
"Cô gái," khoảng sân to như vậy chớp mắt chỉ còn hai người, ông lão mở miệng, "Đừng đi lung tung, cũng đừng hỏi linh tinh, cứ ở yên trong viện của cô đi. Trần gia sẽ không đối xử tệ với cô."
Ánh mắt Đường Điềm nhìn thẳng, không chút nào lùi bước, "Cháu chỉ tò mò Trần Húc là người thế nào. Trên đời này không còn nhiều người có thể nhớ rõ anh ấy."
Lời này là đau lòng nhất, ông lão rũ mí mắt đầy nếp nhăn xuống, một lúc lâu không nói gì. Đường Điềm muốn chính là hiệu quả này, quản gia Trần vẫn luôn nhìn Trần Húc lớn lên, sau khi lão gia qua đời, có thể nói là ở căn nhà cao cửa rộng này bảo vệ lẫn nhau, từ trong lời nói của người hầu cũng có thể nhìn ra quản gia Trần rất yêu quý anh.
Nhưng quản gia Trần cũng không phải người dễ đối phó, ông hừ lạnh một tiếng, "Cô muốn nhớ thế nào, cô cũng sắp xuống mồ rồi."
Lời này cực kỳ không khách khí, Đường Điềm cũng không tức giận, ngược lại hơi mỉm cười, "Có lẽ đối với người còn sống như mọi người mà nói thì minh hôn chỉ là phong tục, nhưng đối với người chết như chúng cháu thì thật sự là một đôi vợ chồng ở âm tào địa phủ. Bác nói cháu có phải nên hiểu thêm về anh ấy một chút không?"
Ông lão nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, chắp tay sau lưng lắc đầu, như là lầm bầm, "Lá gan lớn thật đấy. Nói đi, cô muốn biết cái gì."
Mở được cánh cửa mang tính đột phá, Đường Điềm gọn gàng dứt khoát hỏi, "Vì sao ông chủ Trần lại kiêng kị đại thiếu gia?"
Tầm mắt của ông lão khóa chặt trên mặt cô như đinh đóng cột, như là quan sát sự thay đổi dù là nhỏ nhất trên mặt cô, "Sau khi Trần phu nhân qua đời, công ty của ông chủ Trần lâm vào nguy cơ, thiếu chút nữa đã phá sản. Nghe người ta giới thiệu là tìm thầy phong thủy, người nọ tính quẻ, nói đại thiếu gia là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, nếu thường ở bên cạnh thì người thân bạn bè không một ai có thể may mắn thoát nạn."
Đường Điềm cảm giác như vừa nghe được một chuyện cực kỳ vớ vẩn, "Đã là thời đại nào rồi, còn có người tin cái này sao?"
"A," giọng nói khàn khàn của ông lão mang theo sự châm chọc nồng đậm, "Ông chủ Trần tin, còn dựa theo lời của thầy phong thuỷ mà làm. Cưới cô dâu, sinh một đứa con mới. Cũng thật trùng hợp là công ty đã trở lại quỹ đạo, làm ăn ngày càng phát đạt. Mà đại thiếu gia phải chạy về lão trạch, không đến mấy năm, lão gia cũng qua đời."
"Đây chỉ là trùng hợp." Đường Điềm vẫn không tin, nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi, "Đúng rồi, bác Trần có biết Trần Bảo là ai không.?"
Ông lão khom người, đôi mắt vẩn đυ.c vô thần nhìn cô chằm chằm, giọng nói nghẹn lại, "Sao cô biết thằng bé."
Đường Điềm nói, "Tối qua cháu đọc sách ở thư phòng thì vô tình phát hiện sổ nhật ký của Trần Húc. Lúc ấy cháu không biết là nhật ký nên xem thử. Bên trong có nhắc đến cái tên này."
Ông lão quay mặt đi, đôi mắt vô thần nhìn dãy hành lang dài tĩnh mịch, "Là cháu trai của tôi."
"Cháu của bác?" Đường Điềm kinh ngạc, nghĩ ngợi một chút, "Hiện tại anh ấy đang ở đâu?"
Ông lão mấp máy môi, Đường Điềm không nghe rõ, "Cái gì ạ?"
"... Đã chết rồi." Lúc này cô mới nghe rõ được giọng nói khàn khàn của ông lão rít qua kẽ răng, cô ngẩn người.
Trong đầu chợt lóe lên manh mối, cô đang suy tư thì ông lão rời đi, giọng nói trầm khàn như tiếng kéo bễ[1], "Trở về đi, đừng đi lung tung nữa."
[1] Ống bễ: dụng cụ có ống để thụt không khí vào lò cho lửa cháy.
Vừa vặn bác Trương bưng cơm sáng đến, có cháo, bánh bao và đồ ăn kèm, còn có trứng gà luộc và bánh nướng áp chảo, Đường Điềm đi cùng bà trở về phòng mình. Lúc cô ăn, bác Trương đứng ở bên cạnh chờ thu dọn chén đũa, miễn để lát nữa lại phải qua đây lần nữa.
Cô hỏi thăm bà ta về chuyện này, "Bác Trương, bác có biết chuyện cháu trai của quản gia Trần không?"
Bác Trương kinh ngạc, "Quản gia Trần có cháu trai sao? Đợi chút, sao ta chưa từng thấy," suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng nghĩ ra, "Đúng rồi, hình như là có một đứa cháu trai. Ta vô tình nghe thấy lão Vương ở phòng bếp nhắc đến. Sao cháu lại hỏi đến cháu trai của ông ấy? Cậu ấy đã chết lâu rồi."
"Hôm nay gặp được quản gia Trần, cháu có nói vài câu hàn huyên với ông ấy. Hơn nữa, khi nào và làm sao mà cháu trai của quản gia Trần qua đời ạ?" Đường Điềm tỏ vẻ tò mò.
Bác Trương cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói với cô, "Hình như là chết đuối, khoảng mười mấy năm trước, lúc bảy tám tuổi gì đấy. Nghe nói là cũng xấp xỉ tuổi đại thiếu gia, nếu còn sống thì hiện tại cũng cưới vợ sinh con rồi."
Bác Trương lải nhải không ngừng biểu đạt sự tiếc nuối của mình, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của Đường Điềm chợt biến đối.
Cô nhớ rõ trong phần tuỳ bút khi Trần Húc học lớp mười có viết là nhìn thấy Trần Bảo chơi cùng với Đại Hoàng, còn chọc cho Đại Hoàng kêu ăng ẳng.
Trần Húc bị ảo giác, hay là... anh thật sự thấy được Trần Bảo đã chết từ lâu?!
"Đúng vậy, thật đáng tiếc." Phụ họa vài câu, Đường Điềm nhanh chóng ăn xong rồi để bác Trương thu dọn. Đám người mới vừa đi, cô cũng bất chấp nỗi sợ hãi với thư phòng, vội vàng vào trong tìm quyển sổ bìa đen kia.
Lật ra đoạn ghi chép của Trần Húc có liên quan đến Trần Bảo, nhìn lại mấy lần, Đường Điềm lẩm bẩm, "Thì ra là thế này..."
Lúc ấy xem bản ghi chép đã cảm thấy có chút không đúng, rốt cuộc cũng có lời giải thích rồi.
Trần Bảo chọc chó, chó kêu ầm ĩ; Trần Bảo khiến cho sảnh ngoài gà bay chó sủa, đêm đó còn phải mời thầy phong thủy đến; trong bản tuỳ bút Trần Bảo hoạt bát hiếu động như một đứa trẻ vẫn luôn không lớn.
Khó trách mười mấy năm trước ở lão trạch có tin đồn bị ma ám.
Thì ra Trần Bảo chính là người bạn cùng bơi ở sông mà bác Vương và Trần Húc nói, cậu ta đã chết từ lâu rồi!
- Mà năng lực Trần Húc có được, có thể đã bị cái điện thoại kia nhìn trúng, chính là có thể nhìn thấy người chết!