*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang Hy.
Chương 3 - Minh hôn (3)
***
Đây không phải lần đầu tiên Vương Lệ nhìn thấy ông lão này nhưng hiển nhiên còn chưa thích ứng được với khuôn mặt già nua nửa đêm dọa quỷ này, bà sững sỡ trong chốc lát rồi mới nói, "Chào chú Trần," sau đó chỉ vào Đường Điềm, "Tôi đã đưa Tiểu Đường đến đây. Mấy ngày nay làm phiền chú chăm sóc cô ấy, ông chủ Trần nói hai ngày nữa ông ấy sẽ trở về."
Sau đó lại giải thích với Đường Điềm, "Đây là chú Trần, chú ấy vẫn luôn trông chừng tổ trạch của Trần gia, trong khoảng thời gian này em cứ an tâm ở lại đây, có chuyện gì lại tìm chị. Chị về đây."
Không đợi Đường Điềm hỏi nhiều, bà bước xuống bậc thang gấp gáp trở lại xe.
Lần trước làm tang sự cho đại thiếu gia đã từng có tiếp xúc với lão già quái đản này, bà thật sự không muốn có lần thứ hai.
Đường Điềm nhìn chiếc ô tô đen vụt đi xa, ngay cả Vương Lệ hay nói chuyện ma quỷ mà còn tránh xa ông lão này, cũng có thể nói người này không dễ ứng phó.
Đường Điềm và ông lão nhìn nhau qua cánh cửa đang hé mở, đối phương xách trản đèn l*иg, đôi mắt híp lại nhìn Đường Điềm từ trên xuống dưới, ánh mắt bắt bẻ như là nhìn cô con dâu xấu xa lần đầu tiên tới cửa.
"Chào bác Trần." Đường Điềm duy trì nụ cười ôn tồn lễ độ.
Khuôn mặt già nua của ông lão như da vỏ quýt, một chút ý cười cũng không có.
Bầu không khí đông cứng lại, mãi đến khi Đường Điềm nghi ngờ đối phương chuẩn bị đóng sập cửa thì ngay sau đó ông lão kia lại mở cổng ra, động tác thong thả như bật tốc độ chậm gấp mười lần, "Vào đi."
Đường Điềm xách vali vào cửa, đi theo ông lão vào sân trong.
Đây là một căn trạch viện kiểu Tấn điển hình, chọn dùng đồ vật hẹp, nam bắc theo bố cục hình chữ nhật. Sân trong tam tiến tam xuất[1], mà ngoài sương phòng (chái nhà) ra thì nhà chính và gian giữa toàn bộ đều ở tầng hai.
[1] Chính là có ba cái sân, mỗi sân đều có nhà chính, chái nhà và phòng cho người hầu, thậm chí còn có hành lang này nọ. Tam tiến tam xuất, là từ cổng lớn đi vào có sân trong, bên trong lại có một cửa thứ hai, vào cửa hai vẫn là sân trong, bên trong còn có một cánh cửa, lại đi vào thì có thêm một cái sân nữa. Mỗi khi vào trong sân đều sẽ có mở một cửa khác để ra vào, đây chính là tam tiến tam xuất (ba vào ba ra).
Khắp các cửa phòng, cửa sổ đều dán chữ "Điện"[2] màu đen và treo đèn l*иg trắng. Người không quen thuộc đến đây tuyệt đối đều sẽ choáng váng như ruồi nhặng không đầu(?).
[2] Điện = cúng, giống như đám cưới dán chữ Hỉ thì đám tang sẽ dán chữ Điện.
"Đây là sảnh ngoài, đó là thư phòng của đại thiếu gia, cuối cùng là từ đường, bình thường cô đừng tùy ý đến đây."
Giọng nói hụt hơi của ông lão thỉnh thoảng lại vang lên. Trên đường đi Đường Điềm có gặp vài người, tuổi đều đã tầm bốn năm chục, nhìn dáng vẻ cũng là người trông coi lão trạch này.
"Đây là dì Trương phụ bếp, đây là lão Vương quét sân..."
"Chú Trần."
Thấy chú Trần, mọi người đều lần lượt chào hỏi ông, chú Trần không giới thiệu thân phận của Đường Điềm, nhưng dường như bọn họ đều biết, ánh mắt tò mò vẫn luôn theo đuôi Đường Điềm mà khe khẽ nói thầm.
"Nghe nói..."
"Chính là cô gái này sao?"
"Khá xinh đẹp đấy..."
"Thật đáng tiếc."
Những tiếng rì rầm đứt quãng thỉnh thoảng lại thổi tới trong cơn gió đêm hè. Đường Điềm dường như không nghe thấy, vén phần tóc mai bị gió thổi loạn đến sau tai rồi kéo vali đi theo sát phía sau ông lão.
Vương Lệ nói đúng, tổ trạch đối với Trần gia là mang ý nghĩa thờ cúng, thường ngày đều rất ít khi về ở. Căn nhà lớn như vậy mà phòng sáng đèn lại chỉ có mấy gian, ít người an tĩnh đến cả tiếng côn trùng kêu trên cây cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Phòng của cô ở đây. Bình thường cô hãy ở trong sân này, đừng đi lại khắp nơi, thức ăn sẽ có người đưa đến cho cô."
Ông lão dẫn Đường Điềm vào một cái sân, đẩy cánh cửa gỗ của sương phòng ở lầu hai ra, "Nơi này ít người, những chỗ khác cô cứ tùy tiện."
Nói xong liền xách chiếc đèn l*иg trắng lảo đảo lắc lư mà quay lưng chậm rãi rời đi.
Ánh đèn leo lắt kéo dài bóng lưng của ông ta, cái bóng rơi trên mặt đất trông như có một con mãnh thú đang ngủ đông đang chuẩn bị động thủ.
Một mình Đường Điềm sống ở cái sân thứ ba trong cùng, nhà cao cửa rộng an tĩnh đến dọa người.
Đường Điềm thu lại ánh mắt, sờ soạng ấn công tắc trên vách tường, tức khắc trong phòng liền bừng sáng.
Cô hơi cong khóe môi, không có người ở bên cạnh ngược lại càng tự tại hơn.
Cô cũng không cần chăm sóc, nếu đối phương đã nói tùy tiện, vậy cô cũng không khách khí mà vào nhà, đặt hành lý xuống trước, sau đó sờ soạng bàn ghế giường đệm, đều sạch sẽ cả.
Nhìn dáng vẻ của lão quản gia tuy là không thích cô nhưng cũng vẫn phân phó cho hạ nhân dọn dẹp chỗ ở của cô.
Ga giường chăn đệm nhìn đều mới tinh, chỉ là... "Màu đỏ rực." Khóe miệng Đường Điềm khẽ co giật, căn phòng này được bày biện theo kiểu Trung, chăn bông là lụa đỏ thêu uyên ương.
Nếu không phải lão Trần nói gian phòng thứ hai bên trái nhà chính mới là chỗ ở trước kia của đại thiếu gia nhà này, gian phòng này của cô chưa từng có người ở thì cô đã cho rằng đây là phòng tân hôn rồi.
Đường Điềm dạo qua một vòng, sân đã được sửa sang lại, có đèn điện, ngay cả phòng tắm ở góc nhà cũng có máy nước nóng.
Dùng máy nước nóng năng lượng mặt trời để đun sôi nước, Đường Điềm thoải mái dễ chịu tắm rửa xong, sau đó lau tóc trở lại phòng.
Trên bàn bày mấy món ăn bốc khói nghi ngút, trông có vẻ là vừa rồi có người đã vào.
"Người này rõ ràng không thích mình nhưng làm việc vẫn rất chu đáo." Đường Điềm bắt đầu dùng thức ăn, hai mặn một chay một canh, thịt được dùng hai lần với đậu phụ Ma Bà và xào rau xanh, món nào cũng là món cay Tứ Xuyên, còn có cơm trắng.
Hương vị không quá ngon nhưng cũng không tính là khó ăn. Quan trọng nhất là người ta có suy xét đến việc cô mới đến, ăn không quen đồ địa phương nên cố ý chuẩn bị món cay Tứ Xuyên.
Ăn một lát, cô nhàn rỗi không có việc gì liền muốn tìm vài quyển sách để xem nên đi tới thư phòng.
Cửa không có khóa, sau khi bật đèn bước vào, Đường Điềm bị kệ sách kín ba mặt tường làm cho chấn động, "Nhiều sách thật."
Thường ngày cô cũng thích đọc sách nhưng gộp hết lại cũng chẳng bằng được một mặt tường của người ta. Kệ sách cao sát trần nhà, sách được xếp ngăn nắp theo từng loại, dù sách vở lớn nhỏ độ dày không đồng nhất cũng dựa theo một mặt phẳng ngang khiến người ta dễ chịu.
Đường Điềm nhận xét, "Người này nhất định là chòm Xử Nữ." Chứng cưỡng chế thật bức người.
Cô tùy tay lật qua xem thử, nội dung của các cuốn sách cũng rất phong phú, thiên văn địa lý văn xuôi tiểu thuyết cái gì cũng có, cô rút một quyển thi tập của Tagore rồi về ghế xem.
Cô xem rất nghiêm túc, bất tri bất giác liền trôi qua hơn một giờ. Đến khi bỗng nhiên hoàn hồn thì cả người run lập cập, có chút lạnh.
Đêm đã khuya, cô mặc chiếc váy ngủ khá mỏng nên cánh tay đã lạnh ngắt.
Mới vừa đứng dậy thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân từ xa tới gần rồi dừng lại ở cửa, do dự cả lúc lâu mới gõ vào cánh cửa đang khép hờ, Đường Điềm vẫn luôn chờ liền cất giọng nói, "Mời vào."
"... Cô gái," một bà lão đã từng gặp trước đó ló đầu ra, đầu tiên là không tự chủ được mà nhìn kệ sách, sau đó co rúm lại, nhanh chóng xoay đầu cười với cô, khuôn mặt nhăn nheo như hoa cúc, "Trời tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Trong tay bà bưng mâm thức ăn của Đường Điềm, điều đó nói rõ sau này sẽ phụ trách đưa cơm một ngày ba bữa cho cô.
Đường Điềm nói cảm ơn, cô định sẽ đọc sách thêm một lát, nơi này không có TV cũng chẳng có mạng, tín hiệu lại không tốt, còn quá sớm cô ngủ cũng không được.
Bà lão nói xong lại đứng ở cửa, một bước cũng không muốn vượt qua ngạch cửa nhưng cũng không rời đi.
Đường Điềm đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của bà ta, "Còn có chuyện gì sao? Hay là," cô nhìn thư phòng, cười xin lỗi, "Nơi này không thể vào?"
Cô khép sách lại rồi đứng lên, "Không có người nói với cháu. Xin lỗi, vậy cháu đi ra ngoài ngay."
Cầm sách đi đến kệ sách, mới đi được nửa đường thì bà lão liên tục xua tay, "Không phải không phải, lão Trần không có nói là không được thì không sao cả." Sau đó lại nhìn Đường Điềm với vẻ kỳ lạ, "Ta chỉ là muốn đến xem, bản thân đã sống lâu như vậy, cũng không ít lần nhìn thấy minh hôn, nhưng đây là lần đầu ta nhìn thấy người sống đồng ý kết hôn với người chết. Nghe nói ông chủ Trần đã ra một cái giá cao, làng trên xóm dưới đều hiểu được..."
Ngữ điệu tràn đầy hoài nghi, một cô gái trẻ đẹp như vậy, nếu không phải vì lừa tiền thì sao có thể đồng ý chứ. Chắc hẳn số tiền vừa đến tay thì chớp mắt một cái đã bỏ chạy.
"Bác Trương. Nếu không phải sắp chết thì cháu cũng không muốn làm việc này." Cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, chiếc váy ngủ màu trắng dán vào thân hình gầy yếu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng, ngoại trừ hàng mày đen thì mặt trắng bệch, làn da cũng trắng, mặt không có cảm xúc đứng ở đó như một bóng ma mơ hồ.
Bà lão vô thức lùi lại nửa bước, sau đó nhớ ra lão Trần từng nói đối phương không còn nhiều thời gian, lúc trước ở trong ánh sáng mờ tối nên không cảm thấy, bây giờ nhìn kỹ mới thấy người này thật sự bị bệnh, còn bệnh không nhẹ.
Dáng vẻ gầy trơ cả xương thế này không thể giả bộ được.
Bác Trương ảo não tát mình một cái, "Xin lỗi, là ta không có văn hóa, nói chuyện không biết lựa lời, cháu đừng nóng giận."
Thấy không khí dần chìm xuống, bà ta còn vắt hết óc nghĩ cách an ủi người, "Không sao, chết còn có thể cho người nhà một số tiền, cũng coi như là sống không uổng phí."
Không ngờ nói một câu lại dẫm trúng điểm huyệt của Đường Điềm, cô bị cha mẹ vứt bỏ ở cô nhi viện, từ nhỏ đã lớn lên ở đó. Dựa vào các khoản quyên góp xã hội và các khoản vay của sinh viên, vừa đi làm công vừa học xong đại học. Sau khi tốt nghiệp xong, tiền còn chưa trả hết thì lại vì bị suy dinh dưỡng, làm việc quá mức rồi bị bệnh.
Không người nhà, cũng không có bạn bè. Chưa từng yêu đương, cũng không được vô tư như những cô gái bình thường.
Nhìn chung cả cuộc đời ngắn ngủi này dường như thật sự không có ý nghĩa gì.
"Người nhà cháu cũng mất hết rồi," Đường Điềm cười, bác Trương mới phát hiện lúc cô cười rộ lên khóe miệng có cái lúm đồng tiền trông rất đơn thuần đáng yêu, "Nhưng con người vốn là phải chết, chết sớm hay muộn thì đều phải chết. Bác Trương thấy có đúng không?"
Cô nói chuyện mang theo ý cười, ngữ điệu cũng bình thản, giọng nói thì ngọt ngào, bác Trương không nghĩ cô gái này lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, nhất thời quên mất phải trả lời thế nào, bà há miệng thở ra, ngượng ngùng xin lỗi.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Đường Điềm dịu giọng lại, "Không còn sớm nữa, bác Trương cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Bác Trương vẫn còn chưa đi, sau khi biết được trong nhà cô cũng không còn người, bà càng đồng tình, "Cô gái, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở cháu một chút..."
Bà nhìn trái rồi nhìn phải, đè thấp giọng nói sợ những người khác sẽ nghe được, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, "Tòa nhà này có quỷ đấy!"
Đường Điềm hơi giật mình, Vương Lệ chưa nói chuyện này.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với mình, trong lòng cũng có rất nhiều nghi hoặc, cô cười nói, "Bác Trương. Nếu như thật sự có quỷ thì sao mọi người còn dám tới đây làm việc."
Bác Trương giải thích, "Những người khác đều là người cũ ở đây, bọn họ cùng với quản gia Trần làm việc đã được vài thập niên rồi. Ta là người địa phương, có nghe thấy tin đồn nhưng cũng chỉ là nghe đồn, mấy năm nay cũng không xảy ra việc gì. Vừa lúc khoảng thời gian trước nơi này thuê nhân công tạm thời mà tiền lương còn cực kỳ cao. Ta nghĩ con trai cũng sắp cưới vợ, có thể tích cóp một chút vẫn hơn nên là tới đây."
Nhìn Đường Điềm tuy cười nhưng mặt lại viết rõ chữ không tin, bà lão nhịn không được nói, "Là thật đấy, minh hôn là phong tục của Sơn Tây chúng ta. Càng là nhà có tiền thì lại càng chú ý đến môn đăng hộ đối. Nếu không, lỡ như tùy tiện cưới một người, đứa con lại không hài lòng thì phải làm sao. Nhất định phải chọn lựa kỹ càng, dù sao cũng không thiếu tiền. Việc này cũng không vội, muốn tìm người thích hợp thì hai ba năm cũng là bình thường. Có người đã chết mười mấy năm vẫn còn đang tìm đấy. Nhưng đại thiếu gia mới qua đời không đến một tháng, trong nhà liền vội vã cho kết minh hôn, cháu có biết vì sao không?"