Khoảng thời gian ở nước ngoài, dài như cả đời lại ngắn như một cái chớp mắt.
Vừa mới đẩy hành lý ra, Thẩm Ninh Hạ đã nghe thấy tiếng gọi của Tô Gia Ny: “Ninh Hạ, đây này, đây này.”
Nửa năm không gặp, hôm nay Tô Gia Ny mặc váy hồng dài đến đầu gối, rạng rỡ mỉm cười, tựa như viên ngọc dịu dàng toả sáng hấp dẫn ánh nhìn. Cô nàng nhiệt tình ôm cô, “Cuối cùng đã trở về. Không về nữa tớ sẽ tuyệt giao với cậu.” Thẩm Ninh Hạ “Là ai nói sẽ đi thăm tớ, thuận tiện du ngoạn nước Anh. Kết quả là nuốt lời. Tớ tuyệt giao với cậu mới là thật.”
Tô Gia Ny luôn miệng nhận sai nói: “Được rồi, được rồi, là tớ sai. Là tớ sai.” Cô nàng vòng vo chuyển đề tài, “Anh trai tớ mới từ Mỹ trở về. Mẹ tớ luôn thì thầm với tớ, nói để tớ tác hợp cho hai người đó.”
Trước đây bà Tô đúng là đã từng nói với cô như vậy, không chỉ một lần kéo tay Ninh Hạ nói: “Ninh Hạ à, dì thực lòng thích cháu. Hay là cháu làm con dâu dì đi, nhất định dì sẽ coi cháu như con gái vậy.” nhưng cũng chỉ là nói đùa mà thôi, Ninh Hạ chưa bao giờ nghĩ là thật.
Thẩm Ninh Hạ nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Tô Gia Ny đẩy xe, thân thiết ôm vai cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tiểu khu Hoa Quế trồng không ít hoa mai, có lẽ là trồng từ trước khi xây nhà, có mấy chục năm lịch sử, cánh hoa đủ màu nở rộ trong cành lá.
Tiểu khu vẫn đông đúc ầm ĩ như trước, có thể nghe được tiếng chơi mạt chược, có người vỗ bàn cười “Ha ha.” Có tiếng kịch từ TV truyền đến, còn có tiếng trẻ con khóc rống, cùng tiếng quát của mẹ: “Dám không nghe lời này, dám không nghe lời này …”
Không khí quen thuộc ùa tới. Thẩm Ninh Hạ bỗng nhiên có cảm giác sống lại. Đây là thành phố nơi cô sống, cô thực sự đã trở về.
Đẩy cửa vào nhà, Thẩm Ninh Hạ cảm giác như mình chưa bao giờ rời đi.
Trong phòng sạch sẽ sáng sủa, trên đệm có hương vị chăn gối được phơi nắng. Đây tất cả đều là nhờ có Tô Gia Ny. Thẩm Ninh Hạ cũng ấm áp: “Cám ơn cậu, Gia Ny.”
Tô Gia Ny nở nụ cười xinh đẹp: “Cám ơn tớ cái gì?” Thẩm Ninh Hạ “Cám ơn cạu vẫn luôn xinh đẹp như hoa làm bạn với tớ.”
Tô Gia Ny chớp mắt: “Biết nói đùa. Xem ra, nửa năm nay sống không tồi.” Thẩm Ninh Hạ cười nhạt không nói.
Tô Gia Ny rũ mắt xuống, như có lời muốn nói: “Ninh Hạ, tớ…” Thẩm Ninh Hạ vào phòng ngủ sửa soạn quần áo và đồ dùng hàng ngày: “Có chuyện gì mà ấp úng thế, không giống cậu cho lắm.”
Tô Gia Ny cười nói: “Tớ dự định tối đi nhà hàng, làm tiệc đón gió cho cậu.” Thẩm Ninh Hạ cũng không khách khí với cô nàng, “Đó là điều đương nhiên.”
Cô mở tủ quần áo, cả người liền sợ run… quần áo của Đỗ Duy An vẫn như trước nằm lẻ loi. L*иg ngực Thẩm Ninh Hạ cứng lại, nhất thời hít thở không thông. Cô vô thức buông tay ra, đồ dùng hàng ngày liền tuột khỏi tay.
Ngày hôm sau, Tô Gia Ny lấy danh nghĩa quen thuộc Thất Đảo, đưa Thẩm Ninh Hạ đi mua sắm.
Hai người tới một cửa hàng mà Tô Gia Ny quen thuộc, Tô Gia Ny thử hết bộ này đến bộ khác, tựa như con bướm nhỏ nhanh nhẹn xuất hiện trước mặt Thẩm Ninh Hạ, “Có đẹp không?”
Tô Gia Ny như bị thần chú thay đổi vậy, chỉ nửa năm ngắn ngủi, từ cô bé to xác thanh thuần khả ái đã phá kén trở thành một cô gái quyến rũ khiến tim người khác loạn nhịp, một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng khiến Thẩm Ninh Hạ là con gái mà cũng bị hấp dẫn.
Thẩm Ninh Hạ thành thực gật đầu: “Đẹp.” Tô Gia Ny cười duyên: “Hay là tớ mua hết? Hiếm khi tớ thích tất cả.” Thẩm Ninh Hạ đang định tiếp lời, thì nhân viên cửa hàng đã kéo cửa ra, cúi thấp người: “Bà Phương, cô Tăng!”
Là Đỗ Phương Hoa.
Về tới Thất Đảo trước sau sẽ gặp nhưng Thẩm Ninh Hạ không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Đỗ Phương Hoa nhanh như vậy.
Đỗ Phương Hoa rảnh rỗi cùng Tăng Tĩnh Như đi tới từng hàng quần áo cùng đồ dùng. Đỗ Phương Hoa chọn vài món đồ xong, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Thẩm Ninh Hạ cùng Tô Gia Ny, bộ dáng cũng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng bà ta lựa chọn như không thấy, tiếp tục chọn quần áo.
Bà tuỳ tay lấy một bộ đưa cho Tăng Tĩnh Như: “Tĩnh Như, cái này cũng được, dì nhỏ thấy rất hợp với cháu, cháu đi thử đi.”
Tăng Tĩnh Như mỉm cười tiếp nhận, dịu dàng nghe lời: “Vâng ạ.” Hiển nhiên cô ta không chú ý tới Thẩm Ninh Hạ đang ngồi ở góc sô pha.
Lúc này Đỗ Phương Hoa lấy điện thoại ra: “Duy An, là dì nhỏ đây.” Dù cho cách khá xa, dù cho đã qua thời gian nửa năm, Thẩm Ninh Hạ khi nghe được hai chữ Duy An, ánh mắt vẫn chợt co lại.
“Dì và Tĩnh Như đang ở số xx đường yy, xe của dì có vấn đề, cháu tới đón dì đi.” Sau đó Đỗ Phương Hoa mới nâng tầm mắt nhìn Thẩm Ninh Hạ. Tất nhiên Tô Gia Ny thấy có gì đó không thích hợp liền kéo Thẩm Ninh Hạ: “Tớ vào thay quần áo, chúng ta trả tiền rồi về.” Thẩm Ninh Hạ khẽ cười ảm đạm: “Không có gì, cậu cứ từ từ thay, từ từ mua. Ngày hôm nay có nhiều thời gian.”
Trong lúc nhất thời, trong cửa hàng chỉ còn tiếng nhân viên bán hàng nói: “Bà Phương, chiếc váy này rất hợp với khí chất của bà, hay là để tôi lấy cho bà thử.”
“Bà Phương, cái này cũng đẹp, là hàng chúng tôi mới lấy về, toàn Thất Đảo chỉ có một bộ.” “Được vậy lấy lại đay cho tôi xem.”
Chỉ chốc lát sau, Tăng Tĩnh Như đã thay quần áo đi ra, đó là một bộ váy dài màu tím, mặc trên người cô nàng, hết sức phiêu dật mỹ lệ. Đỗ Phương Hoa khen một tiếng, liền phân phó nói: “Giúp tôi gói lại bộ này, nhớ ghi tên tôi.”
Rất nhanh Đỗ Duy An liền đã tới, anh không có xuống xe, chỉ ở trong xe gọi điện. Đỗ Phương Hoa nhận điện thoại, thân thiết lôi kéo Tăng Tĩnh Như nói: “Dì còn muốn thử thêm mấy món đồ với cháu, nhưng mà Duy An tới đón cháu, dì không quấy rầy hai đứa nữa. Đi đi, dì tiễn cháu lên xe.”
Thẩm Ninh Hạ như con rối ngồi trên ghế sô pha, lật xem bộ sưu tập của cửa hàng. Trước mặt là những thiết kế mới nhất treo thành hàng dài, xuyên qua khe hở, cô có thể nhìn thấy Đỗ Duy An xuống xe. Anh ga lăng mở cửa cho Tăng Tĩnh Như, sau đó lên xe. Biến mất khỏi tầm mắt cô.
Thẩm Ninh Hạ khẽ rũ mắt. Cô biết rõ cô đã đánh mất cái gì.
Tất cả những điều này cuối cùng sẽ tới, thế nhưng đều đã nửa năm, từ xa nhìn thấy bóng dáng anh, tại sao ngực cô vẫn đau nhức như bị cắt.
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng Đỗ Phương Hoa vang lên: “Cô đã trả thù, cũng thành công.”
“Tăng tiểu thư rất hợp với Duy An nhà tôi. Con bé thực lòng thích Duy An, cũng đối tốt với Duy An. Điều quan trọng là, con bé sẽ không làm thương tổn Duy An.”
“Mong rằng cô đừng bao giờ quấy rối đến hạnh phúc của nó nữa.”
Thẩm Ninh Hạ vẫn im lặng, cúi mặt, vẻ mặt nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì.
Đỗ Phương Hoa thu hồi tầm mắt, trước khi rời đi có ném một câu: “Gần đây bố cô không khoẻ, đang ở phòng 2202 bệnh viện Đơn Thị, có thời gian cô hãy đi thăm ông ấy một chút.”
—
Không biết là do lệch múi giờ hay là lòng không yên, sáng sớm hôm sau Thẩm Ninh Hạ tỉnh dậy. Kéo cửa sổ ra, trời đã tảng sáng.
Bệnh viện Đơn Thị mà Đỗ Phương Hoa nói ở khu mới phía Tây, từ chỗ Thẩm Ninh Hạ nhìn qua tất nhiên là không thấy. Thẩm Ninh Hạ thở dài một tiếng, đi vào tắm rửa chải đầu.
Nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn được, đón xe đi bệnh viện.
Cửa bệnh viện có một cửa hàng mở cửa 24h, Thẩm Ninh Hạ đi vào dạo qua một vòng liền nói: “Bà chủ, giúp tôi bó một bó hoa bách hợp.”
Khi vào thang máy bệnh viện, chắc là còn quá sớm, cho nên bên trong không có ai. Thẩm Ninh Hạ ôm hoa, nhìn hai cánh cửa thăng máy khép lại. Nút tầng 22 ngay trước mắt cô. Trước con số 22, Thẩm Ninh Hạ dừng mấy giây mới có dũng khí ấn xuống.
Thang máy được nhân viên vệ sinh lau chùi sạch sẽ, Thẩm Ninh Hạ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng mình xoã tóc trong đó.
Bố cô ông Phương Lê Minh nằm nghiêng trên giường đang ngủ. Cô đứng ở bên giường, qua bao nhiêu năm mới tỉ mỉ nhìn ông. Hai mắt sâu thũng, tóc nơi thái dương đã bạc, cằm gầy yếu … lần đầu tiên Thẩm Ninh Hạ phát hiện, cư nhiên ông đã già yếu đến vậy.
Người năm đó để cô cưỡi lên cổ chạy khắp vườn, người bố năm đó cắt móng tay móng chân cho cô, nắm tay cô đi sở thú xem sư tử, cọp, người bố mà biết bao bạn nhỏ đều hâm mộ của cô … không còn giống trong trí nhớ.
Ông đã già rồi. Gìa đến mức cô không nhận ra.
Trong đầu Thẩm Ninh Hạ hiện lên hình ảnh ông ôm ngực lùi về sau, sắc mặt tái nhợt ngày đó. Bỗng nhiên cô vô cùng hối hận. Cô biết rõ ông bị bệnh tim, thế nhưng vẫn dùng lời nói độc ác kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông. Cô xấu như vậy, luôn trăm phương nhìn kế muốn làm ông bị tổn thương.
“Cô à, sao cô lại ở đây, cô tìm ai? Cô có biết đây là phòng đặc biệt không thể tuỳ tiện vào không?” Một cô y tá kéo Thẩm Ninh Hạ về hiện thực. Thẩm Ninh Hạ chậm rãi thu hồi tầm mắt, đem bó hoa trong tay cho cô ta: “Tôi tới thăm Phương tiên sinh, xin hãy chuyển giúp tôi bó hoa này cho ông ấy.” Dứt lời Thẩm Ninh Hạ liền rời đi.
Bó hoa trong tay ngay cả bưu thϊếp cũng không có, lại rất bình thường, là hoa bách hợp. Một bó hoa người ta tuỳ tiện mang tới tặng Phương tiên sinh cũng đẹp hơn rất nhiệt. Cô y tá không để tâm, tiện tay liền đặt ở trên bàn trà gian ngoài.
—
Đó là một buổi tối an tĩnh, nửa đêm Thẩm Ninh Hạ tỉnh lại, lẹ tay lẹ chân đẩy cửa thư phòng của bố mẹ … trong thư phòng ánh đèn mờ mờ, mẹ đang ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, bố cô đứng bên cạnh mẹ, tay khoác lên thành ghế, cũng không biết đang nói gì với mẹ, hai người nhìn nhau cười … cực kỳ ngọt ngào.
Rồi sau đó, cô bé thấy bố cúi đầu xuống, hôn mẹ… Thẩm Ninh Hạ chỉ thấy mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng che mặt trở về phòng. Thế nhưng trong lòng cô bé vô cùng ấm áp. Bởi vì cô biết bố cô yêu mẹ, hai người đều yêu cô bé, cô là bảo bối trong tay hai người.
Bố đưa cô và mẹ đi du lịch. Bố dùng chậu rửa mặt múc nước gội đầu cho mẹ …. Cô cũng muốn tranh công: “Bố con cũng muốn gội đầu cho mẹ.” “Được vậy chúng ta cùng gội đầu cho mẹ.”
Hai bài tay lớn hai bàn tay nhỏ gãi gãi mái tóc đen nhánh của mẹ, tạo lên vô số bọt. Cô bé cố ý hỏi: “Mẹ, con và bố cùng gội đầu cho mẹ, có phải mẹ cảm thấy rất hạnh phúc không?” Mẹ mỉm cười, khoé mắt có nếp nhăn nho nhỏ: “Đúng vậy, mẹ rất hạnh phúc. Mẹ là người hạnh phúc nhất thế giới này.”
Rất nhiều buổi tối, khi cô bé đang ngủ mơ màng, sẽ cảm nhận được nụ hôn của mẹ và bố, một bên má trái một bên má phải, ngứa ngứa, âm ấm. Giọng hai người cực nhẹ, tựa như gió khé lướt qua: “Hạ Hạ, bố yêu con.” “Hạ Hạ, mẹ cũng yêu con.” Thẩm Ninh Hạ cảm thấy ngực thật ấm áp, như mặt trời nhỏ toả sáng, an tâm không gì sánh được. Cô bé nghiêng người, chọn một tư thế thoải mái, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Sau khi mẹ phát hiện chuyện của bố và Đỗ Phương Hoa, hai người nói chuyện trong thư phòng. Cô len lén đẩy cửa ra, sắc mặt mẹ tái nhợt, vẻ mặt không dám tin …
Cô nghe thấy bố cầu xin: “Tuệ Nghi, là anh có lỗi … xin em cho anh một cơ hội.”
Mẹ quyết liệt yêu cầu ly hôn, lời nói mạnh mẽ: “Phương Lê Minh, bất cứ chuyện gì, tôi đều có thể vì Ninh Hạ cho anh một cơ hội. Nhưng chuyện này thì không được!”
Ngày rời đi, mẹ dắt tay cô kéo theo vaili da, đi tới dưới lầu nhà bà ngoại. Gặp người quen, mẹ vẫn tươi cười đón chào hỏi: “Dì An.” “Đúng vậy, đã trở về. Ly hôn, không còn chỗ nào ở, không thể làm gì khác hơn là về nhà mẹ đẻ.” Đối với chuyện ly hôn của mình, mẹ không chút kiêng dè, thoải mái nói.
Thỉnh thoảng khi Thẩm Ninh Hạ cùng mẹ đi mua bữa sáng, sẽ thấy bố ngồi trong xe ở dưới lầu chờ bọn họ. Bố mở cửa ra, gọi mẹ. Thẩm Ninh Hạ cũng kéo tay mẹ định dừng lại, nhưng mẹ vẫn không chớp mắt rời đi. Bố ở phía sau không dám duổi theo, từ xa nhìn hai người rời đi.
Thế nhưng, bố đứng, cứ chờ, cứ đợi, đến bạc đầu … Thẩm Ninh Hạ không dám nhận, chần chờ tiến lên, sợ hãi gọi một tiếng “Bố.” Phương Lê Minh nhìn cô, giống như khi cô còn bé cưng chiều mỉm cười. Ông dịu dàng ôm vai cô, kéo cô vào lòng: “Hạ Hạ, bố phải đi. Bố muốn đi xin mẹ con tha thứ … sau này con phải chăm sóc mình thật tốt.”
“Hạ Hạ, Duy An là bố thấy lớn lên từ nhỏ, thành thục ổn trọng, lại có trách nhiệm, thằng bé với con là thật lòng. Hạ Hạ, hãy nhìn vào trái tim mình, đừng cứng đầu, bỏ lỡ sẽ không tìm về được nữa.”
“Hạ Hạ, bố phải đi. Con gọi bố một tiếng có được không?”
Lần này Thẩm Ninh Hạ cực nghe lời: “Bố.” Phương Lê Minh thoả mãn mỉm cười, ông quyến luyến vuốt tóc Ninh Hạ, rồi sau đó xoay người.
Thẩm Ninh Hạ giơ tay định kéo ông lại: “Bố.” thế nhưng không bắt được, bố cô đã biến mất …
Thẩm Ninh Hạ đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Nhìn bốn phía. Đây là phòng ngủ của cô, vô cùng quen thuộc, vô cùng an toàn. Nhưng trái tim cô lại hoảng loạn không gì sánh kịp.
Thẩm Ninh Hạ bật đèn, cô cho rằng bật đèn sáng lên thì có thể bình tâm lại chút. Thế nhưng không có, thời gian cứ trôi qua, nôn nóng bất an không thể tiêu tan. Chuyện gì đang xảy ra? Sao đang yên đang lành lại mơ thấy bố?
Ngoài cửa sổ đã chạng vạng, từng tia sáng từ chân trời bừng lên.
Thẩm Ninh Hạ đi vào phòng bếp rót một cốc nước ấm, uống mấy hớp mới an tâm hơn. Cô từ chối suy nghĩ, muốn vùi đầu ngủ tiếp một lát. Thế nhưng, hoảng hốt sợ hãi, lật qua lật lại làm sao cũng ngủ không được.
Sau đó miễn cưỡng có thể ngủ được, lần này không có mộng, chỉ là ngủ không sâu.
Điện thoại di động trong không gian vắng vẻ đột nhiên vang lên. Thẩm Ninh Hạ bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, ngoài cửa trời đã sáng.
Số hiển thị trên màn hình vô cùng quen thuộc, là số của Đỗ Duy An. Từ ngày hai người từ biệt trong hôn lễ đến nay đều không có bất cứ liên hệ gì.
Lòng Thẩm Ninh Hạ như lên giây cót, căng đến mức sắp đứt. Cô cầm điện thoại di động, chậm rãi bấm nút từ chối. Điện thoại vẫn kiên nhẫn vang lên, gọi đến ba lần, bỗng nhiên Thẩm Ninh Hạ nhận ra có gì đó không thích hợp.
Bấm nhận máy, phía bên kia Đỗ Duy An vội nói: “Tới bệnh viện Đơn Thị ngay.” Mấy chữ đơn giản, giọng nói gấp gáp khiến Thẩm Ninh Hạ ngẩn người tại chỗ, một cỗ dự cảm xấu như rắn rết bò lên người, “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng Đỗ Duy An vô cùng nghiêm trọng: “Bệnh tim của Phương tiên sinh đột nhiên tái phát, hiện tại đang cấp cứu. Em tới mau đi.” Bệnh tim tái phát, … Thẩm Ninh Hạ sợ hãi lảo đảo lùi lại phía sau, bỗng nhiên sợ hãi. Cô nghe thấy mình nói: “Tôi không đi.”
Giọng Đỗ Duy An thấp xuống, tựa như vô cùng mệt mỏi: “Tình huống hiện tại của Phương tiên sinh thực sự không khả quan. Khi phát hiện tim đã ngừng đập … bác sĩ đang ở cấp cứu, thôi không nhiều lời nữa … em … đến nhanh di.”
Tim ngừng đập … Thẩm Ninh Hạ nhớ tới cảnh trong mơ, cô bỗng nhiên rùng mình một cái. Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ. Tựa như cô nghe thấy tiếng hai hàm răng va vào nhau.
“Tôi không đi.” Dứt lời cô liền bấm tắt máy. Rồi sau đó thời gian dài dằng dặc, Thẩm Ninh Hạ vẫn ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay mình ….
Sẽ không! Phương Lê Minh sao có thể chết được? Người tốt mới đoản mệnh, ác nhân thường sống lâu trăm tuổi.
Đúng vậy, ông ấy là người xấu, cho nên tuyệt đối không thể chết được.
Thẩm Ninh Hạ như rơi xuống hầm băng, cả người không ngừng run rẩy. Cô không biết mình cứ như vậy bao lâu … tận đến khi có một cuộc điện thoại nữa gọi đến: “Bác sĩ nói cấp cứu không thành công. Phương tiên sinh đã đi rồi…”
Điện thoại rơi khỏi tay Thẩm Ninh Hạ, nặng nề nện xuống nền nhà vang lên một tiếng bịch.
Thẩm Ninh Hạ ngồi xổm, lạnh run ôm lấy hai vai.
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ.
Khi cô và mẹ quay về nhà bà ngoại, bố không chỉ một lần đến tìm cô. Thế nhưng mỗi lần cô đều phụng phịu xoay người chạy đi, không chịu nói với ông một câu. Ông mua đồ ăn vặt cô thích, nhét mạnh vào tay cô, cô lại ném đi.
Sau khi mẹ qua đời, cô càng hận ông ấy tận xương. Ông chạy tới cầu xin cô tha thứ: “Hạ Hạ, xin lỗi, là bố có lỗi, tất cả là lỗi của bố.” Phản ứng duy nhất của cô là lạnh lùng nhìn ông: “Tôi không có bố! Bố tôi chết rồi.”
Cô như bị điên, nói hết mọi lời độc ác trên thế gian này, thành công khiến ông ôm ngực, đau đớn đến trắng bệch mặt.
Ngang qua lối đi bộ xe cộ qua lại không ngừng, Thẩm Ninh Hạ tiến lên mấy bước, tiếng còi xe chói tai không ngừng réo lên … Phương Lê Minh lo lắng hét: “Hạ Hạ, nguy hiểm, nguy hiểm đó …” Thẩm Ninh Hạ làm như không nghe thấy, cô xoay người nhìn ông, từng chữ nói: “Ông nghe cho rõ đây, nếu như ông lại đến tìm tôi, tôi sẽ tự sát.”
Phương Lê Minh sợ hãi lùi lại.
“Nếu như ông không tin, thì cứ thử đi.” Mỗi một chữ cô nói đều là thật, cô cũng không có lừa ông. Khi đó cô thực sự nghĩ không muốn sống.
Chẳng qua Phương Lê Minh nghĩ là cô chỉ nói trong lúc tức giận nhất thời. Một tuần sau lại lần nữa xuất hiện ở cổng trường học của cô.
Thẩm Ninh Hạ chỉ làm như không thấy, đi đến cây cầu cạnh trường. Bố đi theo cô. Thẩm Ninh Hạ ném túi sách, leo lên lan can. Mặt như không nhìn Phương Lê Minh gấp đến muốn chết, nói: “Tôi nói rồi, nhìn thấy ông tôi sẽ tự sát.”
(Thực sự làm đến đây tức không chịu nổi, cả nhà nữ chính điên hết rồi các bạn ạ. >.