[Ma Đạo Tổ Sư] Duyên Tâm An

Chương 2

Edit: Huyên

Sáng sớm ngày hôm sau Ngụy Vô Tiện đến đầu kia bờ sông tìm được tảng đá hôm qua.

Nó đứng ở trên đó chờ a chờ, một mực chờ đến chạng vạng tối nhưng con sói đó vẫn không đến.

Nó không bỏ cuộc, về sau mỗi ngày nó đều đến đó nhưng sói vẫn không đến.

Hôm nay nó vẫn chờ đến khi mặt trời xuống núi như cũ, đang chuẩn bị về chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng động, nó mừng rỡ xoay người, nhưng lông trên thân hoàn toàn dựng lên.

Đến là một con sói, nhưng lại là một con khác.

Động vật Trầm Nguyệt Chi Sâm đều biết bởi vì do hành động lúc trước của nhân loại dẫn đến một phần nhỏ động vật trong rừng nhiễm bệnh, ngoại trừ động vật ăn cỏ thì những loài khác tất cả đều nhìn thấy đồ ăn là lập tức cắn, không phân biệt chủng tộc. Trên thân bọn chúng dấu hiệu cũng rõ ràng, lông trên người có chấm đỏ. Chỉ là thứ bệnh này lại có một đặc điểm là không thể ra ánh sáng, chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối.

Cho nên Ngụy Vô Tiện mới nhân lúc chạng vạng tối mà trở về.

Hôm nay chẳng qua chỉ ngẩn người một hồi, so với ngày thường trễ hơn một chút lại gặp được xui xẻo như vậy.

Ngụy Vô Tiện đang muốn nhanh chân chạy, con sói kia đã nhào tới trước.

Nó ra sức dùng bốn móng vuốt chống cự, nhưng sức của hồ ly nào có thể so với sói, mắt thấy miệng sói đã muốn cắn xuống một bóng trắng đột nhiên nhào tới cùng con sói kia lăn sang chỗ khác.

Ngụy Vô Tiện lăn lông lốc một hồi mới đứng lên được, lần này nó thấy rõ, là con sói kia, nó tới rồi.

Thấy nó sắp rơi vào thế hạ phong, Ngụy Vô Tiện muốn đi lên hỗ trợ, nhưng hai con sói đánh nhau, hồ ly có thể trợ giúp cái gì?

Nó khẽ đảo mắt, kêu hai tiếng với sói, sau đó bốn chân nhỏ nhảy về sườn dốc phía trước nơi nó mấy ngày trước rơi xuống, nó nhớ kĩ gần đó có tảng đá lớn.

Móng vuốt nhỏ đào nửa ngày, rốt cuộc đào được một cái hố. Tìm chút cỏ khô trải phía trên rồi dùng đuôi quét tuyết đắp kín, lại lập tức chạy về bờ sông.

Ngụy Vô Tiện kêu ô ô hai tiếng với sói, giống như đã hiểu được ý nó, sói buông con sói nhiễm bệnh kia ra, cấp tốc chạy về phía trước, sói nhiễm bệnh quả nhiên đi theo.

Đến sườn dốc không cần Ngụy Vô Tiện gọi nó, nó đã tự giác vòng qua nơi lần trước Ngụy Vô Tiện đạp phải.

Hiển nhiên, sói nhiễm bệnh không có đầu óc, thẳng tấp đạp lên trở mình một cái lăn xuống dưới, vừa vặn rơi vào trong hố Ngụy Vô Tiện vừa đào xong, Ngụy Vô Tiện một vuốt đánh gãy nhánh cây bám lấy tảng đá lớn.

"Ngao ô --." Tiếng thê lương gào từ phía dưới đến, Ngụy Vô Tiện vô thức lẻn đến sau thân sói.

Sói không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ, sau khi xác định phía dưới không có động tĩnh nữa rồi khập khễnh đi đến bờ sông.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới phát hiện chân phải sói bị thương. Bực bội bới đài tuyết, tiến lên đi theo nó.

Thấy sói đang uống nước ở bờ sông, Ngụy Vô Tiện cũng cúi đầu uống nước. Lỗ tai trên đầu giật giật, tính cảnh giác của hồ ly luôn luôn rất cao. Quả nhiên nó vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy con sói nhiễm bệnh vừa rồi nhào đến hướng sói. Sói hiển nhiên cũng đã nhận ra, thế nhưng lại bởi vì chân sau bị thương, hành động chạm chạp rất nhiều.

Đã không kịp! Ngụy Vô Tiện không nghĩ nhiều đã nhào về phía sói, đẩy nó qua một bên.

Sói nhiễm bệnh vừa vặn bổ nhào trên thân Ngụy Vô Tiện, nó liều mạng giãy dụa, không biết đá phải nơi nào, nghe một tiếng hét thảm.

Nó hiểu rõ, cái này hơn phân nữa là con sói này vừa rồi bị tảng đá đập bị thương. Nó ra sức chống cự lại, cho dù bị thương nhưng bởi vì hình thể cùng khí lực cách xa nhau, Ngụy Vô Tiện dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Sói ở một bên nghỉ ngơi một lúc đã cảm thấy chân có khí lực, tiến lên một cước đạp bay con sói bị nhiễm bệnh, vừa vặn đâm vào tảng đá kia.

Lại là một tiếng hét thảm, sói nhiễm bệnh muốn đứng lên, nhưng tựa như bị thương quá nặng nên không đứng lên nổi. Sói nhắm ngay thời cơ một vuốt cào lên ngực con sói nhiễm bệnh đó. Nó vốn muốn kéo con sói nhiễm bệnh tới quăng xuống sông để nó chết đuối, nhưng lại sợ chết trong sông có thể truyền nhiễm. Chỉ có thể một vuốt gϊếŧ chết nó.

Ngụy Vô Tiện gãi gãi móng vuốt sói, ra hiệu nó đi mau, nơi này có sói chết, mùi máu tươi lớn như thế rất nhanh sẽ dẫn tới động vật ăn thịt khác.

Ngụy Vô Tiện cũng không biết bệnh lạ là truyền nhiễm như thế nào, chỉ biết là khi bị cắn động vật đều sẽ bị nhiễm, trên thân hai bọn nó đều bị thương, dù không phải cắn nhưng cũng hầu như phải dự phòng.

Chỉ sợ trời đã tối, hiện tại đi tìm thuốc sợ là sẽ lại gặp phải động vậy nhiễm bệnh, nó sẽ không đánh lại. Mặc dù hồ ly thông minh giảo hoạt, nhưng động vật nhiễm bệnh đều không có lí trí chỉ dùng sức lực, gặp phải đồ ăn đều cắn. Luận khí lực nó thật đúng là không sánh bằng.

Sói vốn muốn trở về nơi ở của mình, nhưng xem xét trời đã trễ như vậy, để tiểu hồ ly một mình trở về, tóm lại là không yên lòng nên quyết định cùng với nó.

Ngụy Vô Tiện một đường hái rất nhiều thảo dược mà nó biết, cũng không biết có tác dụng hay không, dù sao ăn trước rồi tính. Nó đưa phần lớn thuốc cho sói, lại bị sói đẩy trở về, chỉ lấy một nửa.

Uống thuốc xong, sói đứng dậy định trở về.

Ngụy Vô Tiện duỗi móng vuốt giẫm lên nó, không cho nó đi. Giật giật lỗ tai, lăn trên mặt đất một vòng, hai móng vuốt nắm chặt chân trước của nó, cái đuôi giữ lại chân sau. Cuối cùng sói vẫn ở lại.

Tiểu hồ ly rất nhanh đã ngủ thϊếp đi, sói lại không ngủ, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm nó, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp.