Lúc Ian ra đời, Phúc Nhạc cũng không quá đau khổ.
Haren và Jin thì rất trùng hợp mà sinh con cùng một ngày.
Vốn là Haren đột nhiên có triệu chứng đau bụng sinh, khi đó ba người còn lại đều đang nằm trong sân thuận tiện gặm đồ ăn vặt — dựng phu mà, lúc nào cũng thích ăn luôn mồm.
Sau khi Haren đau bụng, Phúc Nhạc lập tức ôm bụng nhảy dựng lên chỉ huy Whorf khẩn trương sắp đập đầu vào tường bế người vào trong phòng. Cũng may lần trước đã giúp giống cái khác đỡ đẻ mấy lần, cũng không đến mức luống cuống tay chân. Kanya cũng bị Joe gọi đến hỗ trợ, dù sao Phúc Nhạc còn lớn bụng, Joe lo lắng một mình cậu bận rộn sẽ mệt.
Không biết có phải bị không khí khẩn trương kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, Jin cũng bắt đầu đau bụng, cũng may Lauth coi như tỉnh táo, dàn xếp tốt cho bầu bạn nhà mình chờ Phúc Nhạc tới đây.
Phúc Nhạc bị hai thằng bạn không đáng tin làm cho sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng may bọn nhỏ đều thuận lợi ra đời.
“Tiểu thú nhân thật sự rất nhỏ đó.” Phúc Nhạc tiến đến bên giường nhìn thấy thú con còn chưa mở mắt ngạc nhiên nói. Mấy lần trước đúng dịp, đỡ đẻ đều là tiểu giống cái, đây là lần đầu tiên gặp tiểu thú nhân mới ra đời. Còn chưa kịp tắm rửa, cho nên cả người ướt nhẹp, mắt đã còn chưa mở, bởi vì từ trong bụng chui ra đã mất không ít sức, giãy dụa tứ chi bò ra bên ngoài, cho nên vừa ra liền mệt mỏi ngủ mất, cái bụng nhỏ theo nhịp thở mà phập phồng hết sức đáng yêu.
Whorf đun nước ấm cầm da thú, lôi đuôi bé con treo ngược lên, lau rửa sạch sẽ toàn thân cho nó mới nhét vào trong ngực Haren.
“Khi nào thì mới tỉnh vậy?” Haren cúi đầu nhìn ấu thú chỉ lớn bằng bàn tay trong ngực mình, trong lòng mềm mại, thấp giọng hỏi.
“Tỉnh ngủ vẫn nhắm mắt thôi.” Kanya vừa đi rửa tay trở lại, nghe được nghi vấn của Harren thì trả lời: “Bên chỗ Jin cũng tốt lắm, thằng bé đang ngủ rồi.”
Phúc Nhạc quan sát đủ tiểu thú nhân rồi, lại chạy tới xem tiểu giống cái nhà Jin, quả nhiên cũng nho nhỏ, tay chân rúc vào một chỗ ngủ rất say, hai tay còn siết lấy một ngón tay của Jin, vểnh miệng ngủ ngốc nghếch.
Phúc Nhạc thấy trái tim mềm nhũn, sờ sờ bụng của mình cũng có chút chờ mong, dù là thú nhân hay giống cái đều tốt, con trai của cậu nhất định sẽ rất đẹp trai!
Dưới sự chờ mong hằng ngày của Phúc Nhạc, bé con mặt liệt rốt cục chậm rãi ra đời.
Bởi vì bình thường tập luyện không ít, ăn uống cũng rất chú ý, cho nên bé con rất cường tráng, có nhiều sức tự mình chui ra, Phúc Nhạc cảm giác chỉ mới đau một chút mà bé con đã chui ra rồi.
“Là một tiểu thú nhân nè.” Kanya dùng da thú bọc lại, nhẹ nhàng để trước mắt Phúc Nhạc, mặt tươi cười nói.
Phúc Nhạc vừa thấy, quả nhiên giống y như Joe, cả người đen sì, lông ướt sũng dính vào da, đầu chôn dưới bụng cuộn tròn người lại, trông rất chật vật.
Phúc Nhạc nhịn không được điểm đầu thằng bé một cái, không biết có phải thằng bé cảm nhận được hơi thở của ma phụ hay không, thế mà giật giật lỗ tai, giơ đầu ra cọ ngón tay Phúc Nhạc.
Trong lòng Phúc Nhạc đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị, cái mũi ê ẩm, không hiểu sao lại thấy quyết định sinh con đại khái là một trong những quyết định chính xác nhất đời mình. Tất cả nghi kị và không yên trước đó đều bị chút thân mật trong lơ đãng vừa rồi đánh tan.
Joe xác ngược thằng con nhà mình lên giày xéo một lần, đối với cái thứ phân tán lực chú ý của bầu bạn nhà mình, dù có là con trai thì cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Sau khi sinh, Haren và Jin mới đến thăm Phúc Nhạc, Haren ôm thú nhân bé nhỏ nhà mình bỏ vào bên cạnh Phúc Nhạc, cười nhéo lỗ tai con trai: “Nhìn này, Rael, đây là em trai con, từ nay về sau phải ở chung thật tốt vào.”
Tiểu thú nhân đã được gần nửa tháng mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn “em trai” co ro đang ngủ say thật lâu...”Ngao ô” một tiếng, híp mắt lắc lư leo lên trên tay Phúc Nhạc lay lay tiểu thú nhân nằm trong đó một hồi, hài lòng nhắm mắt lại. Tiểu thú nhân giật giật cái mũi, hình như là hơi thở xa lạ, nhưng mà…có vẻ rất mềm? Lông mao cọ vào bông xù ấm áp, tiếp tục ngủ.
Haren và Jin mở to hai mắt nhìn hai cục lông song song nằm ngủ chung một chỗ, có chút ngạc nhiên, tiểu thú nhân cho dù là mới ra sinh ra, rất ít khi có thể có chung sống hoà bình với nhau, đa số sẽ chán ghét hơi thở tương tự với mình, nhích lại gần thì sẽ xòe móng ra ngay, mặc dù Rael còn là một cục lông nhưng đối với những cục lông khác cũng chẳng hề khách khí, chưa từng thấy qua nó đối với ai lại thân mật như vậy.
Jin nhìn Richard nhà mình, đang ngủ lại chảy nước miếng, thuận tiện rầm rì trở mình, bất đắc dĩ thở dài.
Cứ như vậy, ba bánh bao nhỏ dưới sự yêu thương của các ma phụ và ánh mắt âm trầm của các đạt phụ, khỏe mạnh mà trưởng thành.
“Richard, em là giống cái! Không được trèo lên cây!”
“A, anh Rael, hai anh đã về rồi! Hôm nay có xem các chú đi săn không?” Richard nghe được giọng nói, dứt khoát trực tiếp nhảy xuống, làm Rael sợ tới ức chạy nhanh tới đỡ, nhưng Richard một tay chống đất lộn ngược ra sau liền an ổn đứng vững, vỗ vỗ tay cười đến vẻ mặt giảo hoạt.
“A a, lại bị dạy dỗ.” Rael vẻ mặt đau khổ giận dữ nói: “Vì sao anh và Ian mới năm tuổi phải theo bọn họ vào rừng rậm chứ? Thú nhân không phải mười tuổi mới bắt đầu học tập đi săn sao?”
“Không cần oán giận đâu.” tiểu shota đẹp trai vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Anh Ian thì sao?”
“Ian về nhà, anh tới tìm em, nên về ăn cơm thôi.” Rael nói: “Em khong thể đợi ở trong bộ lạc với mấy giống cái khác,đợi ở trên cây làm gì?”
“Em không thích đâu.” thiếu niên nhỏ lắc đầu bĩu môi nói: “Bọn họ đều ghét em, em cũng không thích bọn họ!”
“Ai? Làm sao vậy?” Rael khó hiểu: “Bọn họ bắt nạt em sao?”
“Bọn họ đều thích anh và anh Ian.” Richard làm mặt quỷ: “Hai người các anh mỗi ngày không phải là chẳng thấy bóng dáng đâu còn gì, em đợi các anh ở chỗ bọn họ, mọi người lại nghĩ các anh thích em thì sao!”
“Bọn anh quả thật rất thích Richard mà.” Rael bật cười, sờ sờ đầu Richard, ba người sinh ra cũng gần ngày, quan hệ giữa ba gia đình lại rất tốt, thường xuyên cùng nhau ăn cơm, chơi đùa, chán rồi ba người cũng sẽ ngủ lại nhà chú Phúc Nhạc, không khác gì anh em ruột.
“Là cái loại thích muốn kết thành bầu bận ấy.” Richard tức giận trừng hắn, vừa đi vừa đá cục đá ven đường: “Bọn họ đều tưởng em muốn đoạt bầu bạn tương lai của bọn họ thì sao.”
“Ha ha.” Rael nghe xong nhịn không được cười: “Anh lại chẳng thích bọn họ.”
“Anh Rael chỉ thích anh Ian. Đã sớm biết rồi, nhưng bọn họ đâu có biết cho đâu?” Richard vẻ mặt ai oán, tiếp tục như vậy, khẳng định không ai muốn theo đuổi mình!
“Ừ, anh chỉ muốn trở thành bầu bạn của Ian.” Rael cười đến mặt mày cong cong, vẻ mặt ngốc nghếch, rõ ràng là một cậu bé, lại khiến người ta cảm giác được sự chăm chú khó nói thành lời.
Richard nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nếu có người nhìn mình cũng chăm chú giống như anh Rael, có phải có nghĩa là người đó thật sự thích mình không?
…
“Tôi đã có người thích rồi.” Thanh âm lạnh như băng khiến giống cái khẩn trương càng thêm run rẩy, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
“Nhưng mà…nhưng mà Richard đã có người thích rồi mà.” Giống cái lấy dũng khí nói: “Cậu và hắn không thể nào đâu.”
“Không cần đến phiền tôi nữa.” Ian chẳng muốn giải thích, lạnh lùng bỏ lại một câu xoay người đi mất.
Giống cái sững sờ tại chỗ nhìn thấy bóng lưng hắn không chút do dự rời đi, rốt cục nhịn không được ô ô khóc lên.
“Vẫn lạnh lùng như thế.” Giọng nói mang cười từ phía sau lưng vang lên, Ian dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ tôi một chút.” Rael chẳng biết chui ra từ góc nào, bước nhanh đuổi theo người trong lòng nhà mình, nhìn vẻ mặt hắn lạnh tanh, sờ sờ cằm: “Không vui?”
Ian cau mày, vốn tâm tình phiền não giờ lại tốt hơn nhiều, vài chục năm, người này là người duy nhất ngoại trừ người nhà, có thể nhanh chóng phát hiện tâm tình của mình.
“Phiền.” Ian lãnh đạm mà nhổ ra một chữ. Tuổi càng lớn lên, giống cái theo đuổi mình càng nhiều, dù cự tuyệt ra sao, dù nói cho đối phương mình đã có người thích rồi, vẫn sẽ có người không chịu buông tha.
“A, lại nói tiếp cũng có rất nhiều giống cái tới tìm tôi đó.” Rael cười hì hì nói, như nguyện cảm giác được người bên cạnh lộ ra sát khí, giơ tay cầm lấy tay người kia: “Vậy cử hành nghi thức đi!”
Ian nao nao, dừng bước, yên lặng nhìn hắn.
Rael mỉm cười đối mặt: “Cùng lắm thì tôi đáp ứng, từ nay về sau tôi sẽ rửa bát.”
“Muốn tôi nấu cơm thì đương nhiên cậu phải rửa bát.”
“Phải phải.” Rael giơ hai tay lên đầu hàng: “Tôi không bao giờ lười biếng nữa.”
“Tôi phải ở phía trên.”
“Hửm? Không phải đã nói mỗi người một lần cơ mà?”
“Vậy thì coi như đã đồng ý rồi.”
“Ơ ơ? Không muốn —-!!!”
“Đồ đần.”
“... Ian, cậu đáp ứng rồi?”
“…”
“Tôi thấy cậu đáp ứng rồi? Tôi lập tức đi tìm tộc trưởng!”
“Về nhà trước ăn cơm, cùng đi.”
“Được!”