Phúc Nhạc giật mình, đã hiểu được ý của Harlan.
Có lẽ là oán hận mình không sớm đến đây để cứu sống 2 người cha của y đi…… Hết lần này tới lần khác rất nhiều người đều có thể được cứu, nhưng 2 người cha của mình lại chỉ có thể chết đi không ai cứu…… Phúc Nhạc trầm mặc, chuyện này….. Hình như ở chỗ nào cũng có.
“Chuyện này chả liên quan gì tới A Nhạc cả.” Joe nắm chặt tay đang ôm Phúc Nhạc, lạnh lùng nói.
Phúc Nhạc không nói, cậu không thể hiểu cách nghĩ của Harlan, nhưng mà đặt mình vào đó thì, nghĩ như vậy cũng có thể tha thứ được, nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa là bản thân phải hứng chịu cơn thịnh nộ và oán hận của Harlan, Phúc Nhạc cho rằng mình không có lỗi gì với Harlan cả.
“Ha ha ha, tại sao, tại sao tất cả mọi người ai cũng che chở ngươi! Tại sao các ngươi lại có thể vui vẻ như vậy?” Harlan thét lớn, mọi người xung quanh đều yên lặng nhìn y, không nói chuyện.
“Tại sao các ngươi đều có người thích, mà ta lại chỉ có một mình! Tại sao ngay cả người duy nhất ta thích các ngươi cũng muốn cướp đi! Các ngươi đều đáng chết!”
Barre lắc đầu thở dài, sau khi 2 người cha của Harlan mất đi, bộ lạc vẫn luôn không có quên y, mỗi thú nhân đều sẽ thay phiên nhau nộp lên một phần nhỏ con mồi săn được, cái này cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, hơn nữa mỗi người phụ trách một ngày, cũng phải rất lâu mới đến phiên mình. Sau đó bộ lạc đem thịt chia cho những thú nhân không thể săn bắn và những giống cái không có người nhà và bạn lữ. Chính vì là đồng bạn, cho nên mọi người chưa từng nghĩ qua việc vứt bỏ bọn họ.
Nhưng mà, tộc trưởng Barre chỉ có thể cố gắng hết sức chăm sóc tốt mỗi một tộc nhân, lại không thể khống chế và chi phối cách nghĩ trong lòng bọn họ.
Bởi vì mình không may mắn, oán hận may mắn của người khác, oán hận người đã mang đến may mắn, cho nên dần dần trở nên căm hận toàn bộ lạc, đi trên con đường sai lầm, cũng không thể quay đầu lại được.
“Đáng tiếc là những thứ thuốc đó không thể gϊếŧ chết các ngươi.” Harlan cười khẽ nói: “Xem ra Thần Minh cũng vứt bỏ ta rồi!”
“Thuốc trị thương là ngươi trộm đi?” Barre hỏi: “Còn có chuyện của Gus, cũng là ngươi làm?”
“Đúng vậy.” sau khi phát tiết oán hận, Harland đã bình tĩnh trở lại, không thèm quan tâm mà thừa nhận: “Bởi vì ta cũng muốn nhìn các người đau khổ ra sao.”
“Đau khổ khi mất đi người thân, mất đi con cái…nhìn thấy người mình thích chết đi, để cho tế ti bé bỏng vĩ đại nếm thử mùi vị trơ mắt nhìn thú nhân cùng giống cái chết trước mặt mình.”
Mọi người ở đây đều lẳng lặng nghe, có mấy giống cái không nhịn được nổi đầy da gà. Giọng Harland nghe thì nhỏ nhẹ, lại làm cho người ta cảm nhận được sự âm trầm cùng hận ý sâu sắc.
Phúc Nhạc ngẩng đầu nhìn y, người này vẫn mỉm cười như trước, khuông mặt thanh tú vốn phải rất nhu hòa, giờ phút này lại khiến người ta thấy bi thương. Thay vì nói y hận mình, chẳng bằng nói, hận vận mạng bất lực và bất khả kháng.
Đáng hận hơn, còn là bi ai sâu đậm.
“Cỏ độc này là làm sao?” Kanya lạnh lùng hỏi y. người khác sẽ không nghĩ nhiều giống như Phúc Nhạc, chỉ có chán ghét cùng chán ghét khi Harland thừa nhận gϊếŧ hại đồng bạn. Trong bộ lạc có rất nhiều thú nhân tàn tật, hoặc bị mất chân hoặc bị gãy chân tay, mắt mù chột, hoặc do những nguyên nhân khác mà mất đi năng lực săn bắn… cũng có rất nhiều giống cái mất đi đạt phụ sống nương tựa cùng ma phụ, tất cả mọi người không thể coi là may mắn, sống không sung túc, so với cảnh ngộ của Harlan có khi còn bi thảm hơn, nhưng không ai vì bản thân mình đau khổ mà đi hại những đồng bạn vẫn trợ giúp mình.
Tộc trưởng Barre còn từng cố ý dặn dò Phúc Nhạc, chia cho những thú nhân có tật này cùng những giống cái sống chật vật kia thêm một chút lúa mạch cùng hạt giống. Tất cả mọi người đều bằng khả năng của bản thân mà giúp đỡ lẫn nhau. Hành vi của Harlan, bọn họ thật sự khó có thể giải thích.
“À, là cái đó sao, là người khác cho ta đó.” Harland vẻ mặt thoải mái, hình như không vì tình cảnh của mình mà lo lắng: “Vốn định độc chết các người rồi lại độc chết đám sói đen mò vào.”
“Ngươi thật ngu ngốc.” Barre lắc đầu thở dài: “Cấu kết với tộc sói đen, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Đến cuối cùng, ngươi sẽ bị chúng gϊếŧ chết!” Tộc sói đen tiếng xấu đồn xa, dựa theo ngôn ngữ hiện đại mà nói thì chính là tiểu nhân gian trá thay đổi thất thường, làm sao có thể bỏ qua cho một dị tộc như Harlan.
“Ha ha, chẳng sao.” Harlan cười thoải mái: “Đến lúc đó ta tự có biện pháp gϊếŧ chết bọn chúng, bọn ngu xuẩn kia cũng chẳng thông minh như các người đâu.” Nói xong liếc nhìn Phúc Nhạc và Dacide, hiển nhiễn vẫn canh cánh trong lòng chuyện hai người này phá hỏng kế hoạch của mình.
“Là ai cho cậu cỏ độc?” Phúc Nhạc mở miệng hỏi: “Là loại thực vật gì?”
“Ngươi chẳng phải tế ti sao? Harlan ra vẻ vô tội nháy mắt 1 cái: “Tự đoán đi.”
Phúc Nhạc nghe xong mà trán nổi gân xanh, thiếu đánh! Vừa rồi đúng là rút gân mới đi đồng tình người này.
“Nếu đồng bạn của chúng ta không kịp thời phát hiện, đưa thuốc tới, nói không chừng người đã chết rồi.” Haren giương mắt nhìn Harlan lẳng lặng mở miệng nói: “Dahl có một đứa nhỏ, cũng là một giống cái rất đáng yêu, sắp năm sáu tuổi rồi. Nó cũng sẽ hận, vì sao đạt phụ của nó lại chết? Hận ngươi, bởi vì ngươi mà nó mất đi đạt phụ của mình.”
“Có lẽ chờ nó trưởng thành, cũng sẽ đi tìm ngươi, tìm con trai ngươi, sau đó tìm cách gϊếŧ chết các người.”
Haren mặt không đổi sắc nói ra những lời này, tất cả mọi người yên lặng gật đầu trong lòng, đúng vậy đó, vì sao đau khổ của mình ngươi, lại bắt người không liên quan phải gánh chịu?
Phúc Nhạc lại nhìn Harlan, quả nhiên sắc mặt y có chút thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt, lập tức lại khôi phục nụ cười lạnh nhạt nhẽo. Phúc Nhạc hiểu rõ, trong lòng Harlan không thể nào không chột dạ, quan trọng hơn nữa là, y cũng sẽ sợ người khác trả thù…
Phúc Nhạc bất đắc dĩ xem như cảm nhận được câu nói ngày trước sư phụ thường nói, cùng một gạo nuôi trăm dạng người, mặc dù là phòng khám bệnh cũng sẽ gặp phải rất nhiều người bệnh hoặc thân thích bệnh nhân cố tình gây sự, nhưng đại đa số đều biết lí lẽ, ít nhất giảng giải cặn kẽ họ sẽ hiểu, nhưng người hận đời, thậm chí phát triển thành tình tiết cực đoan trả thù xã hội như Harlan lại khiến người khác trợn tròn mắt.
“Ngươi thấy mình rất đáng thương sao?”
“Cho dù ta có giống ngươi mất đi hai người cha…được rồi, ngay từ đầu ta chẳng có đạt phụ, chỉ có ma phụ nhận nuôi ta.” Haren tiếp tục tự nói một mình, không nhìn tới phản ứng của Harlan: “Cho dù ta có là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không biến thành kẻ ngay cả thần minh cũng chán ghét và phỉ nhổ.”
“Ngươi thì biết cái gì! Ngươi căn bản không hiểu!” sắc mặt Harlan thay đổi liên tục, rốt cuộc bị Haren chọc giận: “Làm sao ngươi lại giống ta được! Ngươi có tư cách gì mà nói ta!”
Haren bật cười, lắc đầu tỏ vẻ bất lực: “Đúng vậy, ta không hiểu.”
“Nhốt ra sau thần điện.” Barre trầm giọng nói với Lauth. Ông mặc kệ Harlan có nguyên nhân gì, thân là tộc trưởng, ông nhất định phải trừng trị hành vi phản bội lại bộ lạc như vậy.
“Cỏ độc kia rốt cuộc là ai đưa cho cậu ta còn không biết…không sao chứ?” Phúc Nhạc nhìn thấy Harlan giãy dụa không chịu đi, bị Lauth đánh cho một cái ngất xỉu mang đi, có chút bận tâm nhìn về phía tộc trưởng Barre.
“Rồi sẽ hỏi ra thôi.” Barre thản nhiên nói, đôi mắt luôn có vẻ thật hiền lành lóe lên ánh sáng lạnh lợi hại. Đối với kẻ phản bội, bộ lạc chưa bao giờ nương tay.
Phúc Nhạc trầm mặc, nói thế nào thì cậu cũng thấy Harlan quá đáng, cho dù là tới thời hiện đại, cũng chưa chắc có được một kết quả tốt, chỉ là lần đầu tiên thấy được loại chuyện này, chưa quá quen.
“Bên phía sói đen sao rồi?” Barre hỏi Joe.
“Còn đang giãy dụa, nhưng số lượng đã giảm bớt.”
“Ừ.” Barrer gật đầu, “Mùa đông sắp tới, bọn chúng nhất định nôn nóng, tiến công sẽ rất hung mãnh, không được buông lỏng.” thú nhân không muốn sống lại liều mạng mới là kẻ khó giải quyết nhất.