Phúc Nhạc lăng lăng nhìn 2 nam tử hiền lành trước mắt, nhận mệnh mà thừa nhận mình nhất định đang không ở trên địa cầu.
Đồ ăn ngon của cậu, còn chưa kịp xé vỏ! Máy tính cũng chưa có đóng, canh gà đang ninh trong nhà còn chưa tắt bếp cậu đi rồi thì phải làm sao…Phúc Nhạc đau thương mà sụt sịt, quan trọng nhất là cậu nghe không hiểu ngôn ngữ nơi này a!
Phúc Nhạc không biết mình nên vẽ ra hay dùng tay chân biểu thị “Tôi đói bụng” đây, lại nhìn thấy có người bước vào cửa.
Đây là tổ chức thành đoàn đến vây xem cậu sao? Phúc Nhạc có chút khẩn trương mà đánh giá 1 già 1 trẻ đứng cách đó không xa, ông lão cười tủm tỉm rất hòa ái, tuy rằng tóc hoa râm nhưng không có rất nhiều nếp nhăn, râu mép trắng bóng sắp dài đến mức chạm đất, lộn xộn rối mù, khiến cho Phúc Nhạc bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thể nhẹ thật muốn lập tức xuống giường đi tìm cây lược chải giúp ông, nghĩ đến chỗ này vẫn không quen thuộc đành nắm chặt nắm tay nhịn xuống.
Ông già bên cạnh thanh niên khiến cho người thanh niên này nổi bật lên nhiều lắm.
Làn da màu đồng cổ lộ ra ngoài, dường như phát sáng dưới ánh mặt trời, trên người quấn 1 khối da thú đơn giản, dưới mái tóc nâu vàng là 1 khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, góc cạnh phân minh như đao khắc, cái mũi cao thẳng cùng đôi mắt kim sắc thâm thúy giống như người phương tây trên địa cầu, lại thêm 8 khối cơ bụng cùng dáng người hoàn hảo… Phúc Nhạc theo bản năng mà xoa xoa cằm, sợ chính mình chảy nước miếng.
“Tộc trưởng, ngài đã tới.” Kanya mỉm cười, thi lễ với tộc trưởng, sau đó có chút lo lắng nói: “Joe nhặt được giống cái này… Nghe không hiểu ngôn ngữ của chúng ta a.”
Tộc trưởng đi tới bên giường, mỉm cười sờ sờ đầu Phúc Nhạc: “Có thể nghe hiểu lời của ta không?”
Phúc Nhạc nghe vẫn là thứ ngôn ngữ xa lạ, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Xin hỏi, ngài là…?” Phúc Nhạc thử dùng tiếng phổ thông thăm dò nói, không biết bọn họ có ai nghe hiểu không.
Tộc trưởng sửng sốt, lập tức trong mắt lại lóe ra kinh hỉ, vẻ mặt kích động mà run run rẩy rẩy chống quải trượng đi ra ngoài, miệng vui sướиɠ nói: “Cuối cùng cũng đợi được rồi… Lần này hy vọng đúng vậy…”
Joe cùng Kanya nghe mà mơ mơ màng màng, đợi được rồi…đợi cái gì cơ?
Không biết tộc trưởng bị làm sao nữa, Casar liền để cho Joe đi vào nhìn xem, miễn cho ông đi nhanh quá lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Ngồi ở trên giường Phúc Nhạc càng trợn tròn mắt, chẳng qua cậu mới nói một câu Thiên triều, chẳng lẽ còn gặp được phó bản* đặc biệt? (thuật ngữ game, chỉ 1 cửa đánh quái)
Đừng nói là cậu, Kanya cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy qua lão tộc trưởng kích động như vậy, lão cáo già này lúc nào cũng im im chưa bao giờ nhìn ra vui giận, cho dù là khi bộ lạc gặp nguy hiểm lão cũng chưa từng bối rối qua, đều là vẻ trấn định tự nhiên dẫn dắt mọi người vượt qua nguy cơ.
Chẳng lẽ là tộc trưởng trộm bạn lữ nhà mình phong lưu bên ngoài có con? Kanya đoán bậy, Casar cực kì hiểu biết bạn lữ nhà mình, vừa thấy y lộ ra tươi cười bát quái chiêu bài liền bất đắc dĩ mà kéo vào trong ngực nhẹ nhàng xao xao đầu y: “Đừng nghĩ loạn thất bát tao.”
“= 口 =” Phúc Nhạc há to miệng, ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn trước mắt cái kéo nam nhân thanh tú hơn vào trong ngực, không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình, vẻ mặt ôn nhu sủng nịch. Một vạn con thảo nê mã rống giận từ trái tim đạp ầm ầm chạy qua.
Mợ nó rốt cuộc cậu đã đi vào cái thế giới huyền huyễn tàn khốc gì thế này a!
Bên kia Joe rất nhanh liền đuổi kịp tộc trưởng đang run run rẩy rẩy: “Ông Barre!” Joe đi đến bên cạnh đỡ ông rồi hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Tộc trưởng không trả lời, bước chân ngược lại nhanh hơn: “Nếu như là thật sự… đến lúc đó các người sẽ biết!”
Joe bó tay, chỉ đành biến về thú hình mang tộc trưởng về nhà cho nhanh hơn mà thôi.
Tộc trưởng vội vàng vào cửa lấy 1 cái bao ra, thúc giục Joe nhanh lên dẫn ông đi về.
Joe nhìn thoáng qua cái bao trong ngực tộc trưởng, có chút kỳ quái, vật kia đã để ở nhà ông Barre lâu rồi, nghe nói ông rất tôn kính người đưa cho ông vật này, tuy rằng Barre đối với bọn nhỏ trong thôn rất từ ái nhưng nếu có người tò mò muốn động cái bao kia, sẽ bị ông nghiêm khắc quát bảo ngưng lại, cho nên dần dần toàn bộ lạc đều biết đó là bảo bối của tộc trưởng.
Joe cũng không có hỏi nhiều, nhanh chóng mang theo tộc trưởng về nhà mình.
Barre đi đến trước mặt Phúc Nhạc, thật cẩn thận mở ra da thú, lấy ra 1 thứ, dĩ nhiên là…
“I… Ipad?” Phúc Nhạc lắp bắp mà chỉ vào cái thứ màu đen cứng nhắc kia, tròng mắt sắp rớt, nhìn ông lão lấy từ trong da thú mềm mại phong cách cổ xưa ra 1 sản phẩm điện tử tiên tiến nhất… Một vạn con thảo nê mã lại gào thét chạy vội trở về. Ngao ngao tôi muốn về nhà!
“Biết thứ này sao? Cậu ta thật sự biết thứ này! Ha ha, được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!” Barre đem phản ứng của Phúc Nhạc đều thu vào mắt, kích động mà kêu lên, vui vẻ mà vỗ tay, lại hoa chân múa tay vui sướиɠ.
Kanya nhanh chóng đỡ tộc trưởng đang kích động đến nỗi làm những động tác điên cuồng, càng ngày càng hồ đồ, cái gì được cứu rồi? Đứa nhỏ kia, chẳng lẽ là giống cái đặc biệt gì sao?
Phúc Nhạc không biết ông già này kích động vì cái gì, cậu hiện tại còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc gặp được đồ công nghệ cao cố hương, nét mặt hưng phấn không thua gì Barre. Joe một lòng một dạ đều đặt trên người tiểu tử mình nhặt về, nhìn y như 1 đứa nhỏ được quà, cũng không nhịn được mỉm cười.
Phúc Nhạc thật cẩn thận mà cầm lấy cục gạch, mở ra sau mới phát hiện thứ này hình như không giống ipad mà mình quen thuộc, mà là 1 thiết bị điện tử không biết tên thì đúng hơn. Màn hình đen tuyền nhìn thấy vài chữ to mà ghê người: máy vấn đáp phục vụ khách xuyên qua.
“Phục vụ khách xuyên qua?” Phúc Nhạc tò mò, lập tức liên tưởng đến chính mình đang xuyên qua, chẳng lẽ có liên quan đến thứ đồ chơi này?
Nhìn vào bàn phím, Phúc Nhạc do dự một chút, vẫn là thử nhập vào một câu.
“Vì sao tôi lại tới đây?” nhập xong liền nhấp “Gửi đi”.
Phản ứng coi như nhanh, một giây sau liền có reply: “Xin chào, đây là số mệnh lựa chọn.”
“… …”
“Vì cái gì chân của tôi lại tốt lắm?” Phúc Nhạc không nói gì, đột nhiên nghĩ tới hình như sau khi mình tỉnh lại, chân liền lành, thử hỏi đáp án.
“Đây là xuyên qua thưởng cho.” Ngay sau đó, trên màn ảnh lại hiện lên dòng chữ.
“Cho nên nếu tôi muốn yêu cầu trở về, chân của tôi sẽ trở về nguyên bản vốn có?” Phúc Nhạc trong lòng máy động, vội vàng hỏi.
“Thứ 1, ngài không có khả năng quay về, nơi này chính là chốn về của ngài, thứ hai, đúng vậy. Ps: con mẹ nó sao cậu lề mà lề mề lắm vấn đề vậy hả!”
Câu ps kia cỡ chữ rõ to, màu đỏ tươi khiến Phúc Nhạc sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa quăng thứ đồ chơi này ra ngoài.
“Tôi đây phải làm cái gì?” Phúc Nhạc phát hiện cái thứ đồ chơi quỷ dị này hình như còn có tính tình, không khỏi có chút tóc gáy dựng đứng, nhất thời cảm thấy thứ này y như củ khoai lang phỏng tay, quá tà môn!
Chính là cậu vẫn là cố lấy dũng khí hỏi ra vấn đề, đơn giản phỏng đoán thì không khó phát hiện, nếu xuyên qua có thưởng cho, khẳng định không phải vì đem cậu tới đây nói chuyện yêu đương a!
“Phát huy sứ mệnh bản chứ của ngài, tiến hành cải tiến nền y học.”
Nói xong không đợi Phúc Nhạc kịp phản ứng, liền bụp 1 tiếng, đen màn hình.
Phúc Nhạc sửng sốt, nhanh chóng ấn nút nguồn, nhưng vô luận nghịch thế nào cũng không có phản ứng.
Không có sạc, cũng không có điện! Tại cái nơi chim thải phân này thì quả thật không khác gì hỏng!
Nản lòng mà rũ bả vai xuống, Phúc Nhạc hoàn toàn hết hy vọng.
Thật sự không trở về được rồi.
“Ông Barre, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Joe nhìn thấy cậu như vậy, tâm cũng hắn cũng nhói theo, có chút lo lắng hỏi han.
Barre cũng nhìn thấu Phúc Nhạc trầm mặc cùng khổ sở, dần dần thu hồi tươi cười, ngầm thở dài, tiến lên sờ sờ mái tóc mềm mại của Phúc Nhạc, ôn nhu nói: “Con à, đừng khổ sở, nơi này về sau sẽ là nhà của con.”
Phúc Nhạc cúi đầu không nói lời nào, thật lâu sau, mới sụt sịt ngẩng đầu, đôi mắt có chút hồng, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Tôi mải xem còn chưa chơi Pikachu đến cấp thần nhãn* mà!” (cấp thần nhãn 4 tr điểm)
… … May mắn tất cả mọi người đều nghe không hiểu.