Edit: Mị Mê Mều
Thạch Giảo Giảo hơi sửng sốt, đôi mắt trừng lớn, gật đầu như giã tỏi. Nếu Trác Ôn Thư cho cô đi theo bên cạnh thật, vậy tiêu trừ oán hận thật sự chỉ là vấn đề thời gian!
“Ôn Thư…” Thạch Giảo Giảo một màn biểu diễn mừng đến phát khóc cực kỳ đúng chỗ.
Ánh mắt Trác Ôn Thư đen kịt nhìn cô chằm chằm một lúc, trở tay nhấc chai rượu anh vừa đặt lên bàn, uống một hơi hết nửa chai còn lại, khóe miệng tràn ra một ít. Anh giơ mu bàn tay lên tùy tiện lau đi, đôi mắt suồng sã xoay quanh hai vòng trên người Thạch Giảo Giảo, cuối cùng lên tiếng nói: "Nhặt đồ lên, theo tôi lên lầu."
Thạch Giảo Giảo vô cùng chân chó "ơi" một tiếng, Trác Ôn Thư đi lên lầu, cô ngồi xổm trên mặt đất phủi thứ bị đánh bay vừa nãy, vừa nhặt vừa chậc chậc chậc trong lòng. Còn tưởng là tên bảo thủ trung trinh bất khuất, xem tiền tài như rác chứ, làm cả buổi không phải tùy tiện nói hai câu đã lừa được rồi ư?
Thạch Giảo Giảo cất gần hết đồ đạc, suy nghĩ một chút lại thò tay vào túi lục lọi.
"Anh, cho anh cái này cầm chơi." Thạch Giảo Giảo lôi một ngọc Quan Âm ra, đưa cho gã béo nhặt đồ giúp cô.
"Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, cái này rất hợp với anh." Cô cũng đã nhìn ra, ngoại trừ Trác Ôn Thư, gã béo này là lão đại ở đây.
Dáng vẻ Thạch Giảo Giảo dịu dàng lại ngoan ngoãn, nói rằng: "Cảm ơn anh chăm sóc Ôn Thư giúp em, tính tình Ôn Thư anh ấy... "
"Cmn cô lề mề gì đấy?" Giọng nói của Trác Ôn Thư từ cầu thang truyền đến, Thạch Giảo Giảo bị tiếng gào thét của anh dọa run cả người, mấy người đàn ông đều hơi không đành lòng nhìn dáng dấp như vậy.
Cô đạt được mục đích, nhanh chóng ôm túi, dáng vẻ uất ức ngậm bồ hòn làm ngọt chạy bước nhỏ lên cầu thang.
Lầu hai là một căn phòng, vốn chỉ để đồ tạp nham không ai ở, vừa nhỏ vừa ngộp, bây giờ dùng tấm ván ngăn cách một khối nhỏ bên trong, vô cùng đơn sơ, chỉ có một miếng đệm lò xo, sơn tường bốn phía tróc hết. Điều kiện thế này, có lẽ còn không bằng nhà giam.
Nhưng Trác Ôn Thư ra tù không có một xu, đến quần áo lúc vào tù cũng không mặc được nữa. Năm năm ròng rã, tội phạm gϊếŧ người còn có người đến thăm, chỉ có anh không hề có một ai. Bộ quần áo anh mặc trên người lúc này đây, cũng là đồ lao động bỏ đi mà giám ngục tìm trong kho hàng cho anh lúc trước.
Nếu không phải anh từng giúp gã mập trong tù một lần thì hoàn cảnh anh đối mặt bây giờ, chỉ có thể lưu lạc đầu đường. Mà tên đầu sỏ của tất cả chuyện này, bây giờ đang đứng trước mặt anh, dùng diễn xuất xuyên thủng chân trời tiếp cận anh với mục đích không rõ, sáp tới nói đang chờ anh, muốn theo anh.
Đây là chuyện hài nực cười nhất mà Trác Ôn Thư nghe được trong từng ấy năm.
Bây giờ, anh chẳng còn gì cả, anh rất tò mò rằng rốt cuộc đóa hoa ăn thịt người này ôm mục đích dơ bẩn gì sau khi ăn mòn anh đến thương tích đầy mình, lại nôn anh ra rồi nói không nỡ ăn anh.
Thạch Giảo Giảo ôm túi đứng ở cửa, nhìn một vòng xung quanh một hồi, dù cố ý kiềm chế nhưng cũng toát ra biểu hiện ghét bỏ.
Trác Ôn Thư chỉ có một mắt còn nhìn thấy đồ vật, nhưng vẫn xem mỗi một vẻ mặt của Thạch Giảo Giảo ở đáy mắt. Anh cười lạnh một tiếng ở đáy lòng, ngồi trên đệm lò xo, ngửa ra sau dựa trên chăn, híp mắt nói với Thạch Giảo Giảo: "Đóng cửa lại."
Thạch Giảo Giảo ngoan ngoãn đóng cửa, hình tượng mình chọn, có quỳ cũng phải diễn giống. Cô đặt túi lên một dụng cụ tập thể hình bên cạnh, tay nắm góc váy của mình, mặt đầy đau lòng chậm rãi dịch hai bước về phía Trác Ôn Thư: "Ôn Thư, ở nơi này không tiện lắm, ngày mai em thuê một căn hộ, anh ở tạm trước được không?"
Nụ cười khinh bỉ của Trác Ôn Thư từ trong lòng tràn lên khóe miệng, ngồi dậy khỏi giường. Sau khi nhằm Thạch Giảo Giảo chằm chằm một lúc, anh ra lệnh: "Cởi đồ đi."
Thạch Giảo Giảo:... Hả?
Trác Ôn Thư dứt lời thì nhìn phản ứng của Thạch Giảo Giảo, không bất ngờ gì khi thấy được sự kháng cự của cô.
Anh lại muốn xem xem, cô có thể giả bộ tới khi nào.
"Cởi đi." Trác Ôn Thư nói rồi nghiêng đầu nhìn cô cười lạnh: "Không phải cô nói muốn theo tôi ư? Mấy năm nay tôi ở trong tù, chưa từng nếm thử đàn bà có cảm giác gì, cô muốn theo tôi, dù sao cũng phải để tôi nếm thử mùi vị của cô thế nào đã."
Trong nháy mắt, bắt đầu từ bên tai, nhiệt độ Thạch Giảo Giảo bao phủ toàn mặt, tuy cô đã viết vô số hàng không mẫu hạm, nhưng đều là kỹ năng giả chỉ nói thực hành. Ở hiện thực, đến một bạn trai cô còn không có, bị lời nói toạc của Trác Ôn Thư kí©ɧ ŧɧí©ɧ choáng váng.
"Thế nào? Không muốn à?" Trác Ôn Thư đứng lên, đi từng bước tới gần Thạch Giảo Giảo, Thạch Giảo Giảo lùi về phía sau từng bước. Cô mạnh mẽ nuốt nước miếng, hít sâu, xây dựng tâm lý cho mình.
Cô không có tinh thần tam trinh cửu liệt (1), nếu không cũng không đến nổi liều nghĩ ra biện pháp liều mình bằng bất cứ giá nào, nhưng cô không có kinh nghiệm.
(1) Tam trinh cửu liệt: dùng để ca ngợi những người phụ nữ trung trinh trong xã hội phong kiến
Lúc này, cô bị ép đến góc tường, cùng đường bí lối ngẩng đầu đầu nhìn Trác Ôn Thư một cái, nhanh chóng cúi đầu, lông mi chớp loạn.
Không thể không nói, mặc dù Trác Ôn Thư chỉ là nhân vật pháo hôi, nhưng mặt mũi trông thật cmn đẹp, dù mù một mắt cũng không ảnh hưởng, tỉ lệ dáng người cũng rất đẹp, chân dài tới nách, dài thật...
Trong mắt Trác Ôn Thư, biểu hiện né tránh của Thạch Giảo Giảo chính là đóa hoa ăn thịt này sắp không ngụy trang nổi nữa. Anh đang định cười khẩy, bảo cô cút ra ngoài thì Thạch Giảo Giảo lại duỗi một ngón tay ra, chọc trên l*иg ngực anh.
Thực ra, cho dù đã chết mấy lần nhưng cô vẫn không thể xem thế giới này như một thế giới chân thật để đối đãi, dù sao chết rồi còn có thể sống lại, chết đến chết lặng, lại thấy mọi thứ đều không chân thật. Huống hồ, cô rất rõ tất cả những thứ trước mặt, thế giới này, đều là hư ảo do tự tay cô sáng lập.
Không bằng xem như một giấc mộng xuân, đối tượng của giấc mộng xuân này cũng không tính là xấu... Thạch Giảo Giảo đặt cả bàn tay lên, hai gò má ửng đỏ ngẩng đầu nhìn Trác Ôn Thư, sau đó nhẹ nhàng dúi đầu vào lòng anh, nhỏ giọng: "Anh nhẹ chút... em vẫn chưa..."
"Cút!" Gân xanh trên trán Trác Ôn Thư phồng lên, cả người phát tởm đẩy cô ra, lùi lại mấy bước liền, vẻ mặt nhăn nhó, chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!"
Thạch Giảo Giảo bị xách cổ áo, vứt ra khỏi phòng, ném nằm bò trên cầu thang, xoa đầu dập chân đâu, nhe răng trợn mắt đào hết mười tám đời tổ tiên của Trác Ôn Thư lên. Nhưng mắng một hồi, cô liền ngậm miệng, cô là người tạo ra anh, mười tám đời tổ tông của anh chính là cô.
Thạch Giảo Giảo đi xuống lầu một cách khập khiễng, ra khỏi cửa tiệm trong ánh mắt đồng tình và an ủi của một đám anh trai xăm mình.
Thạch Giảo Giảo cũng không lái xe về nhà, mà là chạy lên trên xe ngủ.
*Truyện được đăng trên s1apihd.com của kittenctump*
Sáng ngày thứ hai, thấy tiệm hình xăm mở cửa, cô lập tức cầm một đống bữa sáng mới mua xong đi vào. Hôm qua, thứ cô đưa cho Trác Ôn Thư chỉ là một tấm thẻ phụ, trong hệ thống cô còn một đống kia kìa, tạm thời không thiếu tiền.
Giơ tay không đánh người mặt cười, đặc biệt là loại ấm áp được đưa tới vào lúc sáng sớm bụng đói dán vào lưng thế này. Gã béo và một anh trai khác lập tức mắt sáng như sói, nhanh chóng ăn như hổ đói. Thạch Giảo Giảo liếc mắt nhìn lên lầu, lên tiếng hỏi: "Ôn Thư vẫn chưa dậy ạ?"
Gã béo ăn một ngụm bánh bao lớn, hàm hồ nói: "Dậy lâu rồi, sáng sớm đã không thấy bóng dáng..."
"Dậy sớm thế ạ? Sao em không thấy." Trừ đến khách sạn nhỏ bên cạnh rửa mắt thì cô vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa tiệm, vừa mở cửa đã cô tới.
"Thói quen hình thành trong ngục, rất khó đổi..." Gã béo nhìn ra sự nghi ngờ của Thạch Giảo Giảo, nói tiếp: "Có cửa sau."
Nơi ọp ẹp này còn có cửa sau, Thạch Giảo Giảo đợi trong cửa hàng một buổi sáng, Trác Ôn Thư vẫn chưa xuất hiện.
Cô không cho rằng Trác Ôn Thư sẽ tránh né cô, vậy anh đi làm gì? Cả buổi sáng, Thạch Giảo Giảo đều cố gắng nhớ lại cốt truyện. Buổi trưa, cô đi ra khỏi cửa hàng, đang chuẩn bị tìm đồ ăn, kết quả bị ông bố hời của cô chặn cửa.
Tìm được tiệm cơm xa hoa nhất vùng phụ cận, Thạch Giảo Giảo ăn ngấu nghiến, Thạch Duyệt Thành ở bên cạnh mắng đến mức đỏ mặt tía tai.
"Ăn! Mày chỉ biết ăn thôi!" Lần đầu tiên Thạch Duyệt Thành bị người khác chọc giận đến mức hoàn toàn không kiềm chế, thử lật bàn nhưng không lật nổi, nhận ra bàn là một khối, lại giận sôi lên.
Thạch Giảo Giảo được dịp ăn no, câu nói đầu tiên đã làm xẹp hết số lông xù lên của Thạch Duyệt Thành.
"Đoạn tuyệt quan hệ cha con đi." Thạch Giảo Giảo lau miệng, bình tĩnh nói.
Nếu không phải hệ thuộc buộc cô công lược Trác Ôn Thư bảo vệ mạng chó thì những nhân vật trong sách của cô còn không được xem là tốt thí, xác thực Thạch Giảo Giảo có chút kiêu ngạo của là chúa sáng thế.
"Mày nói gì cơ?!" Thạch Duyệt Thành đưa tay đỡ gáy, cảm thấy có lẽ hôm nay mình sắp tức chết tại chỗ.
"Đoạn tuyệt quan hệ cha con thì ông sẽ không mất thể diện, không phải ông luôn chê tôi làm mất mặt ư?" Giả thiết lúc trước của Thạch Giảo Giảo, nguyên thân là con gái của “gà”, Thạch Duyệt Thành nhận nguyên thân, phần lớn là vì nguyên thân bắt chẹt ông ta là người có mặt mũi, giả bộ đáng thương cộng thêm áp đặt đạo đức. (2)
(2) Áp đặt đạo đức: sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức. Ví dụ như có thấy người ta giàu có thì bảo "giàu quá sao không đi làm từ thiện đi", rồi họ làm từ thiện ít vẫn bị chửi
Thạch Duyệt Thành vẫn luôn bất mãn, mãi cho đến khi nguyên thật vậy mà lại bám víu được nam chính - Đan Tần, ông ta mới có chút thay đổi với cô. Bây giờ, cô làm hỏng cơ hội kết thông gia với nhà họ Thiện, đương nhiên là Thạch Duyệt Thành muốn cắn người.
"Nếu xuất thân của tôi lộ ra ngoài, nhất định là sẽ mất mặt chết được." Thạch Giảo Giảo nói tiếp, "Bố ạ, đoạn tuyệt quan hệ cha con là biện pháp giải quyết tốt nhất, vừa có thể làm dịu sự tức giận của nhà họ Thiện, vừa có thể che dấu chuyện ông từng say đắm một gái điếm lúc vợ mình mang thai nữa."
"Mày!" Tay Thạch Duyệt Thành chỉ vào Thạch Giảo Giảo run rẩy, Thạch Giảo Giảo kéo cánh tay ông ấn ông ngồi xuống, lại rót cho ông một ly nước.
An ủi: "Có gì đâu mà tức giận, ông cũng chẳng có tình cảm cha con gì với tôi, chuyện này cũng không tính là tôi làm hỏng chuyện tốt của ông. Mấy ngày nay có phải là con gái lớn của ông không về nhà không? Đã dụ dỗ Đan Tần ở bên nhau, ông không muốn kết thông gia với nhà họ Thiện ư? Cho con gái lớn yêu dấu của ông ra trận, không phải tốt hơn sao?"
Con gái lớn của Thạch Duyệt Thành - Thạch Phỉ Phỉ, chính là nữ chính, nhưng phải trải qua tai nạn xe, ngược thân, ngược tâm, sẩy thai, hiểu lầm và mất trí nhớ, gãy chân, dẫn con chạy mới có thể tu thành chính quả.
Đúng vậy, tối hôm qua Thạch Giảo Giảo đã nhớ ra, quyển sách này tên là [Vợ yêu thơm mềm], kể về cảnh trở ngại, cẩu huyết, ngược luyến của nam nữ chính dài đến một triệu chữ.
Thế mà Thạch Duyệt Thành bình tĩnh lại thật, Thạch Giảo Giảo không dây dưa dài dòng chút nào, "Chắc ông cũng biết, mục đích thật sự ông tìm tới tôi hôm nay là khuyên tôi rút lui nhỉ? Khuyên tôi đừng tranh giành với con gái cưng của ông, đúng không?"
Cô mặc kệ sắc mặt khó coi của Thạch Duyệt Thành, cười nhạo, phất phất tay: "Đừng sợ, ông cũng thấy đấy, tôi không tiền đồ thích tên tội phạm đang bị cải tạo, để tôi câm miệng rút lui cũng rất đơn giản. Bố tốt, bây giờ tôi cần tiền, tôi bảo đảm sẽ không dây dưa lật lọng. Ông quyền thế lớn, nhiều tiền quá tôi sợ không có mạng dùng. Còn phía Đan Tần, để tôi đóng vai ác cho, tôi đảm bảo thuốc đến bệnh trừ, khiến anh ta nghiến răng ken két với tôi, yêu con gái lớn của ông đến tụt quần."
Thạch Duyệt Thành nghe những lời của Thạch Giảo Giảo xong, không thở gấp, cũng không phồng gân xanh, eo không mỏi, chân không đau, cũng không có triệu chứng trúng gió.
Ông ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thạch Giảo Giảo, híp mắt, cảm thấy cho đến bây giờ, ông ta thật sự đã xem thường cô, một lát lên tiếng hỏi: "Mày muốn bao nhiêu?"
"Sảng khoái!" Thạch Giảo Giảo vỗ tay, "Trước hết ông đừng cắt thẻ tôi, còn phí ngậm miệng, bên trong viện dưỡng lão Vân Sơn có một người bị sa sút trí tuệ tên là Ôn Quế Ngôn, để bà ấy ở thoải mái đến chết là được."
"Người đó là ai?" Thạch Duyệt Thành hỏi.
"Người đó không liên quan đến ông, ông Thạch ạ." Thạch Giảo Giảo dứt lời thì đứng dậy, gõ gõ bàn. "Tối hôm qua, tiền của tôi cho tên ngốc hết rồi, bữa cơm này ông mời đi."
Thịt trên mặt Thạch Duyệt Thành đều run lên, Thạch Giảo Giảo đi ra từ quán cơm, chạy thẳng đến xe của cô. Vừa nãy cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thạch Duyệt Thành, bản thân cũng nhớ tới một đoạn cốt truyện theo.
Tên ngu ngốc Trác Ôn Thư này không bớt lo, đi đua xe rồi chịu chết!
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Giảo Giảo: Một bàn tay vàng tôi cũng không có! Đây là xuyên không chó gà gì?!
Hệ thống: Cô không có hả? Mở khóa xám không gian của cô đi, cô có thể hô mưa gọi gió, lên trời xuống đất.
Thạch Giảo Giảo: Vậy cậu hãy mở cho tôi đi!
Hệ thống: Vậy cô tiêu trừ giá trị oán niệm đi! Đạt đến mức giới hạn sẽ tự động mở khóa.
Thạch Giảo Giảo: Tôi ăn chanh. (Mỉm cười)
Hết chương 3