Người Ngoài Hành Tinh

Chương 3

Đi theo Thẩm Gia Hòa tới một khu biệt thự tráng lệ:" Bảo bối, chúng ta sắp đến nơi rồi."

Thẩm Gia Hòa chỉ vào căn nhà lớn phía trước nói với Khổng Ca:" Nơi đó chính là nhà ba mẹ đang ở hiện tại."

Nhìn thấy Khổng Ca không lộ ra sự khϊếp sợ cùng bỡ ngỡ, biểu hiện không sợ cũng chẳng thích, thần sắc Thẩm Gia Hòa mang theo một tia bất mãn, nhưng bà rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mang lên nụ cười vui sướиɠ trên khuôn mặt, thân mật bám lên tay Khổng ca.

Đẩy của bước vào, một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm khắc ngẩng đầu nhìn bọn họ:" Bảo bối, đây là ba con."

Thẩm Gia Hòa tiến lên, mang theo gương mặt khoe khoang:" Nhanh, gọi ba."

Khổng Ca nhíu nhíu mày: "Xin chào, Kiều tiên sinh."

" Thật không có lễ phép!!!" Người đàn ông, cũng chính là Kiều Lập lớn tiếng quát lên.

" Đừng nóng giận, mẹ như vậy nên con trai cũng chẳng khá hơn là bao."

Một thanh âm già nua nhưng không mất đi uy nghiêm từ trên lầu truyền đến, Khổng Ca ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai lão nhân gia tóc bạc trắng xuất hiện trong tầm mắn cậu, sau khi nhìn thấy cậu ngẩng đầu, hướng dưới lầu bước xuống.

" Ôi ba mẹ, hai người nên cẩn thận một chút đi, vạn nhất sảy ra chuyện gì sẽ không tốt." Thẩm Gia Hòa vội vội vàng vàng mà tiến lên dìu, trong lời nói thế nhưng lại lộ ra sự kiêu căng ngạo mạn.

" Ai cho bà nói vây? Càng ngày càng không có quy củ!" Kiều Lập nhíu chặt mày, mắng xong Thẩm Gia Hòa liền đem tầm mắt chuyển hướng về phía Khổng ca:" Mọi chuyện hẳn mẹ cậu cũng nói cho cậu biết rồi, hiện tại Kiều gia chúng ta cần cậu thừa kế, tháng sau ba sẽ cử hành bữa tiệc chiêu đãi để thông báo với mọi người sự tồn tại của cậu, hi vọng cậu chuẩn bị cho tốt."

Thật không tiện, quấy rầy sự sắp sếp của mại người, nhưng tôi cũng không có ý nguyện muốn kế thừa Kiều gia của các người, đương nhiên cũng không có năng lực này. Vì vậy mong các người chọn người khác, xứng đáng hơn với gia sản cùng vinh quang của gia tộc các người."

Đối với người nhà mà cậu vừa nhìn thấy đã thất vọng, khi nghe đến Kiều Lập dùng giọng đương nhiên mà dặn dò ngay lập tức Khổng Ca liền từ chối.

" Đây là chuyện cậu không thể quyết định." Ông cụ ho khan, giọng nói đầy vẻ xem thường:" Từ lúc xác nhận cậu là người của Kiều Gia, ngay từ giờ khắc đó, Kiều gia đã bắt đầu là trách nhiệm của cậu."

" Vậy xin thứ lỗi, tôi từ chối trách nhiệm này." Mắt thấy hai bên đã tỏ thái độ rõ ràng, trong lòng Khổng Ca vô cùng thất vọng, hướng của lớn mà đi:" Tôi nghĩ đây là một cuộc gặp mặt rất không vui vẻ, vì vậy xin hãy khoan dung cho tôi rời đi. Thái độ của tôi cũng đã bày tỏ rõ ràng, hi vọng các người cân nhắc kĩ lưỡng."

Chạy vội về của hàng bán hoa của Khổng Văn, Khổng Ca không bất ngờ chút nào khi thấy ba ba đang đợi cậu.

" Ba ba."

Cậu nhào tới, mạnh mẽ đem thân thể Khổng Văn ôm sát, như đã dùng hết khí lực của chính mình để đứng vững.

" Lào sao vậy, bảo bảo?" Khổng Văn đưa một tay lên xoa đâu cậu, một cái tay khác thì vuốt ve phần lưng an ủi.

" Ba ba biết rõ mà." Khổng Ca nở nụ cười, trong nụ cười ấy chứa đầy mệt mỏi.

" Nhưng ba ba muốn chính tai nghe thấy bảo bảo nói ra." Khổng Văn buông Khổng Ca ra, dùng xúc tu mà trắng lôi kéo cậu tới sân trước của ngôi nhà:" Ba ba không hối thúc bảo bảo, bảo bảo có thể nói bất cứ lúc nào cũng có thể."

" Ba ba thật quá đáng..." Khổng Ca nhìn về phía Khổng Văn, trong mắt tràn đầy trách cứ, cậu khẽ nhún vai, nói:" Chẳng qua là mẹ đẻ con tìm tới, muốn mang con đi nhìn cái gọi là nhà."

" Đó không phải nhà của con! Noi này mới phải!" Nhưng xúc tu vốn ôn hòa hiền lành trong nháy mắt trở nên sắc bén ác liệt, vô số xúc tu đem Khổng Ca bao vây lấy, để cậu tiến sâu vào máu thịt của chính mình.

" Con biết con biết, ba ba, mau thả con ra, con sẽ không rời xa ba ba đâu." Khổng Ca nhẹ giọng an ủi Khổng Văn:" Con chỉ muốn nhìn xem hai người gọi là ba mẹ đã vứt bỏ con trông như thế nào, lại có thể khiên con canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy."

Xúc tu màu trắng giảm dần sức lực, nhưng vẫn cứ đem Khổng ca bao bọc trong lòng mình, như là sinh vật nguyên thủy nhất, chỉ có thể đem tất cả tài sản của mình tóm chặt lấy đặt ở chỗ trân quý nhất mới có thể an tâm.

" Ba ba yêu con, con biết mà, ba ba không thể rời xa con."

Vài ngày sau, Khổng Ca lựa chọn trở về trường sau khi đem ba ba đang bất an của mình an ủi xong:" Ba ba, người đừng quên con vẫn là học sinh."

Mỗi một lần chia ly đều là một hồi dằn vặt, Khổng Ca nhìn Khổng Văn không muốn mà không dám giữ lại trở nên điềm đạm đáng yêu kia, đến gần hôn một cái:" Yên tâm, qua mấy ngày nữa con lại về, con sẽ không rời xa người, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Sau khi đến trường, trở lại kí túc xá Khổng Ca liền nhận được những câu dò hỏi luân phiên của bạn cùng phòng, thông qua bạn bè cùng phòng cậu mới biết, sau khi cậu bỏ về nhà, ngay ngày hôm sau Kiều gia đã tới trường để quyên góp một tòa nhà dạy học. Còn rộng rãi công khai thân phận thiếu gia Kiều gia của Khổng Ca, tuyên bố một tháng sau mở tiệc ra mắt.

" Hê hê, Khổng Ca, cậu đây là bay lên cành cao rồi nhá! Sau này đừng quên bọn tôi, cái này gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời đó."

" Ôi, các người mới là gà chó, tôi là người nhá!"

" Dưới tình huống này cậu nguyện ý làm người hay gà chó?"

" Được rồi, tôi chịu thua, gà chó tôi đều nhận hết!"

" Ha ha ha, tiểu tử thúi!"

Nhìn đám bạn cùng phòng nói chuyện, cười đùa, trong lòng Khổng Ca ngập tràn bất đắc dĩ:" Tôi sẽ không đi cói tiệc ra mắt gì đó, các cậu đừng có nói lung tung, tôi với bọn họ hoàn toàn không thân thiết, cũng không muốn nhận tổ quy tông gì gì đó."

Một người trong đám bạn cùng phòng đó sợ đến từ trên giường nhảy xuống, hắn đem mặt dán sát lại gần mặt Khổng Ca, hai mắt trợn lên thật to, trong giọng nói mang theo sự không thể tin nổi:" Khổng Ca, cậu không bị bệnh đó chứ? Loại bối cảnh gia đình như vậy còn không muốn? Ngày đó bọn tôi thấy mẹ cậu còn rất quan tâm cậu, cậu làm sao lại không muốn nhận họ?"

" Tôi... Chỉ muôn cùng ba nuôi tôi cùng sống với nhau, thân phận ba mẹ đẻ là gì đối với tôi mà nói đều không quan trọng, còn quan tâm... Chuyện này các cậu không cần để ý, tôi sẽ đi xử lí."

Lời vừa nói ra, Khổng Ca liền đi ra ngoài, cầm điện thoại lên bấm số Thẩm Gia Hòa đã lưu lại.

" Chúng ta cần nói chuyện."