Khổng Ca có một bí mật, bí mật này chỉ có cậu biết.
Ba của cậu, Khổng Văn, là một người ngoài hành tinh ngụy trang thành con người.
Hôm nay, sau giờ học, cậu khéo léo từ chối lời đề nghị cùng đi ăn cơm sau đó vào lớp tự học của bạn cùng phòng, xuyên qua những dòng người đông đúc, về tới chỗ cửa hàng bán hoa của ba mình.
Cửa hàng hoa nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, cửa ra vào trồng đủ lại hoa muôn hồng nghìn tía đang nở rộ, cửa sổ bằng gỗ khảm kính trong suốt, bên cạnh điểm tô thêm vài loại dây leo xanh biếc lắc lư qua lại như chiếc xích đu nhỏ.
Khổng Ca đẩy cánh cửa có treo một tấm thẻ gỗ tinh sảo " Đã đóng cửa", xộc tới đầu tiên là hương thơm của hoa và một chút hơi nóng. Những xúc tu màu trắng dải dọc trên con đường nhỏ trước mắt dễ như ăn cháo mà leo lên bắp chân của Khổng Ca, cậu bất giác mỉm cười. Gương mặt tinh sảo của Khổng Ca thả lỏng:" Ba ba, đừng làm rộn."
Nghe được giọng điệu dung túng kèm theo chút oán giận của Khổng Ca, xúc tu vô lại mà kéo ống quần cậu, không tiếng động mà thúc giục cậu bước vào trong cửa hàng hoa. Cảm nhân được ba ba đang thúc giục, Khổng Ca vẫn lấy tốc độ không nhanh không chậm bước qua tầng tầng lớp lớp chồng chất những đóa hoa, hướng sân trước ngôi nhà sau tiệm hoa mà đi đến.
Trên ghế gỗ trong sân, một người đàn ông dáng dấp tuấn lãng đang nằm, xúc tu lôi kéo Khổng Ca lúc nãy đã sớm bị hắn thu hồi về thân thể. Người đang chợp mắt kia vào lúc Khổng Ca tiến vào con đường nhỏ kia liền đã cảm nhận được, đợi Khổng Ca bước vào sân sau là không thể chờ đợi được nữa, ngóng trông con trai mình về nhà.
" Bảo bảo rốt cuộc cũng chịu trở về rồi?" Hắn mỉm cười đứng dậy, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ, khi ôm Khổng Ca đôi mắt đột ngột tối sầm lại nhưng lại trở lại dáng vẻ bình thường ngay khi buông Khổng Ca ra.
Khổng Ca bất đắc dĩ cười nói:" Xin ba ba đó, con mới chỉ một tuần chưa về mà thôi, không cần có ánh mắt như vậy chứ?"
Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Khổng Văn dần dần nhạt đi, ngữ khí hơi tăng lên, nói ra điều hắn bất mãn:" Đây chính là một tuần đó bảo bảo, côn chưa bao giờ rời xa ba ba lâu như vậy, ba ba siêu cấp khó chịu khi sống thiếu con."
An ủi hôn một cái lên mặt Khổng Văn, con ngươi trong suốt màu mực của Khổng Ca mang theo chăm chú:" Con cũng nhớ ba ba lắm, nhưng con cũng muốn trở nên độc lập, ba ba phải học tập làm quen với quá trình này."
" Bảo bảo không cần học cũng được, ba ba sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo bảo!"
Nghe nói như vậy, vẻ mặt Khổng Văn đột nhiên thay đổi, trong đôi mắt tràn đầy điên cuồng, trong lúc nhất thời không thể khống chế được trạng thái hình người của chính mình, toàn bộ sân trước ngôi nhà đều bị xúc tu màu trắng của hắn vây lấy, hai tay chồng lên nhau ôm chặt lấy Khổng Ca, thể hiện rõ ràng du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt của Khổng Văn.
" Ba ba, người thả con ra."
Hiển nhiên cảnh tượng như vậy không phải lần đầu sảy ra, Khổng Ca thuần thục sờ sờ những xúc tu gần tay mình nhất, thuận thế ngửa về đằng sau nằm xuống, xúc tu theo ý nguyện của cậu, mềm nhẹ đặt cậu lên chiếc giường trắng nháy mắt mới ngưng tụ lại và giúp cậu điều chỉnh tư thế.
" Con biết ba ba rất lợi hại." Khổng Ca nhìn chiếc đèn chùm tráng men trên sân thượng, nói cho ba ba biết cảm nhận của mình. Nghe được con trai khích lệ, xúc tu đắc ý vuốt nhẹ gò má Khổng Ca." Nhưng ba ba, con cũng cần giao lưu với thế giới bên ngoài, ba ba cần cho con chút không gian."
Nghe vậy, chiếc giường xúc tu đem Khổng Ca bao bọc càng chặt hơn, một thanh âm từ không trung truyền đến, trong giọng nói tràn đầy cố chấp:" Bảo bảo, ba không cho phép con rời khỏi ba."
" Được rồi, không nói nữa. Mỗi một lần nói tới đề tài này đều không vui." Khổng Ca dùng tay bưng kín hai mắt, một chiếc xúc tu nhẹ nhàng đem tay cậu dời đi, từ từ xoa nhẹ hai mắt cho Khổng Ca.
" Nghe bảo bảo."