Lâm Chi Bạn làm ở công ty này đã gần một năm.
Ngày đầu tiên bước chân vào công ty cậu đã chú ý đến Hạ Yến.
Lúc ấy, quản đốc vừa mới bàn bạc với cậu vụ nhậm chức xong, đang định dẫn cậu đi thì cửa thang máy bỗng mở ra, đứng bên trong là một người đàn ông cao lớn mặc vest. Quản đốc vừa nhìn thấy anh ta liền bày ra vẻ mặt tươi cười xun xoe, gọi anh ta ‘Sếp Hạ’, Lâm Chi Bạn không ngốc, cũng gọi theo.
Người đàn ông kia ước chừng cao 1m87, hơn Lâm Chi Bạn hẳn một cái đầu, anh ta từ trên cao nhìn xuống hai người, vẻ mặt lạnh lùng ‘ừ’ một tiếng.
Nếu người bình thường mà chưng ra cái bản mặt này thì có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy đấy là một tên “chảnh chó”, nhưng khi biểu cảm đó đặt trên người đàn ông này thì lại hợp vô cùng.
Lâm Chi Bạn vừa mới tới, tất nhiên là còn đắn đo xem xét xem gu của cấp trên là gì, vì vậy nên cậu kiểu ‘mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim’*, ngoan ngoãn như chú gà con, yên tĩnh suốt cả đường đi.
(*) Ý chỉ sự ngại ngùng hoặc chuyện không liên quan đến mình.
Khi tới tầng ba, Hạ Yến ra khỏi thang máy trước. Lâm Chi Bạn vốn đang cúi đầu nhưng lúc Hạ Yến đang chuẩn bị ra khỏi thang máy thì chả hiểu kiểu quái gì mà tự dưng cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua bóng dáng của anh, kết quả là cái liếc mắt này khiến cậu phải “phụt” cười một cái.
Hạ Yến khựng lại, anh xoay người, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm cậu: “Làm sao vậy?”
Lâm Chi Bạn cái khó ló cái khôn, cậu nói: “Xin lỗi, tôi chỉ đang nghĩ tới việc được làm việc ở quý công ty nên mới cảm thấy rất vui vẻ…”
Hạ Yến như suy tư điều gì đó, may là cũng không nói gì nữa, anh liếc Lâm Chi Bạn một cái rồi xoay người rời đi.
Quản đốc cũng bị Lâm Chi Bạn dọa, ông ta nói: “Sao tự dưng đang yên đang lành cậu cười cái gì?”
Lâm Chi Bạn thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thật sự rất vui…”
Cũng may là quản đốc rất vừa lòng với lý lịch và màn phỏng vấn của Lâm Chi Bạn nên việc này cũng không gây trở ngại gì với việc nhậm chức của Lâm Chi Bạn, nếu không cậu khóc không ra nước mắt mất.
Lại nói đến nguyên nhân Lâm Chi Bạn cười là vì sau gáy Hạ Yến, có một đóa hoa, một đóa hoa nhỏ xinh.
Không sai đâu, là một đóa hoa cute hột me á.
Đóa hoa kia tự dưng xuất hiện ở sau gáy của Hạ Yến, phối với vẻ nghiêm túc lạnh lùng của anh thì trật lất, không hợp tẹo nào. Trông bé bé xinh lại còn chym te nữa, có cơn gió phất nhẹ qua thì đung đưa đung đưa.
Lúc ấy Lâm Chi Bạn cho rằng chắc đây chỉ là trùng hợp thôi, chắc là có bông hoa nào đó rơi vừa vặn rơi trúng Hạ Yến. Nhưng sau đó cậu mới phát hiện, đây không phải là trùng hợp. Đóa hoa ấy vẫn luôn ở đó, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy. Còn cái quan trọng nhất á, đóa hoa bé xinh này, sẽ nở rộ và héo rũ theo cảm xúc của Hạ Yến.
Lúc mà tâm tình tốt, bé hoa sẽ nở, càng vui thì hoa càng nở rộ, còn lộ ra nhụy hoa vàng nhạt nữa. Nhưng lúc không vui, bé hoa sẽ cụp lại, Hạ Yến nhíu mày chặt bao nhiêu, hoa sẽ cụp lại nhiêu đó.
Sáng sớm hôm nay, bé hoa sau gáy của Hạ Yến luôn cuộn lại, cảm giác như tâm trạng rất xấu vậy, mãi đến buổi chiều, cánh hoa mới nở ra một tí.
Tan tầm, lúc Lâm Chi Bạn và Hạ Yến cùng ra về, bé hoa kia đã nở ra rồi.
Xem ra, ông chủ lúc này có vẻ rất vui, sau khi Lâm Chi Bạn ngồi lên xe Hạ Yến, cậu khẽ liếc đóa hoa đáng yêu kia.
Hạ Yến ngồi ở ghế lái, thuần thục khởi động xe, anh tỏ vẻ không để bụng nhưng vừa nói ra lại khiến Lâm Chi Bạn chột dạ, anh nói: “Cậu thích ngắm gáy tôi thật nhỉ.”
Lâm Chi Bạn cười gượng hai tiếng, vội vàng ‘set’ lại vẻ mặt mình, cậu ra vẻ ngây thơ vô số tội, nói: “Không có.”
Hạ Yến: “Có.”
Lâm Chi Bạn cạn lời, cậu không ngờ Hạ Yến lại nhạy bén như vậy.
Cũng may Hạ Yến không nói tiếp đề tài này nữa, ô tô vừa khởi động, anh nói: “Muốn ăn gì?”
Lâm Chi Bạn không kén chọn, ngoan ngoãn nói: “Gì cũng được.”
Hạ Yến vỗ vỗ tay lái: “Ăn món Hoa đi.”
Vì thế, bữa tối cứ như thế mà chốt, Hạ Yến lái xe, Lâm Chi Bạn tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, bầu không khí trong xe cũng không căng thẳng hay xấu hổ gì cả.
Nhưng hôm nay là thứ sáu nên ngoài đường bị tắc vài chỗ.
Lâm Chi Bạn vốn dĩ chỉ định nhắm mắt dưỡng thần thôi nhưng ai ngờ cậu lại ngủ mất. Mãi đến lúc đến nơi, Lâm Chi Bạn mới cảm thấy có người nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Lâm Chi Bạn giật mình, cậu mở to mắt, phản xạ có điều kiện tựa tay vào chỗ ngồi bật về phía trước, cả người gần như đổ về phía trước, sau đó, cậu cảm thấy trên môi rất mềm mại…..cơn buồn ngủ của Lâm Chi Bạn liền chạy biến, cậu trợn trừng mắt.
“Sếp Hạ! Xin lỗi!” Lâm Chi Bạn lập tức rụt người lại
“Không sao.” Hạ Yến mặt không cảm xúc nói: “Đi thôi.”
Lâm Chi Bạn gật gật đầu, cậu nhìn Hạ Yến xuống xe, có vẻ anh ấy không giận thật, bé hoa đáng yêu sau gáy anh vẫn nở rộ như cũ, mà hình như còn lộng lẫy hơn thì phải? Lâm Chi Bạn không chắc chắn lắm nhưng cậu không dám nhìn chằm chằm mà nghiên cứu, nhanh tay cởi đai an toàn rồi bước xuống xe.
Địa điểm ăn bữa tối của họ nghe nói phải hẹn trước đầu bếp một tháng, Lâm Chi Bạn trước kia cũng từng nghe danh nhưng đây mới lần đầu tiên cậu tới đây.
“Hôm nay là anh có chuyện gì muốn nói sao?” Lâm Chi Bạn vừa nhìn thực đơn vừa hỏi.
“Không có việc thì không được mời cậu ăn cơm à?” Hạ Yến hỏi lại.
Lâm Chi Bạn hạn hán lời.
“Đùa tí thôi.” Hạ Yến nói thế nhưng trên mặt lại không nhìn thấy tí ý cười này: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Chi Bạn ‘vâng’ một tiếng.
Hạ Yến nói: “Cứ gọi món trước đi.”
Sau khi đã đặt xong đồ ăn, Hạ Yến bắt đầu vào việc chính.
Nội dung cũng không khác với Lâm Chi Bạn nghĩ là bao, Hạ Yến đúng là muốn nói về việc bí mật của hạng mục bị lộ, dựa vào thái độ của anh, Lâm Chi Bạn đoán rằng mấy người phụ trách chính của hạng mục lần này đều có vấn đề, mà sau khi bàn bạc với Hạ Yến, suy đoán của cậu cũng được chứng thực phần nào.
Sau khi đã cơm no rượu say, chuyện trò cũng đã phiên phiến rồi, thấy sắc trời cũng ảm đạm dần, Hạ Yến đứng dậy, tỏ ý muốn đưa Lâm Chi Bạn về nhà.
Lâm Chi Bạn vốn định từ chối, nhưng thấy Hạ Yến rất kiên quyết nên cậu đành phải đồng ý.
Nửa tiếng sau, Hạ Yến dừng xe dưới nhà Lâm Chi Bạn, Lâm Chi Bạn xuống xe, cậu xoay người, cười cười chúc Hạ Yến ngủ ngon rồi lại thấy Hạ Yến đăm chiêu nhìn cậu.
“Sếp Hạ.” Lâm Chi Bạn khó hiểu nhìn Hạ Yến.
“Cậu thích đàn ông?” Hạ Yến bâng quơ nói, nhưng câu nói lại kinh người, vừa thốt ra đã khiến Lâm Chi Bạn chảy mồ hôi lạnh.
Lâm Chi Bạn cười gượng: “Sếp Hạ…..ý của anh là sao…”
“Ý trên mặt chữ.” Hạ Yến nói.
Lâm Chi Bạn hít vào một hơi, cậu muốn nói cái gì đó nhưng lời tới bên môi rồi lại không thốt ra được, cậu cố nghiền ngẫm hàm nghĩa trong câu nói của Hạ Yến kia nhưng vẫn không thể get được trọng điểm trong thời gian ngắn.
Hạ Yến như biết được cậu định trả lời qua loa lấy lệ nên anh hỏi thẳng: “Phải hay không phải?”
Lâm Chi Bạn đành bất đắc dĩ trả lời: “Phải.”
“Ừm.” Hạ Yến gật gù: “Ngủ ngon.”
Vậy nên, Lâm Chi Bạn ngu ngơ nhìn Hạ Yến phóng xe bỏ chạy lấy người, cậu không hiểu Hạ Yến đang nghĩ cái gì, cậu chỉ biết rằng lúc Hạ Yến rời đi, đóa hoa sau gáy anh nở rộ rực rỡ.
Ngày hôm sau, Lâm Chi Bạn tiếp nhận cái hạng mục bị lộ bí mật kia.
Về vấn đề này, hiện giờ trong công ty đang thảo luận rất sôi nổi, và tất nhiên tiêu đề là kết cục của những người phụ trách đứng đầu hạng mục này, trong đó, có một số lời là bàn luận về Lâm Chi Bạn.
“Lâm Chi Bạn, quan hệ của cậu với Sếp Hạ có vẻ tốt ha” Chị Du tò mò hỏi cậu.
Lâm Chi Bạn gõ bàn phím cười khổ: “Chị Du, chị nghĩ nhiều rồi.”
Chị Du nói: “Không phải là chị nghĩ nhiều mà là bây giờ cả công ty ai cũng nghĩ như vậy, em cẩn thận một chút, nơi này nước sâu như vậy.”
Lâm Chi Bạn nhận ý tốt của chị Du nhưng cậu lại không đặt chuyện này ở trong lòng. Có câu “vô dục tắc cương*”, cậu chưa bao giờ làm gì trái với lương tâm thì sao phải chột dạ.
(*) Vô dục tắc cương 无欲则刚: không có du͙© vọиɠ thì sẽ mạnh mẽ kiên cường
Nhưng điều làm Lâm Chi Bạn buồn rầu chính là sau ngày đó một đoạn thời gian, Hạ Yến thường xuyên hẹn cậu.
Đôi khi là ăn cơm, đôi khi là uống rượu, thi thoảng thì đi câu cá, thời gian sau khi tan tầm gần như bị Hạ Yến chiếm hết.
Lâm Chi Bạn thật sự không hiểu nổi ý của Hạ Yến, tuy cậu thích đàn ông thật nhưng cũng không ảo tưởng đến mức nghĩ Hạ Yến thích cậu. Nhưng cũng may là mỗi lần ở cùng Hạ Yến, Lâm Chi Bạn đều có thể nhận được sự an ủi từ bé hoa nhỏ xinh.
Bé hoa đang nở kìa…..Sếp Hạ của chúng ta đang vui kìa, Lâm Chi Bạn say bí tỉ, cậu nhìn chằm chằm cái gáy của Hạ Yến rồi cười ngây ngô.
Hạ Yến ngồi bên cạnh Lâm Chi Bạn, anh nghiêng đầu hỏi cậu cười gì vậy.
Lâm Chi Bạn nói: “Tôi cảm thấy….ngài đang rất vui.”
Hạ Yến: “……”
Lâm Chi Bạn nói: “Rất rất vui luôn!”
Thực ra tửu lượng của cậu rất tốt, nhưng do hôm nay phải xử lý một hạng mục phiền phức cho nên phải uống thêm mấy chén. Trong khoảng thời gian này, Hạ Yến thường xuyên hẹn cậu đi uống rượu, nhiều mãi cũng thành quen, Lâm Chi Bạn cũng không căng thẳng như lần đầu nữa.
Hạ Yến nhấp một ngụm rượu, hỏi: “Cậu có thể đoán được tâm trạng của tôi sao?”
“Tất nhiên rồi.” Đầu Lâm Chi Bạn choáng váng, cậu thì thào không rõ: “Tôi, tôi nhìn thấy bé hoa kia á….”
Hạ Yến cau mày: “Bé hoa?”
Lâm Chi Bạn say ngất ngưởng, cậu ngã xuống sô pha, không nói nổi câu gì nữa.
Hạ Yến đăm chiêu nhìn cậu.