Muốn Công Lược Hắn, Vậy Mà Hắn Đã Yêu Ta

Chương 3: Một con đường khác

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Y Tâm

- ---------------------------

Về sau Lâm Kiều mới phát hiện, cho dù lời đồn bên ngoài có khó nghe tới đâu thì Tứ hoàng tử vẫn là người tốt, là người có thể gánh vác nổi trách nhiệm phu quân.

Nếu như không phải xảy ra những chuyện ngoài ý muốn kia, cho dù quan hệ giữa Lâm Kiều và trượng phu thì nàng sẽ hạnh phúc cả đời.

Thế nhưng đến năm thứ hai sau khi Lâm Kiều thành thân, đại trưởng công chúa đột nhiên bị bệnh qua đời, ngay sau đó Thái tử cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.

Còn Lâm gia thì sao?

Thời điểm Lâm Kiều khó khăn thống khổ nhất, thậm chí chỉ một chút biểu hiện giả tạo, một chút sự thương xót giả dối mà Lâm gia cũng không muốn duy trì nữa, giống như ác đồ hoại nhân cuối cùng cũng xé rách mặt nạ phơi bày bản chất thật của mình.

Những hòa thuận lương thiện, tình cảm yêu thương trước kia của Lâm gia chẳng qua đều là thủ đoạn dùng để lừa gạt Lâm Kiều mắc bẫy, bởi vì thời điểm đó Lâm Kiều là ngoại tôn nữ duy nhất của Đại trưởng công chúa, phu quân Lâm Kiều là đệ đệ ruột của thái tử.

Khi Đại trưởng công chúa và Thái tử qua đời, Lâm gia không cần phải tự ủy khuất chính mình để lấy lòng Lâm Kiều nữa.

Về phía Lâm Kiều, sau khi ăn hết mấy lần thiệt thòi, chính thức trưởng thành, chỉ tiếc lúc đó đã quá muộn rồi.

Vu cô cô bưng thuốc đến, Đại trưởng công chúa biết ngoại tôn nữ không thích những đồ vật chịu khổ, bèn nhẹ giọng dụ dỗ: "Ta bảo Vu cô cô làm bánh bách quả* cho con, uống thuốc xong liền bưng cho con ăn, có được không?"

Lâm Kiều thích nhất là bánh bách quả, nhưng từ khi ngoại tổ mẫu qua đời, nàng dần dần không ăn nữa, cho dù Tứ hoàng tử thấy khẩu vị nàng không tốt, cố ý tìm trù nương ở phủ của ngoại tổ mẫu lúc trước làm cho nhưng hương vị vẫn khác trước, giống như sau đi Đại trưởng công chúa mất, cho dù bày trí ở phủ công chúa không có gì thay đổi nhưng cũng không còn là nhà của Lâm Kiều nữa.

Lâm Kiều dựa vào trong lòng Đại trưởng công chúa, ngoan ngoãn uống hết thuốc, Vu cô cô nhanh chóng đưa bách quả cao lên, đại trưởng công chúa cầm một miếng đút tới bên miệng Lâm Kiều, Lâm Kiều mở miệng cắn, hương vị tuy quen thuộc nhưng gần như sắp quên rồi, kể từ khi được sống lại lần nữa, nếu đã chịu khổ một đời, những lỗi lầm đau khổ chịu thiệt thòi này, nàng tuyệt đối không muốn giẫm lên vết xe đổ này nữa: "Ngoại tổ mẫu, con có vài lời muốn nói với người."

Đại trưởng công chúa nghe vậy, liền bảo tất cả nha hoàn trong phòng lui ra, Vu cô cô canh giữ ở bên ngoài, lúc này mới hỏi: "Kiều Kiều làm sao vậy?"

Lâm Kiều cảm thấy sự ra đi của ngoại tổ mẫu có chút kỳ lạ, dù sao trước đó thân thể ngoại tổ mẫu vẫn luôn rất tốt, còn luôn có thái y chẩn mạch bình an, làm sao có thể đột nhiên bệnh chết, nàng thậm chí không kịp gặp mặt ngoại tổ mẫu lần cuối, không chỉ có như thế, còn có cái chết của Thái tử, mặc dù Thái tử ra ngoài cứu trợ thiên tai, nhưng có người đi theo, dù có chuyện gì cũng không để ngài đặt mình vào nơi nguy hiểm: "Ngoại tổ mẫu, con nằm mơ, trong mơ người......"

Lâm Kiều vốn muốn nói những sự tình này cho ngoại tổ mẫu nghe, nhưng lời nói đến khóe miệng bỗng nhiên không thể thốt ra được, giống như bị chặn lại, không chỉ không phát ra thanh âm nào, ngay cả muốn dùng khẩu hình hay viết ra cũng không làm được.

Lâm Kiều cả người run rẫy nắm lấy tay ngoại tổ mẫu, khiến Đại trưởng công chúa bị dọa sợ, vội vàng ôm lấy ngoại tôn nữ: "Đừng sợ đừng sợ, nằm mơ đều là giả, có ngoại tổ mẫu ở đây, Kiều Kiều đừng sợ."

Đại trưởng công chúa tưởng ngoại tôn nữ bị ác mộng dọa sợ, lúc này sờ thấy áo trong của nàng bị mồ hôi thấm ướt lại bắt đầu đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, dịu dàng dỗ dành nói: "Đừng sợ, có ngoại tổ mẫu rồi."

Hàm răng Lâm Kiều run cầm cập vào nhau, lúc này đây nàng hận thấu sự bất lực của bản thân, cảm giác thật giống lúc nàng quỳ gối trước mặt Lâm quý phi mặc người chém gϊếŧ, chẳng qua là không giống lắm, vì ngoại tổ mẫu nàng vẫn còn, nghe giọng nói của ngoại tổ mẫu, Lâm Kiều buộc mình phải tỉnh táo lại. Nếu như lúc trước Lâm Kiều khẳng định mình không làm nổi, nhưng sau khi trải qua nhiều thống khổ cùng mất mác, Lâm Kiều đã sớm học được cách kiên cường, giọng nói non nớt của nàng mang theo sợ hãi: "Con nằm mơ thấy ngoại tổ mẫu không cần con nữa, để con trở lại Lâm gia, bị rất nhiều người bắt nạt, tất cả bọn họ đều bắt nạt con."

Đại trưởng công chúa nghe xong cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười: "Ta sao có thể không cần Kiều Kiều được, cho dù đến Lâm phủ cũng không có bất kỳ ai dám bắt nạt con, chỉ cần ngoại tổ mẫu vẫn còn, chắc chắn sẽ luôn bảo vệ tiểu tâm can này."

Thật ra Lâm Kiều biết, ngoại tổ mẫu đã làm hết khả năng của mình rồi, sắp xếp mọi thứ tốt nhất cho nàng, những thay đổi sau này sợ là ngoại tổ mẫu cũng không dự liệu trước được.

Những bi kịch kiếp trước là bắt đầu từ khi Đại trưởng công chúa qua đời.

Trong lòng Lâm Kiều hiểu rõ, ngoại tổ mẫu luôn muốn che chở nàng cả đời, xem nàng còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình.

Cũng không biết là do thuốc hay do đang có đại trưởng công chúa bên cạnh mà Lâm Kiều ngủ từ lúc nào không hay.

Đại trưởng công chúa chờ ngoại tôn nữ ngủ say mới mang nàng đến đặt lên giường, lại khẽ kéo chăn lên, vốn định đứng dậy rời đi nhưng phát hiện ống tay áo của mình bị ngoại tôn nữ nắm thật chặt, giống như Kiều Kiều lúc ngủ cũng không thể an tâm, Đại trưởng công chúa không tránh ra, lại lần nữa ngồi cạnh bên giường, kéo dây gấm đầu giường xuống.

Vu cô cô nhanh chóng tiến vào, nhìn thấy bộ dạng của Đại trưởng công chúa liền thả nhẹ bước chân đến gần, quỳ xuống giúp nàng cởi giày ra, còn cầm gối dựa để cho Đại trưởng công chúa dựa vào.

Đại trưởng công chúa đổi tư thế thoải mái hơn, nhìn ngoại tôn nữ dù ngủ say vẫn nhíu mày như cũ, giọng nói êm dịu mang theo vài phần trìu mến: "Đứa nhỏ này nói trong mơ thấy ta không cần nó nữa, thật ngốc."

"Cô nương thân với Đại trưởng công chúa nhất, lần này người để cho nàng đến Lâm gia ở, sợ rằng nghĩ người không cần nàng nữa nên lúc này mới sợ hãi như vậy." Vu cô cô nói chuyện không nhanh cũng không chậm, giọng nói khiến cho người nghe rất dễ chịu: "Cô nương không thể rời khỏi người đâu."

Đại trưởng công chúa nghe xong tự nhiên vui mừng, năm xưa nàng vì để tang phu quân nên không muốn tái giá vẫn cứ ở vậy chăm sóc nữ nhi lớn lên, về sau nữ nhi cũng mất, chỉ để lại một hạt mần nối dõi duy nhất là Kiều Kiều, từ đó về sau nàng luôn xem Kiều Kiều còn quan trọng hơn mạng sống của cính mình: "Không muốn trở về đó thì không trở về, mang cho Lâm gia ba phần quà lớn, nói là Kiều Kiều tặng."

Vu cô cô đáp lời, không nhịn được khuyên nhủ: "Đại trưởng công chúa, cô nương bên ngoài cần có thanh danh tốt, cũng là vì có thể tuyển được vị hôn phu tốt, cô nương có người bày kế giúp đỡ, chẳng lẽ còn cần lo những thứ này sao?"

Đại trưởng công chúa cảm thấy ngoại tôn nữ khóc lóc thương tâm như vậy, cùng với trận bệnh đấy, thật sự không chỉ đơn giản vì những chuyện này, thế nhưng lại không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, chẳng lẽ trong mơ bị bắt nạt rất tàn nhẫn sao: "Là ta suy nghĩ thiếu sót, ngươi đi mang gậy Như Ý Bạch Ngọc tới đặt vào trong phòng Kiều Kiều đi."

Vu cô cô nói: "Vâng."

Khố phòng của phủ công chúa có không ít ngọc Như Ý, nhưng từ miệng của Đại trưởng công chúa thì cần phải đích thân Vu cô cô đi lấy, bởi vì gậy này là do Tiên hoàng ban cho đại trưởng công chúa, là trân quý nhất.

Vu cô cô nhanh chóng mang Ngọc Như Ý đến, sắp xếp đặt trong phòng Lâm Kiều, sau đó im lặng đứng một bên.

Đại trưởng công chúa trầm tư hồi lâu, chậm rãi thở dài: "Ta chỉ còn lại Kiều Kiều, cuối cùng cũng nên để nó có thể một đời bình an yên vui."

Vu cô cô không trả lời, bởi vì nàng biết Đại trưởng công chúa đã hạ quyết tâm, bây giờ cùng lắm chỉ là cảm thán thôi.

Đại trưởng công chúa nhìn Ngọc Như Ý: "Hi vọng hoàng huynh phù hộ cho ta và Kiều Kiều sau này chỉ mơ được giấc mơ đẹp."

Cũng không biết vì có Đại trưởng công chúa ở bên cạnh hay nhờ thuốc của thái y, hoặc là nhờ ngọc Như Ý kia hiệu nghiệm mà thân thể Lâm Kiều dần dần khá hơn, chỉ là so với trước đây, nàng lại càng trở nên thích ở một mình yên tĩnh suy tư.

Lúc này Lâm Kiều an vị ở bên cửa sổ, nhìn xem tuyết trắng bên ngoài, ngoại tổ mẫu biết nàng thích những thứ này, mỗi lần đến lúc tuyết rơi đều sẽ cho người giữ lại một ít tuyết đọng ở trong sân, xếp thành hình dạng các loại động vật nhỏ, ngoài ra còn có các loại tượng băng điêu khắc.

Chỉ là sau này khoảng thời gian ở Lâm gia, bị phụ thân nói sở thích quá mức xa hoa lãng phí như vậy sẽ khiến cho thợ thủ công bị tổn hại sức khỏe do giá rét, đó không phải gia phong của Lâm gia, nàng dần dần không làm khổ người khác vì những thứ này.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó nàng quá mức ngây thơ, ngoại tổ mẫu nàng là Đại trưởng công chúa, nàng căn bản không cần vì Lâm gia để có thể sống tốt một chút, dựa vào cái gì bắt nàng phải vì người khác mà tự bạc đãi chính mình.

Mặc dù những thợ thủ công đó không dễ dàng gì làm ra được những thứ này, nhưng có thể nhận được rất nhiều tiền thưởng, vả lại ở phủ cũng có đại phu, những thứ như canh gừng luôn được chuẩn bị sẵn, những thợ thủ công sau khi lãnh tiền thưởng hậu hĩnh, trở về nhà tiền bạc của cãi dư thừa đủ qua năm.

Lúc Vu cô cô đến, Lâm Kiều đang bảo người đem một khối băng khắc hình cá chép đến cạnh cửa sổ, còn muốn lấy son phấn đến tô màu cho con cá chép này.

Lâm Kiều chơi vui vẻ nhưng cũng không quên Vu cô cô, với vị đã hầu hạ ngoại tổ mẫu cả một đời này, hơn nữa cô cô còn vì ngoại tổ mẫu mà chết theo người, trong lòng nàng tuyệt đối tôn kính: "Cô cô mau ngồi, Như Tâm đi bưng canh ngân nhĩ * đến để Vu cô cô làm ấm cơ thể đi."

Vu cô cô hành lễ: "Cô nương, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử trong cung tới, Đại trưởng công chúa mời người qua đó một chuyến."

Lâm Kiều hơi sửng sốt, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử?

Một là người mà nàng mong chờ nhất, còn một là người mà nàng chán ghét nhất, nàng không biết lời nói của Lâm quý phi lúc trước có mấy phần thật có mấy phần giả, cũng không muốn biết, nàng đời này vốn không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Ngũ hoàng tử, Lâm Kiều tiện tay tùy ý tô son phấn trên đầu ngón tay lên thân cá chép băng: "Như Ý giúp ta thay quần áo, Vu cô cô nghỉ ngơi một chút đi."

Vu cô cô nói: "Để lão nô hầu hạ cô nương."

"Vậy một hồi phiền cô cô giúp ta chải đầu." Lâm Kiều làm sạch tay trước, đi ra sau tấm bình phong thay quần áo: "Như Ý và Như Tâm đều không khéo tay bằng cô cô."

Vu cô cô cười đồng ý.

Như Tâm bưng canh ngân nhĩ cho Vu cô cô, nói: "Cô cô uống nhân lúc còn nóng."

Vu cô cô nhận lấy, tuy vẫn còn nóng hổi nhưng không đến mức bị bỏng, cho vào miệng thấy rất vừa phải, nàng uống vài ngụm, cảm giác cả người ấm áp cả lên.

Giữa đại sảnh, Tam hoàng tử Tiêu Cẩn bưng canh lê mà Đại trưởng công chúa cố ý bảo người dâng lên uống vài ngụm, lại đưa chén cho nha hoàn bưng giúp hắn, cười ngại ngùng nói: "Trên đường đi, những cung nhân kia sợ bọn ta bị lạnh nên làm cho trong xe ngựa rất nóng, lúc này dùng canh lê của cô tổ mẫu mới cảm thấy thoải mái một chút."

Vẻ mặt của Đại trưởng công chúa nhu hòa, nhẹ nhàng nói: "Trời lạnh như vậy, dù có nóng chút cũng không được phép mở cửa sổ, gặp lạnh sẽ không tốt."

Tiêu Cẩn đẩy khay trái cây bên cạnh hơi hướng về phía Tứ hoàng tử, để hắn có thể dễ dàng lấy hoa quả bên trong hơn: "Cô tổ mẫu yên tâm, ta sẽ chăm sóc các đệ đệ."

Đại trưởng công chúa cười nói: "Một lát ở lại dùng cơm, có kiêng ăn gì không?"

Tứ hoàng tử Tiêu Tĩnh nghe vậy không chút khách khí nói: "Cô tổ mẫu, ta muốn ăn vịt quay của Túy Hương Cư, nhị ca nói ăn rất ngon."

Lúc này Đại trưởng công chúa liền phân phó người đi mua: "Món vịt quay đó ta cũng thử qua rồi, hiện vẫn làm ăn rất ngon, chờ thời tiết ấm áp một chút các ngươi lại đến, ta đưa các ngươi đến Túy Hương Cư nếm thử."

Tiêu Tĩnh trong ánh mắt lộ ra chờ mong: "Được!"

Tiêu Cẩn cũng cao hứng, bọn họ bình thường rất ít khi được xuất cung đi ra bên ngoài, nói cho cùng người lớn tuổi nhất trong bọn họ là Tiêu Cẩn cũng chỉ mới mười tuổi, chính là thích vui chơi thời điểm náo nhiệt: "Cô tổ mẫu, sức khỏe biểu muội thế nào rồi?"

Nhắc tới ngoại tôn nữ, thần sắc Đại trưởng công chúa càng dịu dàng: "Đã tốt lên rất nhiều, đồ các ngươi tặng, Kiều Kiều thật sự đều rất thích."

So với Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử Tiêu Sâm trầm mặc nhiều hơn, một mực ngồi im tại chỗ, thoạt nhìn có chút câu nệ, Đại trưởng công chúa cũng không lơ hắn đi, thỉnh thoảng dẫn câu chuyện đến chỗ Tiêu Sâm.

Lúc đang trò chuyện thì Lâm Kiều đi đến, nàng mặc chiếc áo nhỏ màu đỏ có đính lông thỏ trắng như tuyết, trên cổ đeo chuỗi ngọc đa bảo*, sau khi hành lễ với mọi người nàng liền ngoan ngoãn ngồi cạnh Đại trưởng công chúa.

Bộ trang phục này là Lâm Kiều cố ý chọn dựa theo sở thích của Tiêu Tĩnh, nàng không nhớ được hai người lần đầu gặp mặt là trong tình huống nào, nhưng trong lòng nàng, hôm nay mới là lần đầu bọn họ gặp mặt, tự nhiên muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Tiêu Tĩnh.

Dù kiếp trước Lâm Kiều gả cho Tiêu Tĩnh, thời điểm hai người tình cảm sâu đậm, thì cũng không nhớ nổi dáng vẻ lúc còn nhỏ của nhau, bây giờ gặp lại Tiêu Tĩnh, có chút mới lạ có chút vui sướиɠ còn có chút buồn bã nói không nên lời.

Năm đó nếu hài tử của hai người bọn họ có thể được sinh ra rồi bình an lớn lên, có phải cũng là dáng vẻ và tính cách như Tiêu Tĩnh bây giờ không.

Rõ ràng thích ăn các loại bánh ngọt, nhưng vì cảm thấy chỉ con gái mới thích những thứ này mà một mực chắc chắn mình không thích ngọt chỉ thích mặn.

Ngay cả sau khi thành thân, đến vương phủ ở rồi, vẫn muốn mượn danh nghĩa của nàng để phòng bếp làm bánh ngọt đưa tới tận phòng, sau đó liền đuổi hết nha hoàn và mọi người ra ngoài rồi mới lén lút ăn.

Chỉ là Lâm Kiều không nghĩ tới, Tiêu Tĩnh tuổi còn nhỏ đã có tật xấu này.

Tiêu Tĩnh bên tay thì bày ra vẻ hắn thích bánh ngọt, nhưng cố tình không động vào đĩa bánh, ngược lại còn vòng tay qua để lấy hoa quả, chỉ là thỉnh thoảng đôi mắt nhỏ lại nghiêng sang nhìn về phía bánh ngọt trên chiếc đĩa kia, quả thực vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Đại trưởng công chúa không chú ý tới ánh mắt của Lâm Kiều, đưa tay sờ xuống lòng bàn tay của nàng, phát hiện rất ấm, lúc này mới yên lòng, bưng canh lê cho nàng.

Lâm Kiều bưng lấy bằng hai tay, cúi đầu, miệng nhỏ uống, hóa ra Tiêu Tĩnh đức hạnh thối khẩu thị tâm phi* là được dưỡng thành từ nhỏ.

*Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.

Nếu lúc trước bọn họ đều có thể thẳng thắn một chút, có phải cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy hay không.

Lâm Kiều chớp mắt vài cái, che giấu mất mác và hối hận sâu trong ánh mắt, nhếch môi cười nói: "Ta cố ý bảo trù nương làm đường chưng tô lạc* với bánh ngọt hoa quế*, ba vị biểu ca nếm thử đi, hương vị cũng ngon."

Ánh mắt Tiêu Tĩnh sáng lên, lại giả bộ không thèm để ý bưng trà uống một ngụm.

Đại trưởng công chúa nhẹ nhàng gõ trán ngoại tôn nữ một cái: "Do tự con muốn ăn thì có."

Lâm Kiều làm nũng nói: "Nhưng thật sự ăn rất ngon."

Tiêu Cẩn đối với những thứ đồ ngọt này nói ra cũng thích hoặc là chỉ không chán ghét thôi: "Vậy chúng ta phải nếm thử chút xem có ngon không."

Lâm Kiều giống như có chút xấu hổ, giải thích rằng: "Bình thường ngoại tổ mẫu không cho ta ăn nhiều, ta cũng là mượn danh nghĩa của ba vị biểu ca mới có thể ăn nhiều hơn một phần."

Đại trưởng công chúa có chút bất đắc dĩ nhìn ngoại tôn nữ tính khí có phần trẻ con, nghĩ đến lời nói của hoàng thượng, trước đây nàng vì ngoại tôn nữ tuổi còn nhỏ nên từ chối, bây giờ lại cảm thấy muốn suy nghĩ tỉ mỉ lại một chút.

Thế gian này tôn quý nhất chính là người của Hoàng tộc, lúc nàng còn sống, tự nhiên không người nào dám bạc đãi ngoại tôn nữ, thế nhưng lúc nàng không còn nữa thì sao?

Dù là tuyển thế gia xuất thân Trạng Nguyên, chờ các vị Trạng Nguyên kia tự mình leo lên được chức vị cao cũng đã bốn năm mươi tuổi, trước lúc này chẳng lẽ để ngoại tôn nữ thỉnh thoảng đi ra ngoài lại phải hành lễ với người ta hay sao? Kiều Kiều nàng ấy sao chịu nổi loại ủy khuất này.

Hơn nữa đến lúc nàng mất, ngoại tôn nữ không thể thường xuyên trong cung xuất hiện trước mặt hoàng thượng nữa, sau khi người đi trà cũng lạnh, nhà chồng ngoại tôn nữ liệu có thể đối tốt với nàng ấy hay không?

Lâm gia đã không dựa vào được rồi, chắc chắn sẽ không cho Kiều Kiều chỗ dựa, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, cuộc sống Kiều Kiều cũng không thoải mái gì.

Đại trưởng công chúa nghĩ đến tình huống sau khi nữ nhi xuất giá, trong lòng đau dây dứt, nàng còn sống vậy mà cũng không thể bảo vệ tốt nữ nhi.

Nếu như Kiều Kiều gả vào Hoàng tộc, dù nàng không còn, dựa vào tình cảm đã qua của hai người mà nhắc đến Kiều Kiều, Hoàng đế ít nhiều cũng sẽ chiếu cố nàng ấy.

Chỉ là gả vào Hoàng gia mà nói, nếu như hoàng tử thật sự muốn nạp thêm thϊếp, nàng ấy cũng không có khả năng nhúng tay vào quản hắn, càng không có cách nào cho Kiều Kiều chỗ dựa nữa.

Trong lòng Đại trưởng công chúa suy tính thiệt hại nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu hiện nào.

Đường chưng tô lạc cùng bánh hoa quế rất nhanh đã được đưa tới, Tiêu Tĩnh vốn thích đồ ngọt, ăn không chút vẻ miễn cưỡng nào, sự vui thích trong lòng càng ngày càng nhiều hơn, Tiêu Cẩn mặc dù không đặc biệt yêu thích nhưng thứ này làm ăn rất ngon, hắn cũng không nhịn được dùng nhiều hơn mấy miếng.

Thật sự khó chịu chỉ có Ngũ hoàng tử Tiêu Sâm, đối với đồ ngọt, Tiêu Sâm có thể nói là chán ghét.

Lâm Kiều cũng là về sau tình cờ biết được chuyện này từ chỗ Tiêu Tĩnh, bởi vì mỗi lần Tiêu Tĩnh và Ngũ hoàng tử có mâu thuẫn, Tiêu Tĩnh sẽ ở trước mặt người khác gắp đồ ăn ngọt cho Ngũ hoàng tử.

Bây giờ Lâm Kiều không có cách nào trả thù Ngũ hoàng tử, nhưng mà nàng bày trò lên người Ngũ hoàng tử khiến cho hắn không thoải mái một chút cũng chẳng phải trở ngại khó khắn gì.

Quan trọng nhất chính là Tứ hoàng tử nhà mình yêu thích việc này, có thể nói là nhất tiễn song điêu.

*Nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con nhạn, cũng có từ đồng nghĩa là "nhất cử lưỡng tiện".

Chỉ là Lâm Kiều cảm thấy mình bởi vì nguyên nhân tuổi tác mà nàng bắt đầu trở nên trẻ con hơn.

Lâm Kiều thấy Tiêu Tĩnh bọn họ dùng hết đường chưng tô lạc, lại bảo nha hoàn bưng tới ba chén nữa cho bọn họ.

Cho đến lúc ăn cơm, Tiêu Sâm vẫn cảm thấy hương vị bánh ngọt đáng ghét kia còn đọng trong miệng, mấy thứ này hắn rất khó khăn mới bỏ vào miệng ăn được, nhưng hắn không dám biểu hiện chút nào ra ngoài, chính là giống như tuy hắn không thích ngọt nhưng lại phải cố chịu đựng ăn hết mấy thứ kia vậy.

Sau khi ăn xong, Đại trưởng công chúa liền dẫn theo ngoại tôn nữ tự mình tiễn đưa người lên xe ngựa hồi cung.

Tiêu Tĩnh ngồi trong xe ngựa sờ lấy bụng: "Đồ ăn của cô tổ mẫu mùi vị không tệ, hương vị vịt quay cũng không tệ, không trách được tại sao nhị ca lại yêu thích như vậy."

Hôm nay Tiêu Cẩn bọn họ tới đây cũng là vì biết Lâm Kiều khỏi bệnh nên mới đến bái phỏng* một chút, không phải nói quan hệ của bọn họ với Lâm Kiều tốt, chẳng qua là Văn Đế tôn trọng vị trưởng bối Đại trưởng công chúa này, nên bọn họ chủ yếu làm mấy việc này cho Văn Đế xem: "Biểu muội bình an vô sự, cô tổ mẫu nhìn khí sắc hồng nhuận, phụ hoàng nghĩ đến cũng yên tâm."

*Hồi xưa người ta đến thăm viếng, thăm nhà người khác gọi là bái phỏng.

Tiêu Sâm bưng nước trà uống liên tục, không mở miệng đáp.

Tiêu Tĩnh nhìn sang, nói: "Ngũ đệ ngươi kiềm chế một chút, trên đường muốn tìm chỗ nào để tiểu tiện cũng không thuận tiện, hồi cung còn phải đi gặp phụ hoàng."

Tay Tiêu Sâm ngừng lại, để cốc trà xuống nói: "Vâng, cảm ơn tứ ca nhắc nhở."

Tiêu Tĩnh nhìn xem bộ dạng của Tiêu Sâm, hơi bĩu môi nhưng cũng không nói gì cả.

Trong phủ công chúa, Lâm Kiều có chút tò mò hỏi: "Ba vị biểu ca sao lại đột nhiên lại đến đây?"

Lâm Kiều không nhớ rõ là ở kiếp trước vào ngày hôm nay có một sự kiện như này, bây giờ nghĩ lại, lúc trước nàng cũng không có bị bệnh, hơn nữa còn đi Lâm phủ, dù là ba vị hoàng tử đến đây, nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Đại trưởng công chúa cầm tay ngoại tôn nữ dịu dàng nói: "Bệ hạ lo lắng cho sức khỏe của con nên để bọn họ tới nhìn xem một cái."

Lâm Kiều nở nụ cười, tựa lên trên người ngoại tổ mẫu: "Ta biết rõ, bệ hạ là lo lắng cho ngoại tổ mẫu."

Nếu như không có đại trưởng công chúa, bệ hạ dù nhớ tới nàng, nhiều nhất chỉ là ban thưởng chút đồ vật xuống, làm sao lại để cho ba vị nhi tử của ngài tới thăm được.

Đại trưởng công chúa do dự một chút mới nói: "Kiều Kiều còn nhớ rõ Như công chúa và Huệ công chúa không?"

Đương nhiên Lâm Kiều nhớ rõ hai vị công chúa này, cùng mấy vị hoàng tử khác nhau, hai người các nàng vừa tròn một tuổi, Văn Đế liền ban thưởng phong hào, bổng lộc đất phong so với mấy vị hoàng tử không có phong hào còn nhiều hơn nữa.

Văn Đế có năm hoàng tử nhưng cũng chỉ có hai vị công chúa, hơn nữa Lâm Kiều nhớ rõ hai vị công chúa này có kết cục không được tốt đẹp lắm.

Đại trưởng công chúa nhìn ngoại tôn nữ: "Tuổi của các nàng ấy cũng tương đương với Kiều Kiều, Kiều Kiều nghĩ xem có muốn cùng các nàng học tập với nhau không?"

Lâm Kiều sững sờ, nhìn Đại trưởng công chúa.

Đại trưởng công chúa cười nhẹ: "Nếu không muốn cũng không cần quan tâm, Kiều Kiều ở nhà cũng có thể học."

Lâm Kiều trong lòng run rẩy, suy cho cùng bây giờ nàng cũng thật sự không phải là hài tử, tự nhiên hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu nói của ngoại tổ mẫu.

Cho dù nàng gọi mấy vị hoàng tử là biểu ca, nhưng thật sự tính ra thì quan hệ cũng không được xem là gần, thời điểm ngoại tổ mẫu còn sống, trong cung tự nhiên sẽ đối xử tốt với nàng, nhìn nàng bằng một con mắt khác, nhưng mà ngoại tổ mẫu không còn, như vậy tình cảm liền phai nhạt, chờ đến sau này không ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì.

Ngoại tổ mẫu cảm thấy Lâm gia không đáng tin cậy, muốn tìm cho nàng vài chỗ dựa, có tình cảm cùng nhau lớn lên thì những vị hoàng tử công chúa này đối với nàng cũng có vài phần chiếu cố.

Hơn nữa kiếp trước có ngoại tổ mẫu an bài, nàng cuối cùng gả cho Tiêu Tĩnh, bây giờ nghĩ đến, ngoại tổ mẫu cũng là muốn cho nàng có nhiều cơ hội ở cùng mấy vị hoàng tử một chút.

Lâm Kiều không muốn phụ sự khổ tâm của ngoại tổ mẫu, mặt mũi khẽ cong nở nụ cười: "Được, con cũng đang cảm thấy học tập một mình có chút không thú vị."

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng khai mở chương mới, tặng lì xì mấy chương gần nhất cho mọi người cùng nhau vui mừng một chút a!

Yêu các ngươi quá đi a! ~

Hình ảnh và chú thích minh họa:

Bách quả cao [百果糕]: là một trong những loại bánh ngọt truyền thống theo mùa của tỉnh Ninhh Ba thuộc Chiết Giang vào đầu mùa hè. Nó được làm từ bột nếp, bột và nhiều, có vị ngọt tươi mát. (nguồn:baidu.com)

Canh ngân nhĩ (Ngân nhĩ thang) [银耳汤], ngân nhĩ còn hay gọi là nấm tuyết. Nguyên liệu chủ yếu là ngân nhĩ, còn có tảo đỏ, hạt sen,cam thảo,...

Canh lê (lê thang) [梨汤]: thường dùng vào thu đông rất tốt cho cơ thể, có tác dụng giữ ấm. Nguyên liệu chính là lê, đường phèn, có thể thêm táo đỏ, cam thảo....

Bánh quế hoa [桂花糖糕] ( quế hoa đường cao): là món ăn nhẹ truyền thống nổi tiếng ở Hàng Châu thuộc Chiết Giang.

Đường chưng tô lạc [糖蒸酥酪]: Là món tráng miệng phổ biến,còn là loại sữa chua đặc biệt thuộc kiểu Bắc Kinh chính hiệu. Nguyên liệu là, rượu, đường trắng dạng hạt (hoặc đường phèn), bột hạnh nhân.

Chuỗi ngọc đa bảo [多宝璎珞]: chỉ là minh họa nha mình hông biết dáng vẻ thật. Này mình lấy bên taobao, mình thấy khá đẹp nên lấy này làm hình minh họa.

(Nguồn:baidu.com,internet,.)