Khi Phẫn Nộ Không Lại Vô Lực

Chương 2

Mấy ngày trước đây, ta kiếm cớ nói muốn quay lại bên trong rạp hát nhìn, hắn thế mà lại hào phóng để ta đi. Ta gặp được sư huynh sư tỷ, khóc không thành tiếng, rồi lại á khẩu không trả lời được. Muốn nói với bọn họ tất cả, lại sợ bọn họ bị trả thù.

Nhưng vẫn liên lụy Tiểu Thất, chỉ vì hắn thay ta lau nước mắt.

Người kia nói độc không nguy hiểm đến tính mạng, còn nói là bởi vì ta phóng đãng, mới dẫn đến Tiểu Thất bị thương.

Con hát. Hắn nói như vậy, chính là cái nghề thấp hèn. Bán nhạc là thứ yếu, bán thân mới là chủ yếu.

Trong luật pháp căn bản không có điều khoản “Cưỡиɠ ɠiαи một con hát xứng đáng bị trừng phạt”. Mặc dù bị đánh, bị uy hϊếp, cũng chẳng có ai nói gì. Có người còn khen hay, bởi vì con hát chính là thiếu thao.

Sau khi từ rạp hát trở lại nhà hắn, ta cởi giày, ngồi ở đầu giường, thân thể yên tĩnh nhìn dưới mặt đất. Hắn đứng bên cạnh ta, trong tay không biết cầm thứ gì gõ gõ.

Nội tâm của ta sợ hãi đến run rẩy. Ta đánh không lại hắn, nếu phản kháng, liền bị gϊếŧ chết.

Vì sao tình thế trở nên mất khống chế như vậy, phải kể đến từ nửa năm trước.

Nửa năm trước, ta gặp một vị khách nhân. Hắn lớn lên anh tuấn cao lớn, ăn nói nho nhã lễ độ. Sau khi xem ta biểu diễn, nói là nhất kiến chung tình, bắt đầu theo đuổi ta. Vừa bắt đầu, hắn đối với ta rất ôn nhu, săn sóc tỉ mỉ chu đáo, làm ta cũng động chân tình. Sau khi suy nghĩ kĩ, ta quyết định cùng hắn nói chuyện yêu đương.

Ba tháng đầu rất ngọt ngào, chúng ta như là một đôi trời sinh, có vô số chủ đề tán gẫu bất tận. Mỗi ngày sau khi diễn xong, đều có thể nhìn thấy một vị công tử nho nhã phong lưu, hoặc là cầm một cái ô giấy, hoặc cầm theo một chút điểm tâm đứng tại cửa rạp hát chờ ta.

Khi đó ta cảm thấy được, trên thế giới chuyện vui vẻ nhất hạnh phúc nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Hắn cùng với ta lập thệ ước, nói sẽ một đời một kiếp chỉ có hai người, ta cũng lập một lời thề như vậy, ta muốn chịu trách nhiệm với phần tình cảm này. Sau đó, hắn nói bởi vì quá để ý ta, không muốn ta xuất đầu lộ diện, bắt đầu không cho ta ra diễn. Sau khi ta vì thanh danh của hắn từ bỏ chức vị con hát, hắn nói muốn kim ốc tàng kiều, nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mà đem ta giam cầm trong một căn phòng bên trong nhà hắn. Trước ta còn cam tâm tình nguyện, bởi vì phần tình cảm này mà bỏ qua công việc của mình, cho đến khi hắn an bài hai người biết võ công, đặt ở phòng bên cạnh ta, nói cho hay là bảo vệ ta, ta bắt đầu cảm thấy không ổn, nhưng vẫn thuyết phục chính mình hắn chỉ là quá để ý.

Hắn một bên trách cứ ta là con hát, làm nhục thanh danh của hắn, một bên rất miễn cưỡng nói là bởi vì quá yêu ta mới có thể mâu thuẫn như vậy, mặc kệ thanh danh của ta vẫn muốn ở cùng với ta. Vô luận ta giải thích thế nào, nói con hát không phải nghề như vậy, bản thân từ trước tới nay chưa bao giờ yêu đương vân vân, hắn đều dầu muối không ăn, cơ hồ không có cách nào làm cho hắn hiểu. Thoạt nhìn mỗi ngày mỗi đêm hắn đều mặt ủ mày chau, thường xuyên có thể nghe hắn và những người khác oán giận nói thanh danh của hắn bởi vì ta trở nên kém như thế nào, mà hắn làm thế nào bị tổn thương bởi tin đồn của người khác.

Ngay từ đầu, ta là tin tưởng. Ta cảm thấy tự trách, áy náy, thường xuyên nghĩ tại sao mình lại vì ham muốn ích kỉ của bản thân mà để người mình yêu khổ sở như vậy. Ta thống hận nghề con hát của mình, cơ hồ bị bộ dạng hắn sầu khổ thuyết phục.

Cơ hồ.

Nếu không phải ngày nào đó, hắn để ta che mặt đi trên đường mua sắm, mà ta liền trùng hợp gặp sư huynh, ta căn bản sẽ không ý thức được hắn nói dối, nói dối thật tỉ mỉ. Trên thực tế, hắn thường thường nói khoác chính mình đã bỏ bao nhiêu sức lực mới bắt được ta, cố ý tuyên dương khắp thành đều biết. Danh vọng chuyên nghiệp ta đã từng xây dựng thật tốt đã bị hắn hủy đến không còn một mống, mà đổi lại là danh dự kém đến nỗi bị bên đường đập trứng gà?

Sư huynh một lời đánh thức người trong mộng. Ta xiết chặt rổ trong tay, bất động thanh sắc nhìn về hai tên vệ sĩ phía sau ta, không, phải nói là hai người giám thị ta.

Nhìn một chút đi, hắn tỉ mỉ bố trí, hắn cướp đoạt quyền lợi sớm đã không thuộc về hắn. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở rạp hát, đối với ân oán tình cừu nhìn ra rất rõ ràng, tuy rằng chưa bao giờ yêu đương, mà chưa từng ăn thịt heo cũng đã xem heo chạy, tình tình ái ái của các sư huynh sư tỷ cũng thấy không ít, bên người càng có quá nhiều người và sự việc, dạy dỗ ta mục đích ghê tởm đằng sau những lời nói. Mà ta càng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày ta cũng sẽ bị những lời đường mật này hại. Ngươi xem, người mà ta đã từng yêu, sau khi lấy được quyền khống chế cuộc sống của ta đã làm cái gì?

Hắn bắt đầu chửi rủa ta, mắng ta là kỹ nam. Một mặt tự luyến kia của hắn bại lộ đến mức rất mơ hồ bằng cách chỉ trích mọi sai lầm của ta, dùng những lý do vô nghĩa đến chửi bới ta.

Hắn xóa sạch nguồn kinh tế cùng tự do của ta, thậm chí bắt đầu uy hϊếp tính mạng của ta.

Kể từ khi cùng sư huynh gặp lại chưa đến một tháng, hắn bắt đầu đánh ta. Mỗi lần cùng ta tranh chấp, hắn luôn là nổi giận, mắng ta kỹ nam tiện nhân, dùng mấy từ ác độc nhất mà chửi bới. Sau đó hắn đánh ta. Trong tay có cái gì đập cái đó, kéo tóc của ta, đem đầu của ta đập vào tường.

Đến lúc sau, ta không hề, cũng không dám cùng hắn tranh chấp. Nhưng hắn vẫn có thể tìm lý do đánh ta. Ta trải qua trong nơm nớp lo sợ, như đang đứng trên băng mỏng. Có một lần, bởi vì ta quên pha trà bị hắn đánh cho thiếu chút nữa chết đi, không xuống giường được, hắn liền đem một bó hoa đến xem ta, lời nói nhỏ nhẹ mà dò hỏi tình trạng thân thể của ta. Ta nhìn mặt của hắn, nhìn thần sắc sinh động như vậy của hắn, nhất thời như bị tạt một chậu nước đá, phút chốc tóc gáy dựng lên, đáy lòng đều đang run rẩy.

Hắn đâu phải là bởi vì ta làm không tốt mới đánh? Hắn làm như thế chỉ vì hắn nghĩ hắn có quyền.

Ta trở về rạp hát, cũng không biểu hiện ra bất kỳ ý đồ chạy trốn gì. Sau đó, hắn đối với ta khúm núm nghe lời răm rắp, bộ dáng rất hài lòng, người giám thị cũng giảm bớt một tên. Lúc hừng đông một ngày nào đó, ta dọc theo con đường đã được tính toán kĩ, thừa dịp tất cả mọi người ngủ say chạy mất.

Rốt cục.

Chạy mất.

Ta cảm thấy mình còn sống từ trong một tai nạn vô hình nào đó.